• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 412: “Vẫn là cháu biết thương ông nội”

Công xưởng của nhà họ Lục là tâm huyết của mấy thế hệ bọn họ, Lục Viễn Chí há có thể để nó cứ thế sụp đổ như vậy.

Nghe thấy Tạ Trường Mai nói muốn bán tách công xưởng, Lục Viễn Chí liền giận tím mặt.

Mà bốn người Lục Viễn Quang, Lục Viễn Cảnh và vợ bọn họ đều cúi đầu yên lặng không nói.

Một lúc sau, Lục Viễn Chí đè nén lửa giận, ông ta chậm rãi nói: “Xem ra là mấy người đã bàn bạc qua?”

Bốn người tiếp tục yên lặng.

Lúc này, Lục Viễn Chí thở dài trong lòng.

Xem ra bốn người này thật sự đã bàn bạc xong, bọn họ có dự định tách ra, trong lòng Lục Viễn Chí bi thương một trận.

Mấy năm trước khi nhà họ Lục hưng thịnh, giữa anh em đoàn kết biết bao, ông ta làm chủ bên ngoài, hai anh em làm chủ bên trong, nhà họ Lục vô cùng hài hòa. Bây giờ vừa gặp phải sóng gió, mấy người khốn nạn này lại nói muốn tách ra, thật sự khiến ông ta quá thất vọng, cũng quá đau xót.

Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Lục Viễn Chí tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ làm như vậy, nhà họ Lục phân tách thì còn là nhà họ Lục sao? Vị trí gia chủ này của ông ta liệu có xứng đáng với tổ tiên nhà họ Lục vất vả gây dựng không? Tuyệt đối không thể, ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Sự nghiệp tổ tiên nhà họ Lục vất vả xây dựng không thể bị hủy trong tay ông ta được.

Im lặng một hồi lâu, Lục Viễn Chí chậm rãi nói.

“Không cần nghĩ đến chuyện tách ra này nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu, mấy người mau nghĩ cách để công xưởng sống lại đi. Nếu như tháng sau vẫn không thể có chuyển biến tốt, tôi sẽ lấy ra hai trăm triệu tiền dự trữ để công xưởng tiếp tục hoạt động, cho đến khi nghĩ ra cách”.

Lúc này, Lục Viễn Cảnh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Anh cả, nếu dùng hết hai trăm triệu tiền dự trữ mà vẫn vậy, chúng ta nên làm sao?”

“Đúng vậy anh cả, nhà họ Lục lúc ấy coi như xong đời”, Lục Viễn Quang cũng nói.

Thật ra thì hôm qua bọn họ đã bàn bạc qua, bây giờ nhà họ Lục rơi vào tình cảnh khó khăn lớn như vậy, ngay cả tiền lương cũng không phát nổi, nếu tiếp tục như vậy thì chỉ có thể đối mặt với phá sản.

Bốn người đã bàn bạc, cứ như vậy thì chi bằng dứt khoát tách ra.

Những năm gần đây bọn họ cũng chia nhau không ít tiền, bán đi công xưởng, chia hết tiền dự trự, bọn họ hoàn toàn có thể tìm việc khác để làm, cũng có thể sống rất tốt, làm gì phải sống chết với cái nghề gia công cơ khí này chứ.

Vì vậy ý kiến hôm nay của bốn người họ quả thật là đã thống nhất muốn tách ra.

Lục Viễn Chí nghe xong liền hừ lạnh nói: “Mấy người đừng quên tôi là gia chủ cái nhà này, là người đại diện của công ty trước pháp luật. Lời của mấy người nói không tính, cút cho tôi. Dừng hết mấy thứ tính toán theo ý mình muốn kia đi. Nhà họ Lục tuyệt đối không bán công xưởng, tôi tuyệt đối cũng sẽ không chia tiền dự trữ cho mấy người”.

Thấy Lục Viễn Chí nổi giận, bốn người cũng không dám nói thêm, bọn họ chỉ đành cáo từ rời đi.

Sau khi nhìn thấy bốn người rời đi, Lục Viễn Chi phun ra một ngụm máu tươi vang lên tiếng “Ọe”, ông ta che ngực mình, sắc mặt tái nhợt nói: “Tức chết tôi”.

Lời của hai em trai và em dâu khiến cho Lục Viễn Chí nổi giận, lập tức bị thương đến nội tạng.

Lúc này, Triệu Quảng Minh kinh sợ nói: “Giám đốc Lục, ông sao vậy? Tôi đưa ông đi bệnh viện”.

Anh ta đi theo Lục Viễn Chí mười mấy năm, tình cảm sâu đậm. Nhìn thấy Lục Viễn Chí bị tức thành như vậy, trong lòng anh ta cũng vô cùng căm uất, Lục Viễn Quang và Lục Viễn Cảnh quá vô lý rồi.

Lục Viễn Chí xua tay đáp: “Không sao tôi chỉ là nổi giận công tâm thôi, lửa giận hơi lớn, lát nữa tôi bảo Trương Đình kê chút thuốc là được. Không còn sớm nữa, anh cũng về đi”.

Bây giờ Triệu Quảng Minh mới gật đầu cáo từ rời đi.

Lục Viễn Chí có bác sĩ gia đình ở đây, nhưng về mặt này ông ta cũng không giúp được gì, giữ lại cũng vô ích.

Lúc này, Lục Tiểu Hiên chạy ra, vừa thấy khóe miệng ông nội có vết máu, cô bé sợ hãi hô lên: “Ông nội, ông sao vậy?”

Lục Viễn Chí lắc đầu nói: “Ông không sao, không cần lo lắng”.

“Phun ra máu rồi ông còn bảo không sao, cháu đi gọi bác sĩ Trương tới”, Lục Tiểu Hiên cuống quýt nói.

Lục Viễn Chí xua tay đáp: “Không cần, chỉ là máu bầm mà thôi, phun ra cũng khá hơn chút”.

Lục Tiểu Hiên nghe vậy, cô bé đứng đó có chút không biết làm sao.

Bỗng nhiên, cô bé nhớ ra chú ba đã từng cho ông nội một lọ nhũ dịch Chung Linh. Cô bé nhìn xung quanh rồi nói.

“Ông nội, thứ thuốc chú ba cho ông đâu? Ông để ở chỗ nào? Thứ đó là đồ tốt, uống vào cơ thể ông nhất định sẽ khỏe lên rất nhiều”.

Lục Viễn Chí chau mày, nói: “Lời của chú ba cháu mà cháu cũng tin, thế gian này nào có thứ đồ như vậy chứ? Cháu đó, sau này bớt tiếp xúc với chú ba cháu đi”.

Trong lòng Lục Viễn Chí than thở không dứt, đứa cháu gái này xem ra đã trúng độc rất sâu, sau này phải bảo con bé bớt qua lại với Lục Hi thôi.

Lục Tiểu Hiên nghe vậy, trong chốc lát cô bé quay về phòng mình cầm một ly trà, rót một chút nhũ dịch Chung Linh của mình vào, sau đó lại đổ đầy nước sôi. Cô bé đi đến phòng khách.

“Ông nội, ông uống chút nước đi”, Lục Tiểu Hiên đặt ly nước bên cạnh ông nội.

Lục Viễn Chí thấy vậy liền khẽ mỉm cười, ông ta nhận lấy nước của Lục Tiểu Hiên rồi nói: “Vẫn là cháu biết thương ông nội, mấy người kia quả thực làm ông tức chết mà”.

Nói xong, Lục Viễn Chí bưng ly nước uống mấy hớp.

Hai người em trai và em dâu, còn có con trai Lục Nhậm Viễn của mình, từng người một khiến cho Lục Viễn Chí cảm thấy cả người đều mệt mỏi, cũng chỉ có đứa cháu gái này của mình khôn khéo hiểu chuyện. Đáng tiếc cô bé là con gái, nếu là con trai thì tốt biết mấy, Lục Viễn Chí trong lòng thở dài.

Lục Tiểu Hiên vừa cùng Lục Viễn Chí nói chuyện, vừa nhìn ông nội uống hết ly nước.

Mà sau khi Lục Viễn Chí uống nước xong, ông ta có một loại cảm giác vô hình cơ thể thoải mái lên rất nhiều, tâm tình cũng khá hơn. Ông ta nhìn Lục Tiểu Hiên nói: “Thôi muộn rồi, đi ngủ đi”.

“Dạ”.

Lục Tiểu Hiên đáp lại một tiếng rồi chạy về đi ngủ.

“Aiz!”

Lục Viễn Chí thở dài, sau đó đi về phía phòng mình.



Ngày hôm sau.

Vừa sáng sớm thức dậy Lục Hi đã đến chăm sóc tiên thảo anh coi như bảo vật, bận rộn đến hơn mười giờ thì điện thoại đột nhiên vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 6-9
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom