• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1555-1562

Chương 1555: Mỗi người đều có một vực sâu

Vậy Sakahara Kurosawa thì sao?

Đem so sánh, Lạc Du Du càng cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Cô ta nghĩ nghĩ, hai mắt ửng đỏ.

Thì ra cả hai người đều là người nhát gan, không ai có thể chỉ trích ai.

Lạc Du Du được nhà họ Lạc yêu thương, nuông chiều tới lớn, vậy nên không dám thoát khỏi nhà họ Lạc, không dám nghĩ tới tự do, không dám từ hôn, không dám giải thích bản thân khi ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chỉ thuận miệng nói một câu. Cô ta sợ người nhà thất vọng, sợ người nhà nói cô ta là kẻ vô ơn, không hiếu thuận.

Còn Sakahara Kurosawa, từ trước tới nay đều một thân một mình chiến đấu, có lẽ anh ta đã chết lặng với cái gia đình này từ lâu.

Bọn họ cứ lãng phí thời gian hết năm này đến năm khác, không có ai dám cắn răng nhảy ra khỏi đống bùn lầy này.

Vì vậy đừng có đổ lỗi rằng Sakahara Kurosawa ích kỷ, hèn nhát lại yếu đuối, thật ra cô ta cũng như vậy, không phải sao?

Nhìn thấy vẻ mặt Lạc Du Du như vậy, Cố Mang thở dài: “Được rồi, mỗi người đều có một vực sâu của bản thân mình, không cần người khác kéo ra.

Chỉ cần tự bản thân cô có thể cứu lấy mình là tốt rồi, đừng nghĩ tới chuyện cứu người khác.”

Lạc Du Du không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng, hai mắt đỏ lên như một chú thỏ nhỏ, dùng sức gật đầu.

Cố Mang thở dài: “Đi thôi, tiếp tục dẫn tôi đi tham quan một chút, tối nay tan làm thì đi đón chồng tương lai của cô”

Lạc Du Du run rẩy.

“Cuối cùng, những việc mình không muốn đối mặt cũng tới, nếu không yêu vậy thì hai bên nói rõ ràng với nhau cũng tốt, cần gì phải biến nhau thành kẻ thù”

Cố Mang đi lên trước, lướt qua bả vai Lạc Du Du, tầm mắt dừng trên đôi vai gầy yếu của cô ta mấy giây: “Để anh ta buông tha cô một cách êm ấm, cũng coi như là một kết quả tốt.”

Lạc Du Du quay lưng lại, lặng lẽ rơi nước mặt.

“Cô nói xem, có phải vị tổng giám đốc Cố này có ý gì với cô không?”

Lạc Du Du mất hai tiếng đồng hồ để dẫn Cố Mang đi tham quan công ty, còn đưa cậu ta t p các nhân viên quan trọng, sau đó, đưa cậu ta về phòng làm việc rồi mới trở về phòng. Cô ta vừa ngồi xuống thì đồng nghiệp xung quanh đã xông tới hỏi: “Thế nào Du Du?”

Lạc Du Du mệt mỏi, nằm rạp ra bàn: “Có thể như thế nào chứ, mời Phật đến thì dễ, tiễn Phật đi thì khó, tôi đưa anh ta đi tham quan chỉ thiếu điều nhà vệ sinh nữ thôi là đây đủ”

Bên cạnh có người bật cười, đưa tay tới sờ sờ đầu Lạc Du Du: “Vất vả cho cô rồi, tí nữa gọi đồ ăn ngoài cho cô, muốn ăn gì?”

Hiện giờ, Lạc Du Du có nghe tới đồ ăn cũng không kích động nổi nữa, cô ta rủ rũ nói: “Không ăn đâu, giãng co một trận như thế, còn có mấy tiếng nữa thôi là tan làm rồi, tôi còn phải làm báo cáo..: “Tôi làm báo cáo cho cô rồi!”

Vừa dứt lời, một cánh tay từ bên cạnh đưa tới, Lạc Du Du nghiêng đầu nhìn, là người gốc Trung Quốc giống cô ta, đối phương đang ngượng ngùng đưa tài liệu qua: “Chúng tôi thấy rất ngại khi để cô thay chúng tôi đón tiếp tổng giám đốc Cố, vậy nên mới nhân tiện giúp cô làm xong việc này”

“Ôi! Ôn Đế, tôi yêu cô quá!”

Lạc Du Du nhảy dựng lên, cả người như con lười, bám chặt lấy thân hình cao gây như người mẫu của Ôn Đế, còn dùng mặt cọ cọ vào người cô ta: “Yêu cô quá đi”

“Sweetheart baby, mau xuống đi” Ôn Đế nói tiếng anh, ngại ngùng nói: “Ông trời, cô xem như nào rồi giúp tôi có sức hút với đồng nghiệp nam đi”

Lạc Du Du đỏ mặt, sau đó nhận lấy tài liệu: “Rất cảm ơn cô, tối nay mời cô ăn cơm. A không được, tối mai nhé”

Ôn Đế cười, gật đầu: “Có phải tối nay cô có việc gì không?”

Tối nay…

Ánh mắt Lạc Du Du trầm xuống, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Đúng vậy, bạn tôi tới Sydney chơi, tối nay tôi muốn đi sân bay đón người.”
Chương 1556: Đi thôi, tan làm rồi

Vừa nghe tới hai chữ bạn tôi, đám đồng nghiệp xung quanh đều trở nên xôn xao, vội xông tới trước mặt Lạc Du Du, đè cô ta xuống ghế: “Đồng nghiệp? Cái người đồng nghiệp đó sao?”

“Là cô gái lai có hai mắt màu xám xanh sao? Cô ấy quá quyến rũ đi, chỉ cần bị cô ấy nhìn một cái là hồn tôi cũng bị hút đi luôn!” Người được nói tới là Tô Nhan, cô đã tới chơi với Lạc Du Du trước đó.

Lạc Du Du lắc đầu: “Không phải”

Một người đồng nghiệp khác cướp lời: “Vậy là cái chị gì đó cực ngầu, tóc đen dài lần trước sao!”

Lạc Du Du lại lắc đầu: “Cũng không phải Lam Thất Thất”

Ôn Đế nói: “Vậy thì là ai?”

Người mà Lạc Du Du chơi thân chính là mấy cô bạn thân này, còn có ai nữa?

Lạc Du Du không nói gì.

Đối mặt với sự im lặng của cô ta, các đồng nghiệp đều kinh ngạc: “Không phải là con…con trai chứ?”

Thân là biểu tượng của phòng ban công ty nên bình thường, mọi cử chỉ, hành động của Lạc Du Du đều bị mọi người chú ý. Đương nhiên, mọi người không hề có ác ý với cô ta, chính là cảm thấy cô ta rất đáng yêu, khiến mọi người yêu thích, giống như một con vật nhỏ vậy. Lúc này, họ lại đoán ra Lạc Du Du muốn tới sân bay đón một người con trai, mỗi một người “anh chị” đều nhảy dựng lên “Đừng mà Du Du! Đàn ông bên ngoài không tốt đâu!”

“Du Du còn nhỏ, tuyệt đối đừng vội tìm bạn trai như thế!”

“Rốt cuộc là tên con trai nào, bị tàn tật sao? Sao lại bắt cô đi đón, Du Du đừng đi, cứ chờ ở công ty, chúng tôi bảo vệ cô!”

Ngay cả Ôn Đế cũng tò mò hỏi: “Ôi trời ơi, Du Du, tôi kích động quá, là đối tượng kết hôn sau này của cô sao?”

Vẻ mặt Lạc Du Du nhất thời cứng lại.

Nói…nói không sai, đúng, đúng là đối tượng kết hôn sau này, ‘a bọn họ hình như không hề có tình yêu.

Ôn Đế ôm cổ Lạc Du Du: “Chúc mừng cô! Du Du! Trời ơi, cô có thể hạnh phúc là tốt rồi! Nếu người đàn ông đó đối xử không tốt với cô, nói với chúng tôi, tất cả chúng tôi sẽ giúp cô hả giận!”

Các đồng nghiệp mang tâm trạng của một “phụ huynh đã già” xôn xao đỡ trán: “Cứu mạng với, Du Du nhà chúng ta muốn yêu đương rồi…”

Lạc Du Du lúng túng, chỉ có thể nói: “Không không không, mọi người nghĩ nhiều rồi”

Mọi người đều đừng lại.

Sau đó hỏi: “Thật sao?”

Lạc Du Du khẽ cắn răng, chỉ có thể chọn lừa gạt họ, cô ta nói: “Thật”

Các đồng nghiệp lại hỏi lại lần nữa: “Thật sao?”

Lạc Du Du dùng sức gật đầu, giống như muốn tự lừa mình dối người: “Thật, không phải đối tượng kết hôn của tôi, mọi người đừng nghĩ lung tung”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”

Một đám người võ ngực trở về chỗ ngồi: “Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi: Lạc Du Du nhếch miệng lên cười, nhưng chỉ có cô ta mới biết, nụ cười này gượng gạo tới nhường nào, còn phải cố chống đỡ tới lúc tan làm.

Nhưng càng tới lúc sắp tan làm, cô ta lại càng không thể cười nổi.

Vừa đến giờ tan làm, Ôn Đế đã nháy mắt với Lạc Du Du: “Vậy chúng tôi về trước nha.”

“Mai gặp nha Ôn Đế” Lạc Du Du thân thiện chào hỏi đồng nghiệp, không ngờ mọi người còn chưa ra khỏi phòng làm việc thì lại có một người từ bên ngoài tiến vào.

Người tới dọa mọi người sợ tới mức rối lui về sau, ngồi vào chỗ làm việc.

Lạc Du Du nghỉ ngờ: “Không phải mọi người về rồi sao?” Ngẩng đầu.

Là gương mặt của Cố Mang.

Cậu ta đứng ở cửa, gõ tượng trưng một cái lên tường của phòng làm việc, nói: “Tan làm rồi, đi thôi.”

Đi.

Đi đâu?

Tổng giám đốc Cố tới đón Lạc Du Du nhà bọn họ sau khi tan làm sao?

Tiếng hét chói tai của các đồng nghiệp đều bị ngăn lại trong cổ họng, sắc mặt Lạc Du Du trắng bệch: “Anh làm gì thế?”

“Đã nói rồi, cùng nhau tới sân bay” Cố Mang tỏ vẻ rất tùy ý: “Sao vậy? Vẫn chưa xong việc sao? Tôi nhớ hôm nay không giao cho cô nhiều nhiệm vụ mà”
Chương 1557: Không muốn phải một thân một mình đối diện

Đây…đây có phải là chuyện có nhiều nhiệm vụ hay không!

Lạc Du Du không nhịn được: “Anh mà như vậy thì các bạn đồng nghiệp sẽ hiểu nhầm mất!”

Cố Mang như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cậu ta đưa mắt nhìn một lượt những ánh mắt đủ loại màu sắc đến từ những người đồng nghiệp.

Ấy thế mà đám đồng nghiệp là đầu têu khơi gợi lên chuyện này thì lại hùa nhau trưng cái bản mặt “chào tổng giám đốc Cố, bọn tôi không biết gì hết cả”, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả nghệ nhân kịch chuyển mặt nạ.

Cố Mang hăng hái, phất tay răng: “Cô coi kìa, nào có ai hiểu nhầm gì đâu”

Lạc Du Du suýt nữa thì gào toáng lên: “Nào có ai như anh đâu chứ!”

Cố Mang nhướn mày: “Chậc, nói chuyện chính cái đã, có đi hay không nào? Đi thì tôi đi lái xe, cô chờ tôi dưới lầu”

Chuyện này…

Lạc Du Du hơi nghẹn họng: “Tôi nghĩ xem đã”

“Tôi không đi thì tức là có một mình cô đi đón anh ta thôi đấy”

Cố Mang tung hứng cái chìa khóa xe trong tay: “Đó rồi lại cãi nhau với anh ta rồi đánh không lại thì đừng có đến tìm tôi đấy”

Lạc Du Du nghe bên tai mình như có tiếng nổ cái ầm một cái, làm sao mà cô ta lại quên được cơ chứ, có một mình cô ta thì làm sao dám đối mặt với cái tên Sakahara Kurosawa đó chứt Thế là cô ta đứng phắt dậy tại chỗ bàn công tác, dùng vận tốc ánh sáng để sắp xếp túi xách của mình rồi chạy huỳnh huych đến trước mặt Cố Mang.

Cô ta nhe răng, cười đến là ân cần rồi lại thiết tha: “Đi, đi, đi chứ ạ, tổng giám đốc Cố lái xe thì tôi nhất định phải đi rồi”

Trông cái bộ dạng hèn quá thể!

Cố Mang bảo: “Rồi, tôi đi lấy xe!”

“Thế tôi xuống lầu chờ anh trước ạ”

“Được rồi” Giải quyết xong việc thế là Cố Mang giơ tay về phía cô ta.

Tính dắt tay hả?

Lạc Du Du sửng sốt, đồng nghiệp còn đang đứng cạnh giương mắt nhìn kia kìa, Cố Mang anh làm như vậy hình như không được hay lắm đâu!

Nhưng mà cô ta lo đây không chừng đây là lễ nghi gì đó của nhà họ Cố, giờ mà tỏ thái độ ra mặt với Cố Mang thì lại cũng không được hay cho lắm, thế là cô ta cũng dè dặt cẩn thận mà vươn tay ra tính đặt lên: “Tổng giám đốc Cố, anh định…như vậy ấy ạ?”

Cố Mang lại chậc lưỡi một tiếng, ngay khi tay của Lạc Du Du thiếu chút nữa là cầm lấy tay cậu ta thì thì cậu ta với tay gỡ túi xách trên vai cô ta xuống, bảo: “Ý tôi là đưa túi xách tôi cầm cho, vai không nặng à?Tôi xuống lấy xe rồi mang xuống xe luôn cho cô”

tôi hiểu nhầm…”

Cố Mang cười tươi như một bông hoa khoe sắc: “Tôi xuống trước đây, chờ tôi dưới lầu.”

ồ.

Lạc Du Du không lên tiếng thì Cố Mang đã đi xuống trước rồi, bóng dáng thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Tất cả mọi người ngồi trong văn phòng cứ im thin thít rồi bất chợt ai nấy đều gào thét như thể giãm phải thuốc nổ vậy…

“Ôi giời ơi! Du Du! Cô đang giấu giếm chuyện gì thì khai mau”

“Cố Mang là bạn trai của cô phải không! Chắc chắn là bạn trai của cô rồi! Trời đất quỷ thần ơi!”

“Chết mất thôi Du Du, cô giỏi quá đi! Cố lên! Tổng giám đốc Cố trông được lắm!”

“Thành công nhớ phải mời bọn mình ăn cơm đó!”

Lạc Du Du che lỗ tai luống cuống chạy trốn: “Không phải đâu, không phải đâu mà! Đừng nói nữa, tôi phải tan làm đây!”

Ngày nào cũng lộn xộn như gà bay chó sủa thế này, đến bao giờ mới chấm dứt được chứ?

Dưới ánh mắt săm soi hóng chuyện của mọi người, Lạc Du Du lò dò lên xe của Cố Mang, caauj ta bật GPS dò đường rồi hỏi: “Độ ấm thế này đã vừa chưa?”

Lạc Du Du chỉnh lại đầu tóc: “Ừm”

“Thế mà đã bắt đầu căng thẳng rồi à?” Cố Mang khởi động xe: “Còn chưa thấy bóng dáng Kurosawa đâu mà đã tự mình dọa mình đến thế rồi sao?”

Lạc Du Du quay mặt đi: “Nói không thì dễ lắm…”

Cố Mang ừ một tiếng rồ lếp tục vững vàng lái xe đi: “Đường từ đây đến đó còn tầm bốn mươi phút, cô xác nhận lại xem anh ta có còn ở đó không đi”

Lạc Du Du căng thẳng cầm điện thoại, bứt rứt như thể đang cầm con dao găm rồi sợ không cẩn thận tự cứa vào tay mình, thế là cứ đổi tới đổi lui từ tay này sang tay kia mãi không thôi.

“Tôi…

“Được rồi”

Cố Mang giơ tay ra: “Không thì tôi gọi thay cho?”

“Đừng đừng đừng! Không được đâu!”

Lạc Du Du quyết định lựa chọn tự mình gọi thì thấy Cố Mang ngồi bên cạnh cười cười: “Như vậy mới đúng chứ”
Chương 1558: Bây giờ cô mới qua đây tìm tôi?

Thấy dáng vẻ này của Cố Mang, Lạc Du Du tỏ vẻ không sao gượng nổi, cô ta thì thào: “Sao trông anh như thể rất muốn nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Kurosawa quá vậy”

Cố Mang thò tay qua chọc chọc gáy cô ta, đó rồi lại rút tay về: “Như tôi thế này thì gọi là hỗ trợ nhé, hỗ trợ có hiểu không? Đi đâu để mà tìm được người tốt bụng như tôi được hả?”

Lạc Du Du chép chép miệng, cúi đầu soạn một cái tin nhắn cho Kurosawa, coi như là thay cho gọi điện luôn.

Tiếp đó bèn cất điện thoại đi rồi nhìn mặt Cố Mang: “Thế sao mà tôi cứ cảm thấy có điều gì tính toán ở đây vậy nhỉ?”

Cố Mang đảo bánh lái: “Ai biết được, chắc là do cô có ý với tôi đó”

Lạc Du Du ngạc nhiên vô cùng: “Không đâu! Làm gì có chuyện đó!

Nhất định là do Lam Thất Thất nói bóng nói gió gì bên tai anh đó thôi, thế nên anh mới để bụng như vậy!”

“Thì cũng kiểu kiểu đấy”

Cố Mang cười tủm tỉm, không hề phủ nhận lấy một câu: “Dù sao rảnh rỗi thì cũng là rảnh rỗi, tìm chút niềm vui cuộc sống thì cũng có làm sao đâu”

Lạc Du Du thở dài, tựa đầu ghé sang nhìn ra ngoài cửa sổ, không trao đổi gì thêm với Cố Mang nữa.

Cơ bản là cô ta đã hiểu bụng dạ Cố Mang rồi, cậu ta đang thử cô ta, mà cô ta cũng đang thăm dò cậu ta.

Nếu Cố Mang đã nghĩ như vậy thì cô ta cũng không nhất thiết phải sợ hãi rằng về sau sẽ áy náy mà không buông bỏ được.

Những ngón tay xoắn vặn vào với nhau của Lạc Du Du dần dần buông lỏng, Cố Mang nhìn thoáng qua khóe mắt cái dáng vẻ xả giận của cô ta thì miệng hơi nhếch lên, tiếp đó nói: “Nói xem, nhỡ như gặp.

mặt rồi, Kurosawa có ý kiến với tôi thì phải làm sao giờ?”

“Thế..” Lạc Du Dũ còn nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu anh bị đánh thì tôi sẽ chịu tiền thuốc men cho”

Cố Mang vui vẻ, nhấn bước đạp chân ga: “Thế mà cô cũng nói được cơ đấy”

Đúng là bé con ngây thơ chưa trải sự đời, được người nhà nâng như nâng trứng mà nuôi lớn đến ngần này.

Dưới không khí được Cố Mang điều hòa thì sự căng thẳng của Lạc Du Du cũng được hòa hoãn đi phần nào, khi cô ta câu được câu không nói chuyện qua lại với Cố Mang thì cũng đã bất giác đi đến sân bay rồi, cô ta nuốt khan, định xuống xe.

“Không gọi điện thoại cho Kurosawa à?”

Cố Mang khóa xe xong thì dẫn cô ta đến cổng đón của sân bay: “Xác nhận với anh ta xem đang ở đâu”

Lạc Du Du gật gật đầu, lấy di động ra xem, tin nhắn trước đó cô ta gửi vẫn chưa được trả lời.

Chắc là không thèm để ý đến mình rồi.

Lạc Du Du cảm thấy có hơi buồn cười, giờ cô ta cuống cuống quít quít ra sân bay đón Kurosawa mà cũng chẳng biết là để làm gì nữa.

Để chịu sự khiêu khích châm chọc của anh ta hay là chịu sự khinh thường ngó lơ nữa đây.

Nghĩ rồi, Lạc Du Du nghiến răng bấm số điện thoại, vốn cô ta đã chuẩn bị cảnh bị Kurosawa ngắt máy không tiếp rồi, chẳng ngờ chuông mới reo được một lần thì đầu dây bên kia đã mở máy: “Lạc Du Du sao đến bây giờ cô mới chịu gọi điện thoại cho tôi?”

Máy vừa thông cái thì đã nghe được tiếng gầm lớn quen thuộc vô cùng, tiếng động này vang dội đến độ Cố Mang đứng bên cạnh cũng nghe được, làm Lạc Du Du sợ đến độ luống cuống bịt chặt lấy loa ngoài điện thoại, đợi đến khi Kurosawa gào xong rồi cô ta mới hắng lại cổ họng: “Anh gào cái gì mà gào! Gào tướng lên như vậy thì có thể giải quyết được mọi chuyện chắc?”

Kurosawa suýt chút nữa là nhảy phắt khỏi ghế ngồi: “Tôi đang giận cô đấy! Cô có biết không hả? Gào lên mới biết được ông đây đang tức giận! Tiền điện thoại đắt thế hả? Mà cô đến tận nơi đón cũng không chịu gọi cho tôi hỏi han thăm chuyện một tiếng hả? Tôi đợi cô suốt từ sáng sớm đến đêm muộn…giờ đã là mấy giờ rồi cô nói xem”

“Anh là trẻ con chắc!”

Lạc Du Du lại bắt đầu cãi nhau với Kurosawa: “Nếu biết chờ không được thì không tự mình đi mà bắt xe kiếm chỗ ở hay sao? Tiền taxi hết có bao nhiêu đâu, việc gì anh phải như con nít ranh để tôi đến tận nơi rước về thế chứ!”
Chương 1559: Cố ý như vậy, đúng là kỳ cục

Kurosawa ngẩn cả người ra.

Anh ta hoàn toàn chẳng thể ngờ rằng Lạc Du Du lại có thể phản bác mình như vậy, một đống câu từ đang chờ chực được tuôn ra đều nghẹn ứ trong cổ họng, trong lồng ngực như có một loại cảm xúc khác thường đang dồn lên thành cục, quanh quẩn đè nén ở yết hầu.

Hít một hơi thật sâu Kurosawa nuốt khan hòng chèn ngược mớ cảm xúc này xuống, tiếp đó nói: “Em cứ phải như thế mới chịu được phải không, Lạc Du Du?”

Lạc Du Du không nói lời nào.

Kurosawa nói: “Lạc Du Du, em nhất định cứ phải như thế à! Anh đi cả một quãng đường tới đây để tìm em, một thân một mình như thế, em đến đón anh một chuyến thì sẽ thiệt thòi lắm hay sao!”

1559-con-thien-tai.jpg


Anh ta lần sờ cổ áo mình theo bản năng, như thể nới rộng ra đôi chút thì anh ta có thể hít thở được nhiều không khí hơn.

“Anh…”

“Anh lúc nào cũng như vậy hết! Lúc nào cũng tự cho mình là đúng rồi quyết định tất cả mọi chuyện!”

Lạc Du Du cầm chặt lấy di dộng, Cố Mang thì hãy còn đang đứng bên cạnh nghe cuộc cãi nhau giữa cô ta và Kurosawa, tình cảnh này đối với một cô gái như cô ta mà nói thì thật sự rất mất mặt, thế nhưng lúc bấy Lạc Du Du cũng chẳng còn tâm trí để mà quan tâm xem có còn mặt mũi gì để mất hay không nữa, cô ta đang bức thiết và thống khổ để tìm cho mình một lối ra, thế nhưng chuyện này thì chẳng có ai có thể kéo cô ta ra khỏi được.

Đây là một miệng vực sâu hoăm mang tên Kurosawa, người đàn ông này làm cái gì, bất kỳ một cử động dù là nhỏ nhất của anh ta cũng sẽ ảnh hưởng đến cô ta.

Cô ta đã nghĩ đến việc kéo giãn khoảng cách, không muốn nhìn thấy bóng dáng của anh ta, không nghe được tin tức từ anh ta là cõi lòng này có thể cố gắng mà vùi sâu hết thảy được, sẽ chôn chặt được tất cả những suy nghĩ trong lòng về lại một góc tận cùng của trái tim.

Thế nhưng anh ta lại đến tận đây.

Kurosawa, anh ta thật tàn nhẫn, cho người ta nảy sinh hy vọng rồi lại hết lần này đến lần khác tát cho cô ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng hão huyền.

Lạc Du Du dụi mắt, xác nhận rằng mình không có rơi nước mắt.

Tốt ghê, càng lúc cô ta càng mạnh mẽ hơn rồi, cô ta bảo: “Anh đang ở đâu?”

Câu nói anh ở đâu này bất chợt bật ra làm cho Kurosawa hoảng hốt hồi lâu, như thể trong một thoáng chốc đầu óc anh ta trở nên hoàn toàn trống rỗng đến khi định thần lại thì có phần ngỡ ngàng không dám tin: “Em bảo gì cơ?”

tôi đang ở sân bay” Lạc Du Du xoa xoa mặt mình, tự giễu bật cười một tiếng, tự cười mình quá chừng hèn mọn: “Không phải là đến đến đón cậu ấm nhà anh đó sao, giờ anh đang ở cổng ra sân bay số mấy, tôi qua đón”

Kurosawa như thể nghe được chuyện động trời, miệng cứ mấp máy hồi lâu rồi cũng chịu nhả ra vài con số: “Em…đến đón anh thật à?”

“Không thì sao?”

Lạc Du Du nói với giọng châm chọc: “Ai dám để anh một mình bơ vở lẻ bóng thế chứ, chốc nữa lại đi tìm người nhà tôi khóc lóc ỉ ôi, người thiệt tính ra lại vẫn là tôi. Anh đã đi cả quãng đường dài như thế đến đến tìm tôi rồi, tôi mà không ra đón thì chắc phải lấy cái chết tạ tội quá nhỉ?”

Cô ta cố ý nói như vậy đấy.

Cố tình nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu quái gở như vậy.

Nhưng mà…

Kurosawa thì như thấy trái tim mình đập hãng mấy nhịp: “Mới rồi em còn ngắt điện thoại của anh”

“Anh nói địa chỉ luôn đi”

Lạc Du Du cố dằn cơn nghẹn ngào trong cổ họng xuống, cố gắng để bàn thân mình được tỉnh táo, hiện tại cứ phải giải quyết vấn đề trước mắt đi đã, thế nên cô ta cố bình tĩnh mà bảo rằng: “Đừng để ý đến chuyện của tôi, đón anh rồi sắp xếp cho anh là nhiệm vụ của tôi, về phần khác liên quan đến chuyện của tôi, thì không dính dáng gì đến anh hết cả”

Kurosawa nghĩ cứ dứt khoát chờ đến khi gặp mặt cô ta rồi nói chuyện cho rõ ràng bèn báo địa chỉ, tâm mười phút sau thì có người từ đẳng xa tiến lại gần.
Chương 1560: Tổng giám đốc Cố gì, tổng giám đốc Cố nào?

Thân hình vừa nhỏ nhắn vừa gầy yếu của Lạc Du Du đi lẫn trong đám người, giống như lúc nào cũng có thể sẽ biến mất. Sakahara Kurosawa nhìn chằm chằm bóng dáng của Lạc Du Du nhưng đợi tới khi đến gần, hô hấp của anh ta chợt dừng lại.

Sau lưng Lạc Du Du còn có một người nữa.

Đàn ông.

Đàn, ông.

Vậy mà, lại là, Cố Mang?

Trong nháy mắt, trái tim anh ta như bị thứ gì đó đâm mạnh, tức giận, ghen tuông, không cam lòng, còn có những cảm xúc điên cuồng dâng lên nhanh chóng, thậm chí nhanh tới mức khiến anh ta không thể phân rõ, chúng đột nhiên chiếm lấy cả người anh ta.

Giờ phút này đây, từng tế bào thần kinh trong đầu anh ta đều đang sôi trào, anh ta chẳng khác nào một con sư tử dũng mãnh, bị người khác xâm chiếm lãnh địa, ngay tới âm thanh phát ra từ cổ họng cũng khàn khàn như thú dữ: “Cố Mang, cậu tới đây làm cái gì?”

Ánh mắt hung ác lướt qua Lạc Du Du, trực tiếp ghim lên người Cố Mang.

Cố Mang hơi híp mắt, tiếp nhận ánh nhìn của Sakahara Kurosawa.

Chậc.

Người đàn ông trước mắt này, tính chiếm hữu trong đôi mắt cao quý xinh đẹp kia sắp không giấu nổi rồi.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của Sakahara Kurosawa, Lạc Du Du đầu cũng thấy đau, cô ta kéo anh ta lại: “Sao anh lại bất lịch sự thế, tổng giám đốc Cố đưa tôi tới đây đấy!”

Cô ta chỉ sợ Sakahara Kurosawa còn chưa chào hỏi câu nào đã hiểu nhầm người ta, càng sợ người này trực tiếp ra tay đánh người.

Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Lạc Du Du, Sakahara Kurosawa càng thêm tức giận: “Cô căng thẳng như thế làm gì, chẳng lẽ tôi đây còn có thể ăn thịt cậu ta sao?”

“Tôi thấy vẻ mặt hiện tại của anh thật sự có thể ăn thịt người!”

“Nếu tôi muốn ăn, người đầu tiên bị tôi ăn chính là cô!” Sakahara Kurosawa không để ý tới sự giãy dụa của Lạc Du Du, một tay kéo cô ta ra sau lưng: “Tổng giám đốc Cố? Tổng giám đốc Cố nào? Tổng giám đốc Cố từ đâu đến, Lạc Du Du, cô mau nói cho tôi biết, cô quen tổng giám đốc Cố ở đâu?”

Lại còn tổng giám đốc Cố cơi Anh ta lại không biết Cố Mang…là cấp trên của cô ta sao?

Lạc Du Du bị cảm xúc mãnh liệt của anh ta dọa sợ, lần đầu tiên cô †a thấy Sakahara Kurosawa như vậy, cô ta không dám nói gì, nhỏ bé, tội nghiệp đứng đó, ngỡ ngàng chẳng khác nào một con thỏ nhỏ rơi vào miệng cọp, không có cách nào đành khoanh tay bó gối.

Thấy cô ta như vậy, Cố Mang bước tới vài bước: “Anh đừng dọa cô ấy nữa, tôi là lãnh đạo của cô ấy, vừa mới nhậm chức, vậy nên trước đó Lạc Du Du chưa từng nhắc tới tôi.”

Lãnh đạo.

Lãnh đạo mà trẻ thế sao? Anh ta không tin, chắc chắn không phải một lãnh đạo đi lên theo con đường chân chính, nếu không tại sao.

người làm lãnh đạo thì đều lớn tuổi, sao tới lượt Cố Mang, tên mặt người dạ thú này làm?

Sakahara Kurosawa không hề thả lỏng cảnh giác, ngược lại anh ta còn đề phòng hơn: “Thế sao? Lãnh đạo gì?”

“Lãnh đạo trực tiếp”

Cố Mang nhếch miệng: “Thế nào, tôi đưa cô ấy tới đây đã vi phạm quy tắc gì sao? Sao lại có thể khiến anh tức giận với Lạc Du Du như thế?”

Sakahara Kurosawa siết chặt ngón tay.

“Hay là nói, Lạc Du Du đã làm sai chuyện gì?”

Cố Mang liếc mắt nhìn một Lạc Du Du nhỏ bé đứng đó, chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói: “Đừng nha, người anh em tốt, cô ấy không thể dẫn theo một người khác tới đón bay sao? Tôi nghĩ cô ấy cũng chẳng làm gì sai, anh nổi giận với cô ấy như thế chỉ khiến cô ấy tủi thân, sau đó sẽ thất vọng về anh mà thôi”

Những lời này khiến trái tim Sakahara Kurosawa chợt thắt lại, anh ta chợt nhớ lại, đúng thế…

Tại sao anh ta lại tức giận như vậy, vì Lạc Du Du dẫn theo người đàn ông này tới sân bay đón anh ta sao? Vì người đàn ông nay rất đẹp trai, lại có vẻ rất có tiền, lại còn cố ý đi cùng Lạc Du Du tới đây sao?

Nhưng từ trước tới nay, anh ta đều không để ý, vậy thì tại sao…

Tại sao…

Tim anh ta đang đập loạn, nhìn thấy người đàn ông này, anh ta không thể nào khống chế được…

Tức giận.
Chương 1561: Tôi không muốn đi tìm phiền phức

Sakahara Kurosawa hoảng hồn, anh ta không thể nào giải thích được vì sao bản thân lại sinh ra cảm giác như vậy, cuối cùng chỉ đành quy hết tội là do Lạc Du Du đến đón mình muộn quá, nên anh ta mới nóng lòng chờ đợi và mất bình tĩnh như vậy.

Xoay người, Sakahara Kurosawa liếc mắt nhìn Lạc Du Du đang cúi đầu không nói gì, anh ta giận dữ nói: “Làm gì thế! Tủi thân lắm à? Cô còn không biết xấu hố, tôi chờ cô ở đây nửa ngày trời, kết quả, con mẹ nó, cô còn dẫn tới một thắng đàn ông cho tôi? Cái này gọi là đón người hả? Cái này gọi là tới đón người hay là tới để làm tôi ghê tởm?”

Lạc Du Du ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ vì khóc nhìn thẳng vào đôi mắt Sakahara Kurosawa, một giây đó, trái tim Sakahara Kurosawa như đang đếm ngược, anh ta cảm thấy toàn thân chấn động.

Cô ta…cô ta khóc rồi.

“Tôi không nên..” Lạc Du Du lắc đầu, lùi về sau, lùi một mạch tới bên cạnh Cố Mang: “Tôi không nên tới đón anh ở sân bay, tôi đã tự mình coi thường mình, tự mình tìm phiền phức…”

Cô ta run rẩy, giống như đã phải chịu sự nhục nhã ê chề. Sakahara Kurosawa không hề thì ra anh ta có thể bắt nạt cô ta tới mức này.

Bắt nạt cô ta, khiến cô ta trở thành bộ dạng đau khổ cùng cực, khiến người thương yêu.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện dáng vẻ này cũng bị Cố Mang nhìn thấy, ‘Sakahara Kurosawa khó mà giấu nổi xúc động của bản thân, anh ta không muốn…

Không hề muốn người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Lạc Du Du.

Sakahara Kurosawa thở dài, sau đó thử vươn tay ra nói: “Tới cũng.

tới rồi, cô khóc thành cái dạng này làm gì, mau đi thôi, tôi còn có hành lý.”

Cánh tay đưa ra bị Lạc Du Du đập một cái Lực không mạnh nhưng lại khiến Sakahara Kurosawa như bị người tát cho một bạt tai.

Anh ta…bị Lạc Du Du từ chối?

Không…

Sao có thể…

Sakahara Kurosawa ngây người, Lạc Du Du dụi mắt: “Anh tự đi đi!

Anh tự mình đi lấy hành lý của mình đi, tôi đã nói rồi, đừng có sai khiến tôi!”

Cô ta giống như bị người bức bách, vội vàng hét lên: “Tôi sẽ không bao giờ mềm lòng với anh nữa, Sakahara Kurosawa! Mềm lòng với anh chính là tàn nhẫn với bản thân tôi, tôi không muốn bị giày vò nữa, tôi không muốn bị giày vò nữa!”

Từng câu từng câu “tôi không muốn bị giày vò nữa” chẳng khác nào những cái bạt tai đánh lên mặt Sakahara Kurosawa, nhưng nỗi đau lại là nỗi đau trong tim.

Khó chịu quá, tại sao lại như vậy.

Rõ ràng khi mới bắt đầu, bọn họ nước sông không phạm nước giếng, rõ ràng khi mới bắt đầu, bọn họ đều đã nói rõ sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, không dính dáng đến nhau, vậy tại sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy…

Những ngày đó, cô ta không nói lời nào, chăm sóc anh ta, thay anh ta giặt quần áo, nấu cơm cho anh ta, giúp anh ta sắp xếp lại phòng, dọn dẹp nhà cửa, thậm chí còn có lúc giúp anh ta trong công việc, Lạc Du Du như thế đã đi đâu rồi…

Mau…trả lại Lạc Du Du như vậy cho anh ta.

“Anh sẽ không bao giờ biết” Lạc Du Du lắc đầu: “Sakahara Kurosawa, anh vĩnh viễn không biết, giữa hai chúng ta, tôi đã từng nhỏ bé thế nào, đã từng nhãn nhịn ra sao..”

“Hiện giờ, tôi..” Sakahara Kurosawa không biết tại sao anh ta cũng bắt đầu thấy đau.

Đừng nói nữa, đừng nói nữa được không…anh ta sắp, không thể thở được nữa…

“Không phải bây giờ cô tới, tới đón tôi quay về sao…Lạc Du Du, những điều như vậy, cô cũng biết bình thường tôi sẽ không làm loại chuyện này, cô cần gì phải tranh cãi với tôi?”

“Anh chỉ muốn bắt tôi quay về để tiếp tục phục vụ anh và cho đi vô điều kiện thôi”

Lạc Du Du xoay người, không nhìn Sakahara Kurosawa nữa, cô ta xách vali của anh ta lên: “Đi thôi, lân cuối cùng…tôi đưa anh tới khách sạn, anh ở lại đó bao nhiêu nhiêu ngày, tôi đưa anh đi chơi bấy nhiêu ngày, sau đó thì anh về đi”
Chương 1562: Tối nay tôi muốn ngủ ở nhà cô

Giọng nói của cô ta rất khách khí, giống như một hướng dẫn viên du lịch đang nói chuyện với lữ khách của mình.

Sakahara Kurosawa không muốn đối mặt với một Lạc Du Du như vậy, anh ta sẽ thấy khủng hoảng, nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn khi cô ta xoay người lại, anh ta sẽ không nhịn được mà ôm lấy.

Làm sao đây, cô ta giống như một con vật nhỏ tủi thân đang muốn bỏ trốn, mà anh ta lại giống như một người thợ sản bẩn thỉu, muốn tóm cô ta vào lưới từ phía sau.

Nếu có thể, răng nanh này sẽ đâm sâu vào cần cố gầy yếu của cô ta.

Sakahara Kurosawa giật bản cả người, đối diện với những suy nghĩ điên cuồng trong đầu, máu trong người anh ta đều đang sục sôi, anh ta bị làm sao thế này?

Tại sao lại đối với Lạc Du Du…

Lạc Du Du xách vali cho anh ta, thế nhưng giây tiếp theo Cố Mang lại nhận lấy nó: “Để tôi xách cho”

Thân thiết tựa như một người bạn trai.

Sakahara Kurosawa nóng nảy, tiến lên lấy lại vali của mình: “Tôi đây không quen cậu, cậu dựa vào cái gì mà động vào đồ của tôi?”

Cố Mang giơ hai tay ra, cũng không hề tức giận: “Tôi chỉ không muốn Du Du phải làm việc nặng thôi”

Nhìn đôi tay đôi chân nhỏ bé của cô ta đi, lại còn phải kéo theo vali của một người đàn ông, nói thế nào cũng không ổn.

Lời của Cố Mang giống như một đòn cảnh cáo, Sakahara Kurosawa siết chặt vali trong tay theo bản năng, sau đó cắn răng nói: “Tôi sẽ tự cầm, không cần cô ấy phải mất sức!”

Vừa rồi cũng không biết là ai luôn miệng nói muốn Lạc Du Du cầm vali cho anh ta.

Sakahara Kurosawa nhìn dáng vẻ lau nước mắt của Lạc Du Du, không nhịn được nói: “Đừng khóc nữa, xem cô tủi thân kìa, không phải là tới đón bay sao, đón sớm thì sẽ không như vậy rồi”

Không, không phải vậy, đây không phải ý của anh ta, không phải anh ta muốn nói như vậy.

Anh ta…anh ta muốn nói mấy lời dỗ dành cô ta, nhưng lời ra khỏi miệng lại…

Lạc Du Du không hề nhìn anh ta, tự mình đi trước. Cô ta đã nghe đủ những lời này rồi, tim cũng sắp chết lặng rồi Vì thế, cô ta giả vờ không để ý, nói: “Đúng vậy, sau này tôi sẽ không bao giờ đón bay nữa, Sakahara Kurosawa, anh ở đâu, ở mấy ngày?”

Ba người bọn họ đi ra ngoài trong trạng thái như vậy, cô gái ở giữa vẫn còn đang sụt sịt, nhìn thế nào cũng giống một câu chuyện tình tay ba đầy máu chó.

Vào lúc này, Sakahara Kurosawa hận đến chết cái tên Cố Mang coi như không có chuyện gì đang ở bên cạnh, rõ ràng chuyện này đều do cậu ta gây ra Nếu cậu ta không theo tới, có lẽ giờ này anh ta đang ăn cơm Lạc Du Du nấu rồi!

Lần trước chưa được ăn, làm cho anh ta lúc nào cũng mong ngóng, nắm mơ cũng mơ chuyện Lạc Du Du nấu cơm cho anh ta, giờ thì hay rồi, có khi còn phải thuê phòng khách sạn ở bên ngoài…

Nào có chuyện chồng sắp cưới tới tìm vợ sắp cưới, kết quả lại phải ở bên ngoài?

Nghĩ như vậy, Sakahara Kurosawa càng thấy không vui, kéo Lạc Du Du tới cạnh mình, bắt cô ta đi cùng mình, rồi nói: “Tôi không tới khách sạn bên ngoài, tôi ngủ ở nhà cô”

Lời vừa nói ra, Lạc Du Du nhảy dựng lên như thỏ, sau đó bị Sakahara Kurosawa kịp thời phản ứng, kéo cô ta lại: “Cô ngạc nhiên như thế làm gì?”

“Sao anh có thể tới ở nhà của tôi được?”

Lạc Du Du nôn nóng: “Phòng trọ tôi thuê ở nước ngoài đều là phòng đơn!”

“Phòng đơn tốt mà”

‘Sakahara Kurosawa cũng cảm thấy bản thân làm như vậy có chút xấu xa, ghê tởm, nhưng ở trước mặt Cố Mang, anh ta lại không ngừng tuyên bố chủ quyền: “Vậy không phải là hai chúng ta phải chen nhau trên một cái giường sao?”

Trở thành đối tượng kết hôn đã bao nhiêu năm như vậy nhưng hai người lại chưa từng ngủ chung với nhau.

Lạc Du Du nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa: “Sao có thể như thế, Sakahara Kurosawa, từ trước tới nay anh không hề ngủ cùng với tôi, tôi ngủ một mình rất tốt”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom