• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 406-408

Chương 406: Nhà họ Vương ở Lạc Thương

Lục Tiểu Hiên bị vỗ đến sững sờ, một lát sau mới phản ứng được.

Cô bé hét lên một tiếng chói tai: “Anh làm gì đấy?”

Thiếu niên cười ha ha một tiếng rồi nói: “Đùa chút thôi mà còn xấu hổ, anh trai dẫn em đi chơi nhé”.

“Đồ lưu manh, tôi nói với chú ba tôi”.

Lục Tiểu Hiên tức giận mắng một tiếng, cô bé vội vàng rời đi.

Sau khi Lục Tiểu Hiên đi, bước chân người đàn ông lảo đảo, hắn ta cười nói: “Cậu Vương tao đây chơi với mày là để mắt đến mày, mẹ nó không biết coi trọng còn đi mách chú ba, dù là ông ba của mày đến cũng vô ích”.

Nói xong, chàng thiếu niên lảo đảo đi vào một vách ngăn, tiếp tục uống rượu với đám thanh niên bên trong.

Lục Tiểu Hiên vội vàng chạy về vách ngăn, cô bé đặt mông ngồi xuống, hốc mắt đỏ lên.

Lục Hi thấy vậy liền trầm giọng nói: “Sao thế?”

“Chú ba…”, Lục Tiểu Hiên muốn nói lại thôi.

Mọi người thấy tình hình không đúng cũng dừng đũa.

“Xảy ra chuyện gì?”, giọng nói Lục Hi trở nên nghiêm nghị.

Lục Tiểu Hiên thấy vậy liền oan ức nói: “Vừa có người vỗ mông cháu”.

“Cái gì?”

Lục Hi liền giận dữ, lá gan này quá lớn rồi, anh hơn hai mươi tuổi mới có người thân xuất hiện, thế mà lại bị người ta bắt nạt, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn nổi.

Vừa nghe thấy lời này, đừng nói mấy người đàn ông bọn Phù Đồ, ngay cả Hoắc Tư Duệ mặt cũng tức giận đến đỏ bừng, cô nói: “Quá láo xược, hôm nay phải dạy dỗ hắn thật tốt”.

Lục Hi trầm giọng nói: “Tiểu Hiên, đưa chú ba qua, chú ba trút giận cho cháu”.

Lục Tiểu Hiên gật đầu, cô bé cũng xuất thân từ trong gia đình giàu có, cũng không thể chịu nhục nhã như vậy. Hơn nữa cô bé tuổi còn nhỏ, bị người khác khiếm nhã, trong lòng vô cùng khó chịu, vừa nghe chú ba muốn trút giận cho mình, không cần biết đúng sai liền đứng dậy. Cô bé dẫn đám người Lục Hi đi khắp nơi tìm mấy người vừa nãy.

Người đàn ông đó chắc chắn ăn ở đây, nơi này lớn như vậy, tùy tiện tìm cũng có thể tìm thấy.

Một lát sau, Lục Tiểu Hiên chỉ vào một người đàn ông trong vách ngăn và nói: “Chú ba, chính là hắn”.

Lúc này, Lục Hi bình tĩnh chậm rãi đi vào.

Ở vách ngăn có bảy người ngồi, đều là dáng vẻ mười tám mười chín tuổi, nữ có nam có, tuổi tác cũng không lớn, nhưng ai cũng uống rượu say lờ đờ, ngã trái ngã phải.

Lúc này, bọn họ cũng phát hiện ra đám người Lục Hi cũng đang tiến vào, ai nấy đều say lờ đờ nhìn về phía anh.

“Chính cậu là người sờ mông cháu gái tôi?”, Lục Hi trầm giọng hỏi.

Lúc này, cậu Vương kia nhìn đám người Lục Hi, hắn ta khinh miệt cười một tiếng, không nói gì.

Còn người đàn ông bên cạnh hắn ta liền nói: “Chúng tôi là người nhà họ Vương ở Lạc Thương, đừng tự tìm phiền phức nữa, cút sang một bên đừng quấy rầy chúng tôi uống rượu”.

Lục Hi nhướng mày, anh biết nhà họ Vương ở Lạc Thương, đó là một gia tộc võ đạo, hình như Lục Hi còn gặp qua gia chủ nhà bọn họ, chỉ là không nhớ rõ.

Đám người kia nhìn thấy Lục Hi cau mày liền cười ha ha một trận.

Người vừa nói tên là Vương Khải Côn, còn người sờ mông Lục Tiểu Hiên tên Vương Lâm, bọn họ đều là đời thứ ba của nhà họ Vương ở Lạc Thương.

Mà Vương Lâm tuổi còn trẻ đã là cao thủ cảnh giới nội gia sơ kỳ, trong nhà cực kỳ được coi trọng, lần này tới Tây Kinh là mấy người bạn họ mời tụ họp.

Vương Lâm ỷ vào uy thế trong nhà, bản thân lại là cao thủ nội gia, ở Lạc Thương cũng hoành hành, căn bản không đặt đám người Lục Hi ở trong mắt, không thèm để ý chút nào.

Nhưng vào lúc bọn họ cười lớn, Lục Hi đột nhiên tát vào mặt Vương Lâm.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp”, Vương Lâm liền ngã xuống đất.

Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều ngây ra.

Lại có người dám đánh Vương Lâm?

Một lát sau, bọn họ mới phản ứng được, Vương Lâm cũng giãy giụa.

Miệng mũi đều là máu, hắn ta chỉ Lục Hi mắng: “Con mẹ nó anh dám đánh tôi”.

Lục Hi không để ý tới hắn ta, anh nói với Phù Đồ: “Phù Đồ, phế tay phải và nhổ răng cửa của hắn ta cho tôi”.

“Ừ”.

Phù Đồ không chút do dự tiến lên, hai tay chộp về phía cánh tay Vương Lâm.

Vương Lâm cũng cao thủ nội gia, hắn ta cười lạnh một tiếng, chuẩn bị đánh gãy cổ tay Phù Đồ.

Không ngờ, hai tay hắn ta túm lấy cổ tay Phù Đồ, vừa dùng chân khí nhưng Phù Đồ không hề nhúc nhích.

Vương Lâm kinh hãi.

Lúc này, Phù Đồ lật tay túm được hai tay hắn ta, ngay sau đó dùng lực giật một cái.

Một trận rắc rắc vang dội, hai cánh tay Vương Lâm liền gãy thành mấy đoạn.

Vương Lâm liền hét thảm một tiếng.

Sau đó, Phù Đồ lại dùng một quyền nện vào mồm Vương Lâm, máu tươi tuôn ra.

Răng của Vương Lâm gần như vỡ vụn hết.

Lúc này, Vương Lâm miệng đầy máu, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.

Phù Đồ quay về đứng sau lưng Lục Hi.

Lục Hi lạnh lùng nhìn mấy người, anh hừ lạnh một tiếng rồi đưa Lục Tiểu Hiên rời đi.

Một đám trẻ ranh, Lục Hi chẳng buồn dài dòng với bọn chúng, dạy dỗ vậy là được rồi.

Còn mấy người bị ánh mắt của Lục Hi nhìn giống như rơi xuống hầm băng vậy, toàn thân run rẩy.

Ngay sau đó cơm cũng không ăn nữa, bọn họ đỡ Vương Lâm đang hôn mê bất tỉnh, vội vàng tính tiền chuồn mất.

Đám người Lục Hi quay trở lại vách ngăn tiếp tục dùng bữa.

Lục Tiểu Hiên mặt đầy hưng phấn, cô bé không ngờ chú ba lại lợi hại như vậy, còn có người tên là Phù Đồ kia nữa, vừa rồi đẹp trai quá.

Bây giờ Lục Tiểu Hiên nhìn Phù Đồ lạnh lùng cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cô bé hết sức phấn khởi trò chuyện.

Sau chuyện nhỏ này, mọi người ăn cơm xong liền quay về Thiên Hạ Cư.

Lúc này, điện thoại của Lục Tiểu Hiên lại reo lên.

Lục Tiểu Hiên liếc nhìn, là ông nội gọi tới, cô bé liền bĩu môi nói: “Chú ba, ông nội chắc gọi cháu quay về đấy, nhưng cháu không muốn về”.

Lục Hi hơi một suy tư rồi nói: “Hay cháu cứ về trước khi, sau này còn có thời gian, nếu cháu không nghe lời, có thể ông nội cháu sẽ không cho cháu đến đây đâu”.
Chương 407: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lục Tiểu Hiên cũng biết đạo lý này, cô bé bĩu môi một cách không tình nguyện rồi gọi điện cho ông nội.

Nói được mấy câu, Lục Tiểu Hiên liền cúp máy.

“Lát nữa tài xế sẽ đến đón cháu”, Lục Tiểu Hiên bất đắc dĩ nói.

Lục Hi gật đầu, mọi người đến phòng Lục Hi nói chuyện một hồi, tài xế gọi điện đến, Lục Hi đưa Lục Tiểu Hiên ra ngoài, nhìn cô bé lên xe rời đi anh mới quay vào phòng mình.

Lúc này tất cả mọi người đã trở lại phòng của mình tu luyện, ban ngày bọn họ phải làm việc, buối tối phải nắm chắc thời gian tu luyện.

Lục Hi xem tivi, cứ như vậy ngủ trên ghế sofa.

Mà Phù Đồ lại ngược với mọi người, ban ngày hắn ta ở đây, đến tối sẽ đến câu lạc bộ Đỉnh Thiên, trông nom việc làm ăn ở đó.

Tất cả ở đây đều là của anh Lục, không thể lơ là.



Lúc này, trong một khách sạn, Vương Lâm từ từ tỉnh lại.

Một đám bạn học nhìn Vương Lâm tỉnh lại, lúc này mới yên tâm.

Vương Lâm không thể xảy ra chuyện ở đây, hắn ta là nhân vật cực kỳ quan trọng, nhà họ Vương ở Lạc Thương đối với bọn họ cũng là một sự tồn tại khổng lồ, bọn họ có thể không gánh nổi trách nhiệm này.

Vương Lâm tỉnh lại, mở mắt nhìn khắp nơi, đôi mắt vẫn còn rất mê man.

Sau một lúc lâu, hắn ta mới nhớ ra mình bị đánh.

Lúc này, hắn ta đang muốn ngồi dậy, nhưng cảm thấy một trận đau đớn day dứt, hóa ra cánh tay hắn ta đã bó thạch cao, không thể gập lại.

“Con mẹ nó, ông đây phải để tên khốn kiếp kia trả giá”, Vương Lâm miệng lọt gió, một câu nói cũng không rõ ràng, nhưng tất cả mọi người vẫn hiểu ý của hắn ta.

Lúc này, Vương Khải Côn nói: “Anh Lâm, em đưa anh về nhà trước, chúng ta quay về bẩm báo gia chủ, bọn chúng đánh anh thành ra như này, nhà họ Vương chúng ta quyết không chịu để yên cho tên Phù Đồ này”.

Vương Lâm gật đầu, ngay sau đó Vương Khải Côn cõng Vương Lâm đi ra ngoài.



Lúc này, trong khách sạn Thương Đức, Lục Viễn Chí đang xem tivi, mặt không chút biểu cảm, nhưng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Lục Tiểu Hiên rót cho ông nội một ly trà đặt trước mặt ông nội.

“Ông nội, chuyện là như thế nào?”, Lục Tiểu Hiên cũng biết ông nội là tới làm gì, cô bé rất hiểu tình hình trong nhà, cho nên cũng có chút bận tâm hỏi một câu.

Lục Viễn Chí thở dài rồi chậm rãi nói: “Chuyện có phần không quá thuận lợi”.

Lục Tiểu Hiên còn nhỏ, Lục Viễn Chí không muốn để cô bé có gánh nặng tâm lý trong lòng, cho nên ông ta chỉ nói hời hợt qua loa.

Nhìn thấy nỗi lo lắng ẩn giấu của ông nội, Lục Tiểu Hiên tuổi tác dù còn nhỏ nhưng cũng biết chuyện rất không thuận lợi, cô bé lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ông nội, nếu không thì ông hỏi chú ba đi, cháu thấy chú ba rất có bản lĩnh, nói không chừng có thể giúp đỡ chúng ta”.

Lục Viễn Chí nghe xong liền cau mày nói: “Aiz, chú ba cháu còn trẻ, có thể có vây cánh gì, đừng nói với cậu ta”.

Lục Viễn Chí thậm chí có chút lo lắng mình có nên để Tiểu Hiên đến gần Lục Hi như vậy không, nếu Lục Hi làm hư Tiểu Hiên thì phải làm sao?

Lục Tiểu Hiên há miệng, lời trong lòng cuối cùng vẫn không nói ra.

Cô bé không thể tiết lộ chuyện của chú ba, cho nên cũng không nói nhiều.

Nhưng cô bé có cảm giác chú ba chắc chắn có thể giúp nhà mình giải quyết được vấn đề này, bởi vì cô bé mơ hồ có một cảm nhận người bên cạnh chú ba đều rất giỏi, vì khí chất, tự tin, ung dung, uy nghiêm và còn rất nhiều điều nữa của bọn họ không giống người bình thường

Lục Tiểu Hiên từ nhỏ đến lớn sống trong gia đình giàu có cũng từng gặp qua không ít cấp trên, cô bé biết những khí chất này cũng chỉ có mấy người đó mới có. Những người bên cạnh chú ba chắc hẳn rất lợi hại. Nhưng rõ ràng ông nội không tin chú ba, Lục Tiểu Hiên cũng không biết làm sao.

Một lát sau, Lục Viễn Chí thở dài nói: “Muộn rồi, ngủ đi”.

“Dạ”.

Lục Tiểu Hiên đáp lại rồi vào trong phòng ngủ. Còn Lục Viễn Chí vẫn đang nhìn chằm chằm vào tivi, nhưng suy nghĩ đã không biết bay đến nơi nào.



Sáng sớm ngày hôm sau ở Lạc Thương.

Trong một ngôi biệt thự, Vương Hiển đang ngồi ăn sáng.

Mấy năm nay nhà họ Vương phát triển không tệ, từ lúc ông ta đột phá lên cảnh giới tiên thiên, sau khi đạt đến tiên thiên sơ kỳ, nhà họ Vương liền trở thành bá chủ của thành phố Lạc Thương, không ai có thể rung chuyển.

Mấy chục năm qua, cùng với công lực ngày càng tinh tiến, cơ nghiệp của nhà họ Vương cũng ngày một vững chắc.

Ông ta bây giờ đã là cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, ông ta cũng rất hy vọng những năm còn lại có thể bước vào hàng ngũ tông sư.

Nói như vậy, chẳng những nhà họ Vương trở thành đại gia tộc hạng nhất, mà ông ta cũng sẽ tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ, trong lòng Vương Hiển hết sức mong đợi đến ngày đó.

Đang ăn sáng, Vương Hiển không khỏi nhớ lại lần đó ở Túy Giang Hồ, vị đại tông sư trẻ tuổi kia phong thái tuyệt đến nhường nào, cũng không biết vị đại tông sư kia có chú ý đến mình hay không. Nếu có thể nhận được chỉ bảo của anh, nói không chừng ông ta sẽ đột phá.

Nhưng ông ta cũng chỉ nghĩ một chút như vậy thôi, đại tông sư còn mạnh hơn Lâm Tiêu, làm sao có thể nhìn trúng một tiên thiên như ông ta chứ, e rằng người ta cũng không nhớ mình là ai.

Vương Hiển không khỏi thở dài, bản thân sáu mươi tuổi rồi vẫn chỉ là một tiên thiên. Anh Lục mới ngoài hai mươi tuổi đã là đại tông sư rồi, thật là không thể nào sống nổi.

Đúng lúc này, đột nhiên thuộc hạ vào nói: “Gia chủ, Vương Lâm ở bên ngoài cầu kiến, hình như bị trọng thương”.

Vương Hiển nghe xong, sắc mặt lạnh lại, Vương Lâm chính là cháu ruột của ông ta, tuổi còn trẻ đã là cảnh giới nội gia rồi, một thiên tài võ học hiếm có, còn mạnh hơn mình mấy phần so với hồi còn trẻ.

Ông ta gửi gắm kỳ vọng rất lớn với Vương Lâm, thậm chí trong lòng đã ấn định hắn ta trở thành người nối nghiệp mình. Vừa nghe thấy Vương Lâm bị người ta đánh thương nặng, nhất thời Vương Hiển lửa giận ngút trời.

“Mau cho nó vào”, Vương Hiển giận dữ nói.

Không bao lâu, Vương Khải Côn đỡ Vương Lâm đi vào.

Hai cánh tay Vương Lâm quấn đầy thạch cao, miệng sưng vù biến dáng, gần như không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

Vương Hiển thấy vậy nổi giận nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Vương Lâm bởi vì ngoài miệng bị thương nói chuyện không lanh lẹ, vì vậy Vương Khải Côn liền nói thay.
Chương 408: Vốn dĩ tôi còn định giết hắn cơ

“Gia chủ, là như này, hôm qua cháu và Vương Lâm nhận được lời mời của bạn học đến thành phố Tây Kinh tụ họp. Chẳng biết tại sao Vương Lâm và một người tên là Phù Đồ nổi lên tranh chấp, sau đó người kia liền ra tay đánh Vương Lâm thành như vậy”.

Vương Hiển vừa nghe đến tên của Phù Đồ, ông ta liền nhướng mày.

Phù Đồ là đại ca đường phố Tây Bắc, ông ta biết thân phận của người này không thể khinh thường.

Lúc này, Vương Hiển hỏi: “Mấy đứa không nói mình là người nhà họ Vương sao?”

Vương Hiển cảm thấy dù Phù Đồ là đại ca đường phố, nhưng nhà họ Vương bọn họ không yếu hơn hắn ta, mặc dù đường phố và giang hồ nước sông không phạm nước giếng, nhưng cũng có mối quan hệ chằng chịt, chỉ cần Vương Lâm nói ra tên tuổi nhà họ Vương, chắc hẳn Phù Đồ cũng sẽ không quá đáng.

Nếu Vương Lâm nói ra tên tuổi rồi mà Phù Đồ vẫn đánh Vương Lâm thành như vậy thì đó chính là không nể mặt nhà họ Vương ông ta, chuyện này cần phải nói lại.

Lúc này, Vương Khải Côn nói: “Nói rồi ạ, Vương Lâm nói là người nhà họ Vương ở Lạc Thương, nhưng tên Phù Đồ kia chẳng những không chút kiêng nể, lại còn càng xuống tay độc ác hơn”.

Vương Hiển nghe xong liền giận dữ.

Hắn ta không nể mặt nhà họ Vương, Phù Đồ này cũng thật quá đáng.

Tuy rằng hắn ta là đại ca đường phố, nhưng ông ta cũng chỉ đứng sau tông sư, hơn nữa sau lưng ông ta còn có hai đại thần Lâm Tiêu và anh Lục, dù Phù Đồ hắn ta giỏi giang ở Tây Kinh, Vương Hiển cũng không sợ.

Lúc này, Vương Hiển trầm giọng nói: “Tốt lắm, nếu Phù Đồ không nể mặt nhà họ Vương như vậy, tôi sẽ đi gặp hắn”.

...

Ban đêm.

Phù Đồ ngồi trong phòng làm việc câu lạc bộ Đỉnh Thiên, nhìn các hình ảnh trên camera.

Việc kinh doanh của Đỉnh Thiên ổn định và duy trì lâu dài, mỗi tháng thu nhập bốn năm triệu, mỗi một khoản Phù Đồ đều cẩn thận ghi chép vào sổ, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi Lục Hi kiểm tra.

Mặc dù đến bây giờ Lục Hi vẫn chưa từng hỏi tình hình thu nhập, nhưng Phù Hồ không hề qua loa chút nào, chưa từng có bất kỳ sơ suất.

Tiếp xúc với Lục Hi càng lâu, Phù Đồ càng phát hiện ra sự hùng mạnh của Lục Hi, ở trong tâm khảm của hắn ta, Lục Hi không chỉ là ân nhân cứu mạng của mình, hơn nữa còn thực hiện tâm nguyện của hắn ta, để hắn ta báo thù cho Hoàng Sào, cuộc tàn sát vui sướng đêm đó vẫn vang lên, Phù Đồ liền hét lớn một tiếng.

Nhưng bây giờ Phù Đồ có thể khống chế được bản thân rồi, bây giờ hắn ta uống rượu rất ít, bởi vì bất cứ lúc nào hắn ta cũng phải chờ hiệu lệnh của Lục Hi, sẵn sàng hy sinh cho anh.

Cái mạng này của hắn ta bây giờ là của anh Lục, không còn thuộc về chính mình nữa.

Ba người Hoàng Thất, Hoàng Cửu, Hoàng Nhị Thập Nhất bây giờ cũng đã trưởng thành, có thể tự mình đối mặt, giờ điều hắn ta phải làm chính là tu luyện thật tốt để bản thân trở nên mạnh hơn, ngộ nhỡ có một ngày anh Lục cần, hắn ta cũng không đến nỗi không có chỗ dùng.

Đúng lúc đó, Hoàng Thất đẩy cửa vào và nói: “Anh Đồ, bên ngoài có người tự xưng là Vương Hiển từ nhà họ Vương ở Lạc Thương, bảo muốn gặp anh”.

Phù Đồ nghe xong, hắn ta hơi cau mày rồi nói: “Bảo ông ta vào đi”.

“Dạ”.

Hoàng Thất nhận lệnh.

Không bao lâu, dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Thất, Vương Hiển đưa Vương Lâm, Vương Khải Côn, còn có một người đàn ông trung niên chậm rãi đi vào.

“Mời ngồi”.

Phù Đồ chỉ vào ghế sofa bên cạnh nói.

Vương Hiển nhìn Phù Đồ, ông ta đi đến chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống, mặt trầm như nước.

“Dâng trà”.

Phù Đồ lại nói.

Hoàng Thất dâng một ly trà, đưa đến trước mặt Vương Hiển.

Lúc này, Phù Đồ mới lên tiếng: “Không biết ông Vương tìm tôi có chuyện gì?”

Vương Hiển hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Phù Đồ, anh biết cậu ta không?”

Vương Hiển chỉ vào Vương Lâm.

Phù Đồ mặt không biểu cảm gật đầu đáp: “Hôm qua mới biết”.

“Nói như vậy, chính là anh đánh nó thành như vậy”, Vương Hiển đè nén lửa giận nói.

Phù Đồ lại gật đầu đáp: “Không sai”.

“Hừ hừ hừ hừ”, Vương Hiển cười lạnh nói: “Phù Đồ, anh là đại ca đường phố Tây Bắc, nhưng người của nhà họ Vương tôi không phải ai cũng có thể đánh, chuyện này anh định như thế nào?”

Mặc dù Phù Đồ lợi hại, nhưng Vương Hiển cũng không phải ăn chay, chuyện này phải cho ông ta một lời giải thích.

Phù Đồ vẫn làm vẻ mặt vô cảm, hắn ta chậm rãi nói: “Đây là sự trừng phạt rất nhẹ đối với hắn rồi, vốn dĩ tôi còn định giết hắn cơ”.

Ngay cả cháu gái của anh Lục mà Vương Lâm còn dám vô lễ, Phù Đồ cũng cảm thấy xót thương cho sự mù quáng của hắn ta, lúc ấy Phù Đồ thật sự muốn giết Vương Lâm.

Nhưng anh Lục đã căn dặn rồi, hắn ta cũng chỉ có thể làm theo, giữ lại cho Vương Lâm một mạng. Có điều hắn ta không ngờ tên Vương Lâm không biết hối cải, lại còn quay về gọi cứu binh, thật là ngu xuẩn.

Vương Hiển vừa nghe đến lời này liền giận dữ, ông ta đập bàn nói: “Phù Đồ, anh thật quá đáng, người nhà họ Vương tôi dễ bắt nạt vậy sao? Được rồi, hôm nay để Vương Hiển tôi lĩnh giáo chút cao siêu của anh”.

Vương Hiển nói xong, ông ta đứng dậy, đối diện với Phù Đồ, mặt đầy tức giận.

Phù Đồ cũng không thèm coi ông ta ra gì, thật sự coi mình là bùn để bóp sao, ông ta chính là tiên thiên đỉnh phong, dù chỗ này là địa thế hiểm nguy, Vương Hiển cũng định xông vào một lần.

Phù Đồ thấy vậy liền nhẹ nhàng nói: “Ông Vương, đừng kích động, mặc dù ông đã là tiên thiên đỉnh phong, nhưng chỗ này không phải nơi ông giương oai”.

Phù Đồ cũng biết, Vương Hiển là người trong giang hồ Tây Bắc, được sự che chở của anh Lục, vậy nên hắn ta mới khách khí như vậy. Nếu là người khác Phù Đồ đã sớm ra tay rồi, nào có dễ để ông ta dài dòng như vậy.

Mặc dù hắn ta là tiên thiên sơ kỳ, nhưng đối mặt với Vương Hiển tiên thiên đỉnh phong, hắn ta cũng không yếu. Thể chất của hắn ta cũng không phải võ giả thông thường có thể so sánh, mà đao pháp của hắn ta bây giờ tiên thiên bình thường cũng không thể kháng cự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 6-9
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom