• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 410: Đổi trắng thay đen

Cuối cùng Vương Hiển cũng không nhịn nổi lời của Vương Lâm, ông ta phun ra một ngụm máu, khiến Vương Lâm sợ hết hồn.

Lúc này, Lâm Tiêu nghiêm nghị nói: “Vương Hiển, ông còn chờ cái gì, chẳng lẽ muốn cậu Lục nổi giận?”

Vương Hiển nghe xong liền tỉnh ngộ, ông ta bước đến trước mặt Vương Lâm, một cái tát rơi xuống.

“Cái thằng nghiệt chướng, hôm nay tao đánh chết mày”.

Vương Lâm bị tát một cái liền ngã nhào trên đất, hắn ta còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì Vương Hiển liền đá mạnh một trận.

Trên người Vương Lâm lập tức vang lên tiếng xương gãy lìa.

“A, gia chủ, tại sao lại đánh cháu, đừng đánh mà, đánh nữa sẽ chết đấy”.

Vương Lâm không biết nguyên nhân vì sao đột nhiên gia chủ nhà mình lại xuống tay tàn nhẫn, hắn ta liền hoảng sợ. Hắn ta cảm giác thấy Vương Hiển đang ra tay tàn nhẫn, nếu tiếp tục như vậy, hắn ta sẽ chết mất.

Quả thật Vương Hiển cũng đang ra tay tàn nhẫn, mặc dù Vương Lâm thiên phú dị bẩm, trẻ tuổi có triển vọng, nhưng so với toàn bộ nhà họ Vương vẫn nhỏ nhặt không đáng kể.

Trêu đùa cháu gái của anh Lục, anh Lục Há có thể bỏ qua sao. Nếu anh nổi giận lên thì ai có thể chịu được?

Đừng nói đến anh Lục, e rằng Lâm Tiêu sẽ là người đến cửa đầu tiên diệt nhà họ Vương, đánh chết tên nghiệt chướng này, có lẽ nhà họ Vương mới có thể có được một con đường sống, cho nên Vương Hiển ra tay không chút lưu tình.

Còn Vương Khải Côn ở một bên cũng bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu, hắn ta giống như Vương Lâm mặt đầy sững sờ, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Mà người đàn ông trung niên trông hơi giống Vương Lâm là em trai của Vương Hiển tên Vương Vũ, cũng là một cao thủ tiên thiên sơ kỳ, nhưng ông ta quen biết Lâm Tiêu và Lục Hi, chuyện xảy ra đến bây giờ đã hoàn toàn ngoài dự liệu.

Vương Vũ không có chút ý kiến gì chuyện Vương Hiển hạ tử thủ với Vương Lâm, Vương Lâm chết càng thảm càng tốt, như vậy có lẽ nhà họ Vương vẫn còn cứu được.

Lúc này, đám người Phù Đồ và Lâm Tiêu đều im lặng nhìn, không ai nói gì.

Trêu đùa cháu gái của anh Lục, anh Lục khoan hồng độ lượng chỉ phế hai cánh tay hắn ta, không giết đã xem như may mắn lắm rồi.

Nhưng hắn ta còn dám quay về đổi trắng thay đen, dẫn Vương Hiển đi báo thù, cái này chính là tự mình đâm đầu vào chỗ chết.

Nhìn Vương Lâm không ngừng kêu rên trên đất, tất cả mọi người một chút thương hại cũng không có.

Vương Lâm lúc này bị Vương Hiển đá đến mức xương đứt đoạn, khắp nơi trên cơ thể để là vết thương, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra được, thoi thóp giống con chó chết.

Nhưng Vương Hiển vẫn không có ý dừng tay, trên chân mang theo kình phong, từng cước đá vào người Vương Lâm, trong miệng vẫn không ngừng mắng chửi.

“Tao đánh chết mày thằng súc sinh, nhà họ Vương không có thứ bại hoại như vậy”.

Vương Khải Côn ở một bên cuối cùng không nhịn được tình cảnh kinh khủng này, hắn ta sợ hãi khóc “Òa” một tiếng.

Hắn ta và Vương Lâm có thể nói cùng gây nên chuyện này, Vương Lâm rơi vào kết cục như vậy, hắn ta có thể tốt đến đâu?

Bây giờ Vương Khải Côn đã bị dọa sợ mất mật, hắn ta ngồi chồm hổm dưới đất, than vãn khóc rống lên.

Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi nói: “Đủ rồi, dừng tay đi”.

Nghe thấy Lục Hi lên tiếng, Vương Hiển lại hung hãn đá một cước vào Vương Lâm rồi mới ngừng.

Vương Hiển xoay người về phía Lục Hi, ông ta quỳ sụp xuống đất nói: “Anh Lục, nhà họ Vương chúng tôi làm ra thứ bại hoại như vậy, Vương Hiển tôi làm gia chủ mà dạy dỗ không nghiêm, khó tránh khỏi bị xử phạt, anh cứ tùy ý xử trí, tôi tuyệt đối không hai lời”.

Lục Hi đã sớm nhìn ra đây là Lâm Tiêu đưa ra chủ ý cho Vương Hiển, chơi khổ nhục kế.

Thật ra thì ông ta cũng định không làm gì nhà họ Vương, còn Vương Lâm cũng chỉ dạy dỗ một chút rồi để ông ta đi.

Nhưng Vương Lâm không biết hối cải, còn xúi giục Vương Hiển báo thù cho mình, Lục Hi vô cùng tức giận, cho nên Vương Hiển hạ tử thủ, anh cũng không nói gì.

Có điều lúc này Lục Hi cảm thấy đỡ tức giận hơn rồi, Vương Lâm đã chịu đủ trừng phạt, suy cho cùng dù Vương Lâm có sai, nhưng cũng không đáng tội chết, cho nên anh mới nói Vương Hiển ngừng lại.

Lục Hi chậm rãi nói: “Vương Lâm nhân phẩm bại hoại, tuổi còn trẻ có thể làm ra chuyện như vậy, dù hắn lớn lên trở thành một tông sư thì có ích lợi gì, chưa chắc phế hắn đi không phải là chuyện tốt với nhà họ Vương các người”.

“Anh Lục nói đúng”, Vương Hiển vội vàng trả lời.

Thật ra thì trong lòng Vương Hiển vẫn rất thương Vương Lâm, suy cho cùng tuổi như vậy đã là cao thủ nội gia, rất có thể sẽ trở thành một đại tông sư, cứ như vậy bị phế thì thật đáng tiếc.

Nhưng đứng ở góc độ của mình thì Lục Hi lại nhìn xa hơn ông ta, tông sư không phải tồn tại vô địch, thậm chí Lục Hi cảm thấy tông sư chỉ là sự bắt đầu của võ đạo, những cao nhân chân chính kia vẫn còn đang ẩn núp sau khăn che mặt thần bí, chuyện không đủ động trời thì bọn họ sẽ không xuất hiện.

Có thể bọn họ thấy tông sư giống như thằng hề nhảy ra trước mặt họ, nói không chừng một ngày nào đó bọn họ xuất hiện thì sẽ một phát tát chết những tông sư này.

Với đức hạnh như vậy của Vương Lâm, Lục Hi cảm thấy hắn ta trở thành tông sư chỉ mang đến tai họa cho nhà họ Vương, nhưng Vương Hiển bọn họ chắc chắn sẽ không hiểu, Lục Hi cũng lười nói nhiều với bọn họ.

Lục Hi im lặng một hồi rồi nói tiếp: “Chuyện này cứ như vậy đi, tôi sẽ không giận cá chém thớt đến người nhà họ Vương, ông yên tâm đi”.

Lúc này, Lâm Tiêu lớn tiếng nói: “Còn không mau cảm ơn cậu Lục”.

Vương Hiển nghe thấy lời của Lục Hi và Lâm Tiêu, nhất thời nước mắt nước mũi tràn ra, ông ta đáp: “Cảm ơn anh Lục khoan dung độ lượng”.

“Đứng lên đi, tuổi ông cũng cao rồi, như vậy thì ra cái gì”, Lục Hi cau mày nói.

Lúc này, Vương Hiển mới dám đứng lên, một câu nói của Lục Hi cuối cùng cũng khiến ông ta yên lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 6-9
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom