• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Cô vợ cực phẩm của tôi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Chương 1: Dập đầu gọi ông nội cho tao

“Nhị thiếu gia, cầu xin cậu chừa cho lão già này chút mặt mũi, về nhà cùng chúng tôi đi”

“Người tài của Hứa gia lúc này đang cạn kiệt, xin cậu nhất định phải trở về làm chủ đại cục”

“Lão già này quỳ cho cậu xem”

Một đám người quỳ xuống trước mặt Hứa Quân.

Còn Hứa Quấn mắt sáng như đuốc, trong ánh mắt không có chút tình cảm.

Anh đưa mắt nhìn ra xa, lành lạnh nói:

“Hai năm trước, ông nội tin vào lời gièm pha của anh hai đuổi tôi ra khỏi nhà, trên dưới Hứa gia có ai từng cầu xin giúp tôi chưa? Quản gia Lý, có phải ông quên rồi không? Ngày đó, chính tay ông đuổi tôi ra khỏi Hứa gia. Bây giờ nhân tài của Hứa gia cạn kiệt thì có liên quan gì đến tôi? Cút hết đi cho tôi.”

“Nhị thiếu gia...”

“Im miệng! Nếu không đừng trách tôi làm trái lệnh cấm của ông nội”

Nghe thấy lời này, mấy người quản gia Lý quay ra nhìn nhau, không dám tiến lên thêm bước nữa.

Dựa vào thực lực của nhị thiếu gia, anh ấy mà tức lên nháy mắt liền có thể lấy mạng bọn họ.

Khách sạn lớn ở Lệ thành, lão phu nhân Mộc gia tổ chức tiệc mừng thọ.

Khi Hứa Quân vừa xuất hiện, xung quanh liền truyền đến những tiếng xì xào.

“Vốn là ngày vui, tên phế vật này đến làm cái gì?”

“Tôi nói này Tuyết Nhi, có phải cậu cứ muốn bọn tôi phải khó chịu đúng không? Mau đuổi hắn đi đi”

“Ha ha, tên phế vật này có thể là bảo bối của nhà em, nhưng bọn anh có ai nhìn thấy hắn là không tức giận?”

“... ...”

Cùng với sự xuất hiện của Hứa Quân, trên dưới Mộc gia đều tập trung sự chú ý lên người anh.

Ba năm trước, khi Hứa Quân bị đuổi đi, chính lão gia Mộc gia đã bất chấp mọi ý kiến một mực gả đứa cháu gái của mình là Mộc Tuyết Nhi cho Hứa Quân.

Mộc Tuyết Nhi có tiếng là người đẹp nhất Lệ thành, cô lại gả cho một tên nghèo vô danh, đã trở thành trò cười của Lệ thành.

Thân phận nhị thiếu gia Hứa gia của Hứa Quân chỉ có Mộc lão gia biết, nhưng sau hôn lễ không lâu, ông lại qua đời vì bị bệnh.

Từ đó trên dưới Mộc gia không còn một ai biết được thân phận thật sự của Hứa Quân.

Hơn hai năm nay, Hứa Quân đã phải nhận hết sự châm biếm, coi thường của Mộc gia.

Nhưng so với việc bị gia tộc đuổi đi, điều này càng khiến anh trong lòng nguội lạnh.

“Đúng là phế vật, bảo mày làm có chút chuyện mà cũng lề mà lề mề”. Lúc này, Lâm Chi ngồi trong phòng tiệc với mẹ chồng, nói với Hứa Quân bằng vẻ mặt ghét bỏ: “Mở quà mừng tao tặng mẹ ra”.

Từ hai tháng trước, Lâm Chi đã chuẩn bị một cây nhân sâm rừng cho lão phu nhân Mộc gia, may mà bà vẫn lộ diện trong tiệc mừng thọ.

Hôm nay đi vội, Lâm Chi để quên nhân sâm ở nhà liền gọi Hứa Quân mang đến.

“Ừm”

Hứa Quân đáp một tiếng, đang định mở hộp quà ra, một bàn tay bỗng nhiên thò ra từ sau lưng anh, nhanh chóng cướp hộp quà đi.

Là cháu đích tôn của Mộc gia, Mộc Phong, bình thường cậu ta là người coi thường Hứa Quân nhất.

Mộc Phong cầm hộp nhân sâm rừng, hung hăng nói với Hứa Quân: “Không thấy tiệc bắt đầu rồi sao? Hoặc là tìm chỗ mà ngồi, hoặc là cút”

“Đúng thế, sắp đói chết rồi, đừng lãng phí thời gian vào tên phế vật này nữa”

“Aiya, nhìn dáng vẻ xấu xí của hắn ta, sao tôi thấy khó chịu thế nhỉ?”

“... ...”

Người của Mộc gia đều đã quen coi Hứa Quân là nơi trút giận, tất cả mọi người đều châm chọc mỉa mai anh.

Còn Mộc Tuyết Nhi thở dài một hơi, lại không đành lòng để Hứa Quân khó xử như vậy, cau mày nói: “Anh đến đây ngồi đi”

Mộc Tuyết Nhi nhìn đến dáng vẻ uất ức hèn nhát của Hứa Quân, lộ ra một nụ cười khổ.

Cô biết, vào ngày mà mình gả cho Hứa Quân, cuộc đời này của cô cũng bị hủy rồi.

Ăn uống xong, Mộc Phong đột nhiên đứng dậy, đi đến đống quà mừng , miệng nói: “Mấy ngày trước bác gái nói đã chuẩn bị cho bà nội một cây nhân sâm rừng hảo hạng. Hôm nay chúng ta cũng mở mắt to mắt, xem xem cây nhân sâm rừng này trông như thế nào...”

Tiếng Mộc Phong vừa dứt.

Một đám người thân thích của Mộc gia liền vây lại.

Nhìn Mộc Phong chậm rì rì mở chiếc hộp ra.

A?

Hộp quà vừa mở ra.

Đám người xung quanh ngay lập tức kinh ngạc.

Điều khiến họ kinh ngạc không phải là nhân sâm rừng đẹp đến mức nào.

Mà là trong hộp quà vậy mà lại là một củ cà rốt tươi sống.

“Bác gái, đây là nhân sâm rừng mà bác chuẩn bị cho bà nội sao? Cháu cũng lần đầu tiên nhìn thấy nhân sâm rừng như thế này đấy, ha ha”

“Trước hết đừng nói như thế, bác gái không đến nỗi gây ra trò cười như vậy...Tôi thấy chắc chắn do cái tên phế vật Hứa Quân kia, tự ý làm chủ, đổi nhân sâm rừng thành củ cà rốt này.”

Mặt Lâm Chi sớm đã biến sắc.

Rõ ràng là nhân sâm rừng thượng hạng, sao có thể biến thành củ cà rốt được chứ?

Tiếng thảo luận của người Mộc gia đã nhắc nhở Lâm Chi.

Bà ta lập tức đứng dậy, xông về phía Hứa Quân mà mắng: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nhân sâm rừng của tao đâu hả?”

“Mẹ, trên đường tới đây, con chưa từng mở ra...”

“Còn dám nói dối, tao đánh chết mày!”

Không đợi Hứa Quân nói hết, Lâm Chi giơ tay chuẩn bị đánh anh.

Thấy tình hình này, Mộc Tuyết Nhi vội vàng ngăn Lâm Chi lại, nói: “ Mẹ, Hứa Quân không có bản lĩnh gì, nhưng anh ấy đã từng ăn cắp bao giờ chưa? Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.”

Cho dù Mộc Tuyết Nhi ghét bỏ Hứa Quân nhưng dù sao anh cũng là chồng của cô, sao có thể giương mắt nhìn anh bị đánh được.

“Bác gái, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Hứa Quân”

Mộc Phong cà lơ phất phơ đi tới, cười hi hi nói:

“Nhất định là nhà mấy người cho Hứa Quân quá ít tiền tiêu vặt, cậu ta mới đổi nhân sâm đi để lấy tiền đấy”

“Mộc Phong!”

Đột nhiên, Hứa Quân nhìn về phía Mộc Phong, lạnh giọng nói:

“Là anh giở trò. Vừa nãy tại sao anh không cho tôi mở hộp quà ra? Rõ ràng là anh nhân lúc mọi người không chú ý, đánh tráo nhân sâm.”

Lâm Chi cố ý muốn khoe khoang trong bữa tiệc mừng thọ Mộc phu nhân, bà ta tuyệt đối không thể dùng cà rốt để thay thế nhân sâm.

Hơn nữa làm như vậy, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.

Ngoài Mộc Phong ra, Hứa Quân không thể nghĩ ra còn ai có thể làm ra loại chuyện đáng giận như vậy.

Nhưng Mộc Phong lại vô cùng bình tĩnh, kỳ quái nói: “Yo, một tên ở rể như mày mà cũng dám chất vấn tao? Nhưng tao là người nói đạo lý, mày nói tao đánh tráo nhân sâm, có bằng chứng không?”

“Đúng, cái tên phế vật nhà mày dựa vào đâu mà ngậm máu phun người, mang bằng chứng ra đây”

“Hứa Quân, nếu mày không lấy được bằng chứng ra thì vĩnh viễn cút khỏi Mộc gia bọn tao đi”

“... ...”

Mộc Phong là cháu đích tôn của Mộc gia, Mộc gia tương lai sẽ do cậu ta làm chủ.

Trên dưới Mộc gia, có ai là không bảo vệ Mộc Phong? Huống chi người mâu thuẫn với cậu ta chỉ là một tên ở rể mà thôi.

Không cho Hứa Quân cơ hội mở lời, Mộc Phong tiếp tục hùng hổ dọa người, nói: “Hứa Quân, trong khách sạn có camera, chúng ta có thể đi kiểm tra xem. Nếu như là tao đánh tráo nhân sâm, tao, Mộc Phong quỳ xuống xin lỗi mày. Nhưng nếu tra ra không có gì, vậy có thể chứng minh rằng không liên quan đến tao, sau này mỗi lần mày nhìn thấy tao đều phải dập đầu gọi ông nội cho tao”

Thấy Mộc Phong tự tin như thế, Mộc Tuyết Nhi bất lực mở miệng: “Anh họ, đều là vấn đề của Hứa Quân, không liên quân đến anh. Anh họ, anh bỏ qua cho Hứa Quân đi”

Nói xong, Mộc Tuyết Nhi kéo Hứa Quân, vội vàng nói: “Còn ngây ra đó làm gì, mau xin lỗi anh họ đi”

“Tuyết Nhi, cảm ơn em đã giải vây giúp anh”

Lúc này, hai mắt Hứa Quân đột nhiên sáng bừng lên

Anh nhìn chằm chằm Mộc Phong, cười nhạt nói: “Mộc Phong, nếu tôi đoán không nhầm, người của khách sạn này đã bị anh mua chuộc rồi, đúng không?”

“Mày...Mày nói láo! Bớt nói nhảm đi, mày dám đánh cược với tao không?”

Mộc Phong giật mình, phán đoán của Hứa Quân gần như đúng với sự thật.

Nhưng cho dù có bị Hứa Quân nhìn thấy thì có thể thế nào? Mộc Phong đã mua chuộc giám đốc khách sạn này, trong camera tuyệt đối không lộ ra chút sơ hở nào.

Ngay sau đó, Hứa Quân lại cố tình mở miệng, nói: “Được, tôi cược với anh”
Chương 2: Mày chẳng qua chỉ là một con chó Mộc gia nuôi mà thôi

“Anh... anh điên rồi sao?”

Nghe Hứa Quân nói vậy, Mộc Tuyết Nhi lập tức trở nên lo lắng, nhỏ giọng nói với anh: “Anh đã đoán ra được rồi, tại sao còn muốn đánh cược với Mộc Phong? Chịu ấm ức một chút có làm sao? Còn hơn sau này lần nào anh gặp anh ta đều phải dập đầu gọi ông!”

Sau lời nhắc nhở của Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi bỗng nhớ ra, quản lý Vương của nhà hàng này là bạn tốt lâu năm của Mộc Phong.

Ván cược này Hứa Quân thua chắc rồi!

“Tuyết Nhi, em phải tin anh...”

“Tin anh? Dựa vào đâu?” Mộc Tuyết Nhi cười lạnh, vẻ mặt thất vọng nói: “Tôi đã bị anh làm cho mất hết mặt mũi từ lâu rồi, tùy anh đấy! Dù sao tôi cũng không còn hy vọng gì ở anh nữa rồi!”

Nghĩ đến việc chút nữa Hứa Quân phải quỳ xuống xin lỗi Mộc Phong, Mộc Tuyết Nhi mong mình biến mất khỏi thế giới này chết đi được.

Rõ ràng biết Mộc Phong đã mua chuộc quản lý Vương, tại sao vẫn còn cố cậy mạnh?

Là vợ của Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi cũng sẽ mất mặt theo.

“Đã chấp nhận cá cược, giờ Hứa Quân có muốn hối hận cũng muộn rồi!” Mộc Phong cười nói, hét to xuống dưới tầng: “Quản lý Vương, ông lên đây một chuyến!”

Tất cả mọi người Mộc gia đều đang nóng lòng muốn nhìn thấy Hứa Quân mất mặt.

Từng người vây lại quan sát, hóng hớt, trong đầu ai nấy đều toàn là những suy nghĩ xấu xa.

Quản lý Vương là một người đàn ông trung niên mập mạp khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Vừa mới lên tầng, Mộc Phong đã lập tức hỏi:

“Quản lý Vương, cậu con rể đến ở rể nhà chúng tôi này đổ oan cho tôi, nói tôi đổi nhân sâm thành cà rốt! Phiền ông kiểm tra camera giúp tôi, trả lại trong sạch cho tôi...”

Mộc Phong đắc ý nói, cậu ta đã giao hẹn trước với quản lý Vương rồi.

Mọi thứ đều trong tầm tay của cậu ta.

Quản lý Vương nở nụ cười lịch sự, nói với Mộc Phong:

“Mộc thiếu, không cần phải xem đâu. Bởi vì vừa nãy tôi ở trong phòng giám sát, tất cả những gì xảy ra, tôi đều nhìn thấy hết rồi...”

Ồ?

“Vậy thì mong quản lý Vương kể hết thực hư mọi chuyện, trả lại trong sạch cho tôi!”

Dứt lời, Mộc Phong lại nhìn về phía Hứa Quân, nham hiểm nói:

“Cũng để tên phế vật nào đó biết, Mộc Phong tôi đây không thèm làm những việc hèn hạ như thay xà đổi cột!”

Quản lý Vương liếc nhìn Hứa Quân, bình tĩnh nói: “Quả thật có người đã đổi nhân sâm thành cà rốt...”

“Là ai thế? Quản lý Vương, ông mau nói đi...”

“Đúng thế, quản lý Vương, ông đừng vòng vo nữa!”

Đám người đang hóng hớt đều nóng lòng muốn biết.

Ai nấy đều thúc giục quản lý Vương.

“Người này chính là Mộc Phong, Mộc thiếu gia!”

Cái gì?

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ai nấy đều kinh ngạc nhìn quản lý Vương.

Mộc Phong sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng chất vấn:

“Quản lý Vương, ông có biết ông đang nói gì không?”

Quản lý Vương vẫn rất thản nhiên, gật đầu nói:

“Mộc thiếu, nếu như cậu vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói, vậy tôi sẽ nói lại một lần nữa. Người đổi nhân sâm thành cà rốt, chính là cậu, Mộc thiếu gia!”

Mộc Phong hoàn toàn sững sờ.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Quản lý Vương là bạn tốt nhiều năm của anh ta, trước đó anh ta còn đã nhắn nhủ với ông ta rồi.

Nhưng tại sao vào giây phút mấu chốt ông ta lại giúp Hứa Quân?

Mộc Phong đâu hề hay biết.

Quản gia Lý của Hứa gia, đã xuất hiện trong bữa tiệc từ lâu.

Tất cả những gì xảy ra ông ấy đều thấy hết.

Mà Hứa Quân cũng biết rõ, quản gia Lý chắc chắn sẽ không để mình bị người khác xúc phạm, sỉ nhục.

Vậy nên, anh mới dám đánh cược với Mộc Phong.

Ngay sau đó, quản lý Vương đi đến trước mặt Hứa Quân, kính cẩn nói:

“Ngài Hứa, tất cả những gì Mộc Phong làm đều đã bị camera ghi lại. Nếu như ngài cần, tôi có thể cung cấp video cho ngài. À, đúng rồi, gốc nhân sâm kia được giấu trong áo của Mộc Phong.”

“Ừm, tôi biết rồi!”

Hứa Quân thản nhiên gật đầu, nhìn về phía Mộc Phong, hỏi: “Anh còn có gì muốn nói nữa không?”

“Mộc Phong, mau giao nhân sâm cho ngài Hứa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Quản lý Vương cũng đứng bên cạnh nói to.

Lúc này Mộc Phong vừa xấu hổ vừa tức giận, tức run cả người.

Nhưng nhà hàng Lệ Thành là địa bàn của quản lý Vương, nếu như Mộc Phong không làm theo, nói không chừng sẽ phải chịu thiệt.

Mộc Phong mặt đỏ bừng, lấy một gốc nhân sâm từ trong áo của mình ra.

“Ha ha!” Mộc Phong cười gượng gạo, cắn răng nói: “Hứa Quân, tôi chỉ đùa với cậu mà thôi, có cần phải căng thẳng thế không? Trả nhân sâm cho cậu này!”

Nói rồi Mộc Phong cũng tiện tay ném nhân sâm cho Hứa Quân.

“Có phải anh quên mất là hai chúng ta đang cá cược không?” Lúc này, Hứa Quân mở miệng nói: “Mộc Phong, giờ có phải anh nên quỳ xuống xin lỗi tôi rồi không?”

“Mẹ kiếp mày nói gì cơ?”

Nghe Hứa Quân nói vậy, Mộc Phong lập tức sốt ruột, tóm lấy cổ áo Hứa Quân nói: “Mày dám bắt ông đây quỳ á? Có phải mày chán sống rồi không?”

“Anh họ, anh còn muốn đánh người nữa sao?” Mộc Tuyết Nhi lo lắng, chạy tới kéo Mộc Phong ra, vội vàng nói: “Người sai là anh, kể cả không quỳ, ít nhất anh cũng phải xin lỗi Hứa Quân chứ!”

“Đủ rồi!”

Đúng vào lúc này, lão phu nhân Mộc gia chống gậy xuống đất, tức giận hô lên.

Tất cả người Mộc gia bỗng chốc trở nên yên lặng.

Kể từ khi Mộc lão gia bệnh nặng qua đời, Mộc lão phu nhân đã nắm hết quyền lực kinh tế trong tay, lời của bà có trọng lượng nhất trong Mộc gia.

“Tuyết Nhi, anh họ con đã nói là đùa rồi, tại sao con còn hùng hùng hổ hổ như thế?”

“Bà nội, con... con sai rồi!”

Mộc Tuyết Nhi không dám cãi lời Mộc lão phu nhân, chỉ đành cúi đầu xuống.

Sau đó, Mộc lão phu nhân liếc nhìn Hứa Quân, tiếp tục nói: “Cậu ăn ở Mộc gia, uống ở Mộc gia, lại bắt tay với người người để xúc phạm cháu trai tôi, sao cậu lại có thể mưu mô xảo quyệt đến thế? Nếu như cậu vẫn muốn tiếp tục ở sống ở trong Mộc gia, thì phải trịnh trọng xin lỗi Mộc Phong! Nếu không thì lập tức cút khỏi Mộc gia!”

Nghe thấy những lời này của Mộc lão phu nhân, hai tay Hứa Quân nắm chặt lại.

Dù mình đúng hay sai, kết quả vẫn là Mộc lão phu nhân nhất định sẽ bảo vệ Mộc Phong!

Mộc Tuyết Nhi định thử nói lý với Mộc lão phu nhân, dè dặt nói: “Bà nội, bà cũng nhìn thấy rồi, rõ ràng không phải là lỗi của Hứa Quân. Nếu như lại phải xin lỗi anh họ, liệu có phải...”

“Sao? Con cảm thấy bà không công bằng?” Mộc lão phu nhân ngắt lời Mộc Tuyết Nhi, trừng mắt nói: “Nếu như con cảm thấy bà bất công, vậy con với tên phế vật này, cùng rời khỏi Mộc gia đi!”

“Bà nội, con...”

“Tuyết Nhi, đừng nói nữa!” Hứa Quân ngắt lời Mộc Tuyết Nhi, thấp giọng nói: “Con sẽ xin lỗi!”

Lúc này, đúng hay sai đã không còn quan trọng nữa rồi.

Hứa Quân tuyệt đối sẽ không để Mộc Tuyết Nhi phải chịu chút ấm ức nào.

Mặc dù Hứa Quân cũng biết, Mộc Tuyết Nhi cũng có chút ghét bỏ mình.

Nhưng trong mắt người ngoài, Mộc Tuyết Nhi vẫn cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ.

Hứa Quân đi đến trước mặt Mộc Phong, trầm giọng nói: “Xin lỗi Mộc Phong, chuyện ngày hôm này đều là lỗi của tôi!”

“Cậu nói gì cơ? Nói to lên! Tôi không nghe rõ!”

“Xin lỗi, tôi sai rồi!”

“Ừ, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho cậu lần này!” Dứt lời Mộc Phong ghé sát vào tai Hứa Quân, cười nham hiểm nói: “Hứa Quân, mày dựa vào đâu để đấu với tao? Mày chẳng qua chỉ là một con chó Mộc gia nuôi mà thôi, mà tao là cháu đích tôn của Mộc gia!”

Hứa Quân cúi đầu không nói!

Nhưng anh chỉ có thể thừa nhận, những lời Mộc Phong nói là sự thật.

Người Mộc gia vui mừng phấn khởi, ai nấy đều hớn hở dâng tặng Mộc lão phu nhân quà mừng của mình.

Thấy Hứa Quân chịu ấm ức, trong lòng Mộc Tuyết Nhi cũng không vui vẻ gì.

Chỉ là địa vị của Mộc Tuyết Nhi ở Mộc gia không cao, cũng không bảo vệ được gì nhiều cho Hứa Quân.

Hơn nữa Mộc Tuyết Nhi cũng có chút oán hận bản thân anh không biết cố gắng, đừng nói là người Mộc gia, ngay cả người ngoài cũng không coi anh ra gì.

Nhân lúc hỗn loạn, Hứa Quân đi vào nhà vệ sinh.

Quản gia Lý của Hứa gia lập tức đuổi theo, đồng thời cử sai người chặn cửa nhà vệ sinh, không cho ai vào.

Quản gia Lý đứng sau lưng Hứa Quân, cúi người nói: “Nhị thiếu gia, chuyện ngày hôm nay tôi đã nhìn thấy hết rồi! Gia chủ Mộc gia thật không biết thức thời, lại dám xúc phạm nhị thiếu gia! Chỉ cần nhị thiếu gia nói một câu, cả Mộc gia đều sẽ khuất phục dưới chân cậu!”
Chương 3: Anh chỉ cần một câu nói của em

“Quản gia Lý, đừng tự cho mình thông minh nữa, nếu như ông còn âm thầm động tay động chân nữa, cẩn thận không giữ được mạng!”

Sau khi đi vệ sinh xong, Hứa Quân nói một câu với ông ấy rồi đi ra ngoài.

So với việc bị Mộc gia cười nhạo giễu cợt, việc Hứa Quân bị đuổi ra khỏi Hứa gia ngày hôm đó, càng khiến anh chạnh lòng hơn.

Trong bữa tiệc, Mộc Phong đang hùng hồn nói chuyện, lấy quà mình chuẩn bị cho Mộc lão phu nhân ra.

“Bà nội xem con chuẩn bị gì cho bà này!” Mộc Phong mở cuộn tranh ra nói: “Là bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ của Đường Bá Hổ... Mặc dù là hàng mô phỏng chất lượng cao, nhưng lại có xuất xứ từ họa sĩ danh tiếng hiện nay Lý Kiến Lộ, con mất một trăm tám mươi nghìn tệ mới mua được đấy!”

“Được, được, không hổ là cháu trai của bà, con có tâm quá!”

Mộc lão phu nhân cười không khép miệng lại được.

Đúng lúc này, Mộc Phong bỗng liếc nhìn Hứa Quân, giọng điệu quái gở nói: “Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi, hai người đúng là không hiểu chuyện gì cả! Hai người kết hôn hai năm rồi, chẳng nhẽ đến mừng thọ bà nội lại đi tay không sao? Gốc nhân sâm kia, là quà của bác gái, hình như không liên quan đến hai người nhỉ?”

“Đúng thế, đúng thế, Tuyết Nhi, mau lấy quà đã chuẩn bị ra tặng bà nội đi!”

“Sao vậy? Chẳng nhẽ Tuyết Nhi không chuẩn bị quà gì cho bà nội sao?”

“Hờ hờ, xem ra trong lòng cô không hề có bà nội.”

Từng lời mỉa mai giễu cợt của người Mộc gia lọt vào tai Mộc Tuyết Nhi, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Thật ra mấy hôm trước, Mộc Tuyết Nhi vốn đã muốn đích thân chuẩn bị một món quà cho bà nội.

Nhưng mẹ cô, Lâm Chi lại rất keo kiệt, bà ta đã chuẩn bị một gốc nhân sâm cho Mộc lão phu nhân, nên không cho phép Mộc Tuyết Nhi được chuẩn bị thêm món quà nào nữa.

Mộc Tuyết Nhi cúi đầu, không nói một lời nào, quả thật là do cô suy xét không chu toàn.

“Hừ!”

Mộc lão phu nhân hừ một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của mình.

Lúc này Hứa Quân bỗng tiến về phía trước, nói: “Ai nói Tuyết Nhi không chuẩn bị quà cho bà nội? Món quà Tuyết Nhi chuẩn bị cho bà nội, dù xét về giá trị hay tấm lòng, nhất định là món quý giá nhất ở đây!”

“Hứa Quân!”

Mộc Tuyết Nhi nhìn Hứa Quân, kêu tên anh.

Còn Hứa Quân lại kiên định nhìn chằm chằm Mộc Tuyết Nhi, nhẹ giọng nói: “Xin hãy tin anh... Dù chỉ một lần này thôi cũng được!”

“Được!”

Mộc Tuyết Nhi khẽ cắn môi, nặng nề gật đầu.

Mặc dù Mộc Tuyết Nhi không hề tin tưởng Hứa Quân, nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh, cô lại có chút mong chờ anh tạo ra kỳ tích.

“Quý giá nhất ở đây? Hứa Quân, mang món quà Tuyết Nhi tặng cho bà nội ra đây đi, cũng để chúng tôi mở rộng tầm mắt!” Mộc Phong cười lạnh nói.

Hứa Quân cũng không nói thêm nữa, đi xuống tầng, lấy một bức tranh từ trong cốp xe ra.

“Cậu cũng tặng tranh?”

“Đúng vậy... nhưng là tranh Tuyết Nhi tặng bà nội, không liên quan gì đến tôi.” Hứa Quân liếc nhìn Mộc Phong, mở bức tranh ra, tiếp tục nói: “Nói ra thì cũng trùng hợp thật, món quà Tuyết Nhi chuẩn bị cho bà nội, cũng là ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’. Nhưng bức Mộc Phong tặng là hàng mô phỏng, còn bức Tuyết Nhi chuẩn bị cho bà nội, lại là bút tích thật sự của Đường Bá Hổ!”

Hứa Quân mở bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ ra, giống hệt với bức tranh mô phỏng của Mộc Phong.

Người Mộc gia ai nấy đều sửng sốt!

Trong tiệc mừng thọ của Mộc lão phu nhân, Mộc Tuyết Nhi lại có thể đưa ra bút tích thật của Đường Bá Hổ?

“Để tôi xem thử!”

Mộc lão phu nhân lập tức hứng thú, thậm chí còn vô cùng kích động, cả người bà đều đang phát run.

Nếu như lúc sinh thời, Mộc lão phu nhân có thể sưu tầm được một kiệt tác của Đường Bá Hổ, thì cuộc đời này của bà cũng coi như viên mãn rồi.

“Màu sắc tối quá, phong cách vẽ quá mức khoa trương phù phiếm!” Mộc lão phu nhân dần dần nhíu mày lại, dùng tay xoa bức tranh, nói: “Sao giấy lại mỏng như vậy? Là đồ giả!”

Mộc lão phu nhân rất thích thư pháp và hội họa, bà vẫn luôn tự khoe mình là một nửa nhà sưu tầm.

Bà vốn có cái nhìn phiến diện với Hứa Quân, chỉ ngắm một lúc đã nhận định đây là bức tranh giả.

“Hứa Quân, Tuyết Nhi, hai người thật đúng là đáng chết... Cũng may bà nội có cái nhìn sáng suốt!” Mộc Phong liếc nhìn Hứa Quân, và Mộc Tuyết Nhi, đỡ lấy Mộc lão phu nhân, nói: “Bà nội, mấy hôm trước lúc con đi lấy tranh, thầy Lý Kiến Lộ có vô tình nói với con rằng, bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ đang được trưng bày ở viện bảo tàng Bắc Kinh. Hai người này lại dám lừa bà, bà nội, bà phải dạy cho Tuyết Nhi một bài học.”

“Lập tức đuổi Tuyết Nhi, còn có cả tên phế vật kia ra ngoài cho tôi! Trong vòng một tháng, Tuyết Nhi không được đến công ty!”

Mộc lão phu nhân vốn đã tức giận, lại nghe lời xúi giục của Mộc Phong, lập tức ra lệnh trừng phạt Mộc Tuyết Nhi.

Hai tay Hứa Quân nắm chặt, trên dưới Mộc gia, căn bản không có một ai biết phân biệt hàng.

Nhưng Hứa Quân, chỉ đành cắn răng giải thích: “Bà nội, đây quả thật là bút tích của Đường Bá Hổ, còn về bức tranh này...”

“Đủ rồi!”

Mộc Tuyết Nhi đứng bên cạnh Hứa Quân bỗng tức giận kêu lên.

Cô thất vọng liếc nhìn Hứa Quân, cúi thấp đầu thừa nhận nói: “Bà nội, đây quả thật là một bức tranh giả, con chấp nhận trừng phạt của bà.”

Còn về nguồn gốc của bức tranh này, chỉ có Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi rõ nhất.

Mấy ngày trước hai người đi ngang qua chợ đồ cổ, Hứa Quân nhìn thấy bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ này, nài nỉ Mộc Tuyết Nhi mua bằng được mới thôi.

Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi một trăm tệ mà thôi, nên Mộc Tuyết Nhi đã đồng ý với Hứa Quân.

Chỉ là Mộc Tuyết Nhi có nằm mơ cũng không ngờ được Hứa Quân lại lấy bức tranh giả đến không thể giả hơn này làm quà tặng bà nội.

“Ha ha, vẫn là Tuyết Nhi thật thà hơn!”

“Tôi bỗng cảm thấy, tên phế vật Hứa Quân này keo kiệt thật đấy, chẳng trách từ đầu cậu ta đã nói bức tranh này không liên quan gì đến mình, hóa ra là muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tuyết Nhi.”

“Không nghe thấy lời bà nội vừa nói sao? Mau cút đi!”

“...”

Từng câu từng chữ sắc bén của người Mộc gia đều lọt hết vào tai Mộc Tuyết Nhi.

Cô tủi thân không nói ra lời, thậm chí vành mắt cũng đã đỏ hoe.

Mộc Tuyết Nhi cầm lấy túi của mình, đi thẳng xuống tầng không thèm quay đầu lại, Hứa Quân đương nhiên cũng đi theo sau cô.

“Tuyết Nhi, bức tranh đó thật sự là...”

“Anh đừng nói nữa, tôi không trách anh!” Mộc Tuyết Nhi ngắt lời Hứa Quân, thấp giọng nói: “Có trách thì cũng trách tôi... Tại sao tôi lại tin lời anh cơ chứ? Tôi đúng là ngu ngốc thật đấy! Anh đã từng cho tôi bất ngờ bao giờ đâu chứ? Có lúc nào giúp tôi giảm áp lực đâu?”

Mộc Tuyết Nhi vừa khóc vừa nói, sau đó bỏ Hứa Quân ở lại, tự lái xe của mình rời đi.

Nhìn xe của Mộc Tuyết Nhi chạy xa dần, Hứa Quân tự mình lẩm bẩm: “Thật ra chỉ cần một câu nói của em, anh có thể cho em mọi thứ trên thế gian này, tất cả mọi chuyện đều có anh gánh vác!”

Hứa Quân ngồi lên xe buýt, biến mất trong màn đêm.

“Mộc lão phu nhân, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”

“Thầy Lý, xin mời ngồi.”

Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi mới rời khỏi nhà hàng Lệ Thành không được bao lâu, thì họa sĩ danh tiếng hiện nay Lý Kiến Lộ đến chúc thọ Mộc lão phu nhân.

Lý Kiến Lộ là nhân vật có tiếng tăm trong giới thư họa, nên Mộc lão phu nhân đích thân ra đón tiếp.

Sau khi hàn huyên vài câu, Mộc Phong cầm bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ của Hứa Quân đến, hỏi: “Bà nội, bức tranh giả này nên xử lý thế nào?”

“Xé hay đốt thì tùy con!”

Mộc lão phu nhân vẫn chưa hết tức giận, còn không quên nói với Lý Kiến Lộ: “Có một đứa cháu không biết phép tắc, tặng tôi một bức tranh giả không đáng một xu, khiến thầy cười chê rồi!”

“Chờ một chút!”

Song đúng lúc này, Lý Kiến Lộ đứng dậy khỏi bàn tiệc, định cầm lấy bức tranh trong tay Mộc Phong.

Chỉ là Lý Kiến Lộ đã muộn một bước, Mộc Phong đã xé bức tranh ra làm đôi.

Vẻ mặt của Lý Kiến Lộ trở nên nghiêm túc, hai tay nâng bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ còn đang phát run.

Thấy thế, Mộc Phong vội vã nói: “Thầy Lý, đây chỉ là một bức tranh giả mà thôi, khác nhau một trời một vực với tác phẩm của thầy!”

“Đúng thế, đúng thế!” Lý Kiến Lộ liên tục gật đầu, tự mình lẩm bẩm: “Tác phẩm của tôi sao có thể so được với kiệt tác của Đường Bá Hổ chứ!”

“Thầy Lý, thầy nói vậy là sao? Chẳng lẽ bức tranh này thực sự là bút tích của Đường Bá Hổ?”

“Đâu chỉ là bút tích thật sự! Đây là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Đường Bá Hổ!” Lý Kiến Lộ vẫn chưa thôi kích động, gần như kêu lên: “Bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ này, nếu như không bị xé đôi, đảm bảo giá trị phải trên trăm triệu tệ!”
Chương 4: Anh không đồng ý ly hôn

“Thầy...thầy Lý, có phải thầy nhìn nhầm rồi không?”

Mộc Phong không khỏi kinh ngạc, bức Thu Hương Tam Tiếu Đồ mà tên phế vật Hứa Quân đó mang đến vậy mà lại là bút tích thực của Đường Bá Hổ.

Hơn nữa còn bị chính mình hủy hoại.

Cậu ta có thể tưởng tượng được, sau việc này sẽ bị Mộc lão phu nhân trách phạt như thế nào.

Mộc Phong đảo mắt dò hỏi Lý Kiến Lộ: “Thầy Lý, lần trước tôi nghe chính miệng thầy nói là bút tích thực của bức Thu Hương Tam Tiếu Đồ đang ở trong bảo tàng Kinh đô mà. Ha ha, thầy Lý, thầy thế này không phải là đang tự vả mặt sao?”

“Đứa trẻ ngu dốt ơi là đứa trẻ ngu dốt!” Lý Kiến Lộ tức đến giậm chân, giải thích: “Thu Hương Tam Tiếu Đồ của Đường Dần là tác phẩm dùng bằng giấy Tuyên. Một tác phẩm được vẽ bằng giấy Tuyên có thể tách ra ba tầng, ba tầng chính là ba bức Thu Hương Tam Tiếu Đồ. Lão già này có thể lấy danh dự đảm bảo, bức Thu Hương Tam Tiếu Đồ này là bút tích thực. Chỉ tiếc là bức tranh này bị Mộc Phong xé bỏ, cho dù sau khi khôi phục xong thì giá cũng chỉ còn một hai phần.”

“Bà nội, bà sao vậy?”

“Mau đưa bà nội vào bệnh viện”

Nghe xong lời của Lý Kiến Lộ, Mộc lão phu nhân lắc qua lắc lại, xém chút thì ngất xỉu.

Mộc Phong phản ứng nhanh, mau chóng đỡ Mộc lão phu nhân.

“Chát”

Nhưng bình tĩnh được một chút, Mộc lão phu nhân liền tát một cái lên mặt Mộc Phong.

“Thu hồi xe Benz mà tập đoàn Mộc thị cấp cho Mộc Phong”

Mộc lão phu nhân mặt lạnh như băng, lập tức ra lệnh.

Một bức tranh đáng giá hơn một trăm triệu lại bị Mộc Phong tùy tay phá hủy.

Đây còn là Mộc Phong, chứ đổi thành người khác xé hỏng bút tích thực của Đường Bá Hổ, không biết Mộc lão phu nhân còn phẫn nộ đến mức nào.

... ... ... ...

Chờ Hứa Quân về đến nhà, Mộc Tuyết Nhi và Lâm Chi đang ngồi ở sô-pha phòng khách.

Lâm Chi có xe riêng, bà ta cho dù rời khỏi khách sạn Lệ thành muộn hơn Hứa Quân nhưng lại về đến nhà trước.

“Tên phế vật này mày còn mặt mũi quay về à? Thể diện của nhà tao đều bị mày làm cho mất sạch rồi”

Lâm Chi đứng dậy quát lớn, bà ta còn quay ra nói Mộc Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, người Mộc gia chính là ức hiếp chúng ta cô nhi quả mẫu, năm đó dựa vào đâu mà ông nội con lại bắt con phải lấy cái tên phế vật này chứ? Ngày mai ly hôn với Hứa Quân ngay, nếu không mẹ xem như không có đứa con gái này nữa.”

Cha của Mộc Tuyết Nhi qua đời từ sớm, ban đầu Mộc lão gia muốn Mộc Tuyết Nhi lấy Hứa Quân, Lâm Chi đã quyết liệt phản đối.

“Con...Con sẽ suy nghĩ”

Nghĩ một lát, Mộc Tuyết Nhi cúi đầu đáp.

Mộc Tuyết Nhi muốn ly hôn với Hứa Quân không chỉ một lần, muốn cắt đứt mối quan hệ này, Mộc Tuyết Nhi cũng coi như được giải thoát.

Chỉ là tuy không giống vợ chồng thật sự nhưng chung sống với nhau hơn hai năm trời, tình cảm mà Mộc Tuyết Nhi dành cho Hứa Quân cũng trở nên phức tạp.

Nhưng tối nay Hứa Quân khiến cho Mộc Tuyết Nhi xấu mặt trước mọi người, cô lại lần nữa nảy ra ý định ly hôn, hơn nữa còn kiên quyết hơn trước đây.

“Con gái ngoan, con đồng ý rồi?” Lâm Chi vui mừng trong lòng, lập tức nói: “Vậy mai mẹ giúp con liên hệ với Lý thiếu, cậu ấy vẫn luôn thích con”

“Mẹ, con còn chưa ly hôn với Hứa Quân”

Mộc Tuyết Nhi không để ý đến Lâm Chi nữa, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Quân, nhẹ giọng nói: “Anh đều nghe thấy hết rồi, có gì muốn nói không?”

“Anh không đồng ý ly hôn”

Hứa Quân kiên quyết, gần như gằn từng chữ trả lời.

“Mày muốn ăn vạ con gái tao cả đời à?” Lâm Chi nóng nảy, mắng Hứa Quân: “ Loại phế vật như mày, ngoài làm xấu mặt cho gái tao ra thì mày còn có thể làm gì?”

“Con có thể mang lại hạnh phúc cho Tuyết Nhi” Hứa Quân ánh mắt kiên định, không thể chối cãi, nói: “Chỉ cần Tuyết Nhi nói một câu, vạn vật trên thế giới này con đều có thể cho cô ấy”

Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi không khỏi giật mình.

Cô vốn mềm lòng, ngay lập tức lại không thể nhẫn tâm, cắn nhẹ môi dưới nói với Lâm Chi: “Mẹ, có ly hôn với Hứa Quân hay không, cứ để bọn con tự bàn bạc, mẹ đừng quan tâm nữa”

“Không được! Nhất định phải ly hôn” Lâm Chi vỗ đùi, tiếp tục nói: “Tuyết Nhi, sao đầu óc con lại không thông suốt thế hả? Giống như tối nay, cái tên phế vật này dám lấy một bức tranh giả làm quà mừng, chỉ cần là người có chút đầu óc, đều sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy”

Lâm Chi đang nói thì điện thoại của Mộc Tuyết Nhi đổ chuông.

Mặt cô biến sắc, hơi khiếp đảm nói: “Là...là bà nội gọi”

“Xong rồi, xong rồi, xong rồi! Chắc chắn là bà ấy càng nghĩ càng giận, không chịu bỏ qua cho con” Lâm Chi hoảng sợ bất an, nhìn về Hứa Quân nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đều tại mày. Tên phế vật nhà mày xem như đã hủy hoại cuộc đời con gái tao rồi.”

Không chỉ Lâm Chi, Mộc Tuyết Nhi cũng bắt đầu lo lắng.

Mộc Tuyết Nhi cũng không nhớ đã bao lâu rồi bà nội chưa từng tự mình gọi điện thoại cho cô.

Nhưng Mộc Tuyết Nhi trước giờ không thích trốn tránh, thở ra một hơi thật sâu, vẫn nhận điện thoại: “Bà nội...”

“Cháu gái ngoan, con thật là có lòng, bức Thu Hương Tam Tiếu Đồ con chuẩn bị cho bà, bà rất thích. Ngày mai con và Hứa Quân qua đây sớm một chút, bà phải thưởng cho con thật lớn”

Trong điện thoại, Mộc lão phu nhân nói như một cơn gió.

Còn Mộc Tuyết Nhi ngây người ra, si ngốc, hồi lâu cũng không nói lên lời.

“Tuyết Nhi, sao rồi? Bà ấy nói gì?”

“Bà nội bảo con ngày mai qua tìm bà, còn nói muốn thưởng cho con.” Sau đó, Mộc Tuyết Nhi nghiêng đầu dò hỏi Hứa Quân: “Bức Thu Hương Tam Tiếu Đồ đó là bút tích thực?”

“Anh vẫn luôn nói là bút tích thực... Chỉ là mấy người không ai chịu tin thôi”

Nhất thời, Mộc Tuyết Nhi phiền não không thôi.

Thì ra lời Hứa Quân nói đều là thật, tại sao chính mình không thể tin tưởng anh hơn một chút chứ?

“Là bút tích thực?” Lâm Chi lập tức mở to hai mắt, hỏi: “Vậy chẳng phải đáng giá mấy nghìn mấy vạn tệ ư? Mày...mày không dễ dàng gì lấy lậu được, liền đem tặng Mộc lão phu nhân? Tao nói mày não bị úng nước, cũng không quá đáng tí nào”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Mẹ không thấy hôm nay Hứa Quân đã phải chịu ấm ức rồi sao?”

Nói xong lời này, Mộc Tuyết Nhi quay người về phòng, còn Hứa Quân đi theo sau cô.

Kết hôn hơn hai năm, Hứa Quân luôn không ngủ trên giường, chỉ là vợ chồng có danh mà không có thực.

Mộc Tuyết Nhi nằm trên giường có phần tự trách, cắn nhẹ môi dưới, cô cũng muốn để cho Hứa Quân ngủ trên giường, chỉ cần anh an phận thủ thường.

Nhưng cuối cùng lời này Mộc Tuyết Nhi cũng ngại nói ra.

Ngày hôm sau, Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi dậy sớm, mau chóng đến dinh thự của Mộc lão phu nhân.

“Tuyết Nhi, đây là xe Benz bà nội tặng cho con, nếu con đồng ý có thể lập tức đến làm việc ở công ty.”

Mộc thầy phu nhân rất thực tế, lúc ăn cơm cũng bảo Mộc Tuyết Nhi ngồi cạnh bà.

Ăn xong bữa sáng, quản gia của Mộc gia vội vội vàng vàng chạy vào: “Lão phu nhân, có khách đến biếu quà”

“Vội cái gì?” Mộc lão phu nhân bất mãn lườm quản gia một cái, nói: “Không biết còn bao nhiêu người muốn mượn cớ mừng thọ ta để thân cận với Mộc gia hơn một chút. Người đến biếu quà là ai? Nếu là người không có tên tuổi thì đuổi họ đi đi”

“Lão phu nhân, là Hứa gia ở Kinh thành”

“Hứa gia? Đó...đó là hào môn thế gia thật sự, giàu có nhất cả nước, sao họ lại đến biếu quà ta?”

Mộc lão phu nhân lập tức đứng dậy.

Giây sau, Mộc lão phu nhân đưa mắt nhìn về phía Hứa Quân, trong số những người ở đây, chỉ có một mình anh họ Hứa.
Chương 5: Để tôi xem thử ai dám động đến vợ của tôi

Nhưng ngay sau đó Mộc lão phu nhân lại lắc đầu, bà không thể nào liên tưởng được Hứa Quân và Hứa gia của Kinh thành lại với nhau.

“Một bức tranh chữ của vua Càn Long thời nhà Thanh!”

“Một cặp ngọc bích càn khôn thời nhà Minh!”

“Một ấm đồng thời nhà Tống!”

“Một bình sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên!”

“...”

“Bốn thùng vàng bạc châu báu!”

“Tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi nghìn tiền mặt!”

Trong sân Mộc gia tổng cộng để tám chiếc rương lớn nạm kim cương, hai bên còn có mười hai chiếc rương nhỏ hơn làm bằng gỗ lim.

Số vàng bạc châu báu kia sáng lấp lánh, làm lóa mắt người Mộc gia.

Mộc lão phu nhân được hai người đỡ hai bên, giọng nói run run hỏi: “Xin hỏi, tại sao Hứa gia ở Kinh thành lại chuẩn bị lễ lớn như vậy?”

“Mộc phu nhân, tôi đến để đưa sính lễ cho nhị thiếu gia nhà chúng tôi!”

Đúng lúc này, quản gia Lý cùng với mấy người Hứa gia, đi vào trong sân Mộc gia.

Hứa Quân không khỏi cau mày, có phải là anh quá khách khí với quản gia Lý rồi không? Sao ông ấy lại dám tự tiện quyết định hết lần này đến lần khác?

“Đưa sính lễ?” Mộc lão phu nhân vui mừng khôn xiết, lập tức nói: “Xin cho hỏi, không biết nhị thiếu gia Hứa gia nhìn trúng đứa cháu gái nào của tôi vậy? Giờ tôi có thể lập tức làm chủ, gả nó cho nhị thiếu gia!”

Hứa gia ở Kinh thành có địa vị như thế nào cơ chứ? Nếu Mộc gia có thể liên hôn với Hứa gia, chẳng phải là đã trèo cao rồi sao.

Mà lúc này, mấy cô gái vẫn chưa kết hôn của Mộc gia, ai nấy đều hưng phấn, lo lắng hồi hộp.

Nếu như có thể gả cho Hứa gia ở Kinh thành, bọn họ cũng không ngại đá bạn trai mình ngay lập tức.

Thậm chí còn có một cô gái của Mộc gia tên Mộc Từ rất tự tin hỏi: “Thưa ngài, người mà nhị thiếu gia nhà ngài nhìn trúng... không phải là tôi chứ? Ngài cũng thấy đấy, trong số mấy cô gái của Mộc gia thì tôi là đẹp nhất!”

“Ôi chao, chị Mộc Từ, sao chị lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Nếu như chỉ nhìn mặt, Mộc gia chúng ta có ai đẹp hơn Mộc Tuyết Nhi đâu?”

“Đúng thế, dù nhị thiếu gia của Hứa gia nhìn trúng tôi, cũng chưa chắc đã ưng chị Mộc Từ đâu!”

“...”

Mấy cô gái Mộc gia đã bắt đầu cãi nhau.

Còn mặt Mộc Từ thì đỏ bừng lên, liếc nhìn Mộc Tuyết Nhỉ, sau đó nói: “Dù Mộc Tuyết Nhi có đẹp nữa thì có tác dụng gì? Tiếc là cô ấy đã gả cho tên phế vật Hứa Quân kia rồi!”

Mộc Từ càng nói càng đắc ý, cô ta đi thẳng đến bên cạnh Mộc Tuyết Nhi, cười xấu xa nói: “Tuyết Nhi, có phải giờ trong lòng cô khó chịu lắm không? Nếu như ngày xưa cô không kết hôn với Hứa Quân, có lẽ hôm nay cô cũng có cơ hội gả vào Hứa gia ở Kinh thành đấy!”

“Ha ha, Tuyết Nhi, nếu như giờ cô ly hôn, nói không chừng còn kịp đó!”

Mọi người trong Mộc gia ai nấy đều nhao nhao chế nhạo Mộc Tuyết Nhi.

Mà Mộc Tuyết Nhi lại cúi đầu không nói gì, nhị thiếu gia của Hứa gia ở Kinh thành ra tay hào phóng, quả thực khiến Mộc Tuyết Nhi sửng sốt.

Nhưng cô là phụ nữ đã có chồng, không nhất thiết phải vì đống sính lễ quý giá kia mà đón ý hùa theo nhị thiếu gia Hứa gia!

“Hừ, Hứa gia Kinh thành chúng tôi, sao lại cần những phế phẩm như kia chứ?” Đúng lúc này, quản gia Lý liếc nhìn đám người Mộc Từ, cười lạnh nói: “Mấy người cũng không tự soi gương lại dáng vẻ của mình xem, nhị thiếu gia nhà tôi sao có thể vừa ý mấy người được?”

Đám người Mộc Từ lập tức đỏ bừng mặt.

Nhưng không ai dám cãi lại lời của quản gia Hứa gia.

Nói xong những lời này, quản gia Lý đi đến trước mặt Mộc Tuyết Nhi, kính cẩn nói: “Mộc tiểu thư, những sính lễ này là nhị thiếu gia nhà tôi chuẩn bị cho cô. Nếu như cô có gì không hài lòng, hoặc cần gì, tôi có thể lập tức bổ sung!”

Mộc gia bỗng chốc nháo nhào cả lên!

Chuyện gì thế này?

Nhị thiếu gia Hứa gia lại nhìn trúng Mộc Tuyết Nhi?

Rõ ràng là cô đã kết hôn rồi mà!

Chẳng nhẽ vị nhị thiếu gia Hứa gia này lại có sở thích đặc biệt gì sao?

Mộc lão phu nhân không khỏi sửng sốt, nói: “Thưa ông quản gia, đứa cháu gái này của tôi đã kết hôn rồi!”

“Kết hôn rồi thì có làm sao? Chiều nay Tuyết Nhi và tên phế vật Hứa Quân kia sẽ lập tức ly hôn!”

Đúng vào lúc này, Lâm Chi nghe tin chạy tới.

Bà ta cười không khép được miệng, kích động nắm lấy tay Mộc Tuyết Nhi, nói: “Tuyết Nhi, cuối cùng con cũng coi như thoát khỏi bể khổ rồi! Vị nhị thiếu gia của Hứa gia nhất định sẽ đối xử tốt với con, chiều nay con với Hứa Quân lập tức đi làm thủ tục ly hôn!”

“Ha ha, mẹ đúng là hồ đồ mà!” Mộc lão phu nhân vỗ trán, cười nói: “Lâm Chi đúng là thông minh, cứ theo lời con đi, chiều này Tuyết Nhi với tên phế vật kia đi ly hôn! Dù sao Mộc gia chúng ta, tuyệt đối không thể để nhị thiếu gia Hứa gia thất vọng!”

“Không cần phiền phức vậy đâu, thật ra nhị thiếu gia nhà tôi chính là...”

Quản gia Lý đang định nói ra chân tướng.

Bỗng nhiên, ông ấy vô tình đối mắt với Hứa Quân.

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Hứa Quân, quản gia Lý bỗng thấy hốt hoảng!

Bởi vì ông ấy nhìn thấy sát ý trong mắt Hứa Quân!

Nhị thiếu gia đã từng nói, không cho phép mình tự cho là thông minh, chẳng lẽ ông ấy lại chọc giận thiếu gia rồi?

Nghĩ đến đây, quản gia Lý không biết nên nói gì mới phải, sợ đến mức quên mất những lời muốn nói.

Mộc lão phu nhân kéo lấy tay Mộc Tuyết Nhi, tươi cười hiền từ nói: “Cháu gái ngoan, cuối cùng con cũng coi như khổ tận cam lai rồi! Sau khi con được gả đến Hứa gia, không được phép...”

“Bà nội, mẹ, con không đồng ý!”

Mà Mộc Tuyết Nhi lại lùi về phía sau một bước, liếc nhìn Hứa Quân đang ngồi xổm trên mặt đất, nói: “Mọi người đều biết, anh ấy là chồng của con! Mặc dù anh ấy không có tài cán gì, có lẽ sau này chúng con sẽ ly hôn! Nhưng, hiện giờ con đã là phụ nữ có chồng, con sẽ không chấp nhận bất cứ ai theo đuổi!”

Đây chính là nguyên tắc của Mộc Tuyết Nhi.

Dù Hứa Quân có vô dụng, Mộc Tuyết Nhi cũng khá chê anh.

Nhưng trước khi ly hôn, cô vẫn là vợ của Hứa Quân, chắc chắn sẽ không trở thành vị hôn thê của nhị thiếu gia Hứa gia ở Kinh thành!

“Mộc Tuyết Nhi!”

Lâm Chi là người đầu tiên phản ứng lại, bà ta gần như hét vào mặt Mộc Tuyết Nhi: “Nhị thiếu gia của Hứa gia không chê con, con giả bộ cái gì? Mộc Tuyết Nhi, hiện giờ lập tức đi làm thủ tục ly hôn với Hứa Quân, đi mau!”

“Mẹ...”

“Tuyết Nhi à, mẹ con chỉ vì muốn tốt cho con thôi!” Mộc lão phu nhân cũng nói: “Hai năm trước là ông nội bắt con kết hôn với cậu ta, suýt chút nữa hủy cả đời con. Nhị thiếu gia của Hứa gia vừa ý con, là cơ hội của con, cũng là cơ hội của cả Mộc gia chúng ta! Hôm nay tôi làm chủ, gả Tuyết Nhi cho nhị thiếu gia Hứa gia!”

Chỉ cần cuộc hôn nhân này của Mộc gia với Hứa gia thành công, thì ở Lệ thành, Mộc gia mới có thể tiến vào hàng ngũ gia tộc thượng lưu!

Vậy nên, dù có phải đe dọa hay dụ dỗ, Mộc lão phu nhân cũng phải tác thành cho cuộc hôn nhân này.

“Bà nội, mẹ, con nói rồi, con không gả, con không phải là hàng hóa!”

“Trừng phạt theo gia quy!”

Mộc lão phu nhân chống gậy xuống đất, lớn tiếng nói.

“Để tôi xem thử ai dám động đến vợ của tôi!”

Đúng lúc này, Hứa Quân bỗng đứng dậy.

Anh dùng cơ thể mình để chắn cho Mộc Tuyết Nhi.

Vào khoảnh khắc này, Hứa Quân như thể hoàn toàn biến thành một người khác vậy.

Đôi mắt anh sáng quắc, liếc nhìn mỗi một người đang đứng ở đây!

Quản gia Lý kích động, hai tay run lên, lẩm bẩm nói: “Nhị thiếu gia cao ngạo không chịu khuất phục đã trở lại rồi! Tất cả mọi người, chuẩn bị quỳ xuống nghênh đón nhị thiếu gia!”

Sau đó Hứa Quân đi đến trước mặt Mộc Tuyết Nhi, trịnh trọng hỏi: “Tuyết Nhi, em có muốn không? Chỉ cần em gật đầu, toàn bộ chỗ sính lễ này đều là của em!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom