• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 165-168

“Tối nay cho anh ngủ ngoài phòng khách “Vợ anh không nhẫn tâm thế đâu.”

“Ai bảo em không nhẫn tâm, vừa rồi anh còn quát mắng em ghê lắm mà?”.

Cố Tư Bạch cười nịnh nọt, tựa đầu vào vai cô, “Đâu, làm gì có ai, chắc em nhớ nhầm đấy”

“Anh chị em chưa già đã lẩm cẩm?” “Ai bảo thế, VỢ anh trẻ đẹp nhất trên đời”

Quân Dao không “gồng” nổi nữa, cô bật cười. Cố Tư Bạch thấy cô đã hết giận thì nở nụ cười vui vẻ.

“Cười nhiều mới xinh.”.

“Thật hả, thế lát nữa em sẽ đi một vòng cười với tất cả mọi người”

CỐ Tư Bạch làm ra dáng vẻ nghiêm túc lắc đầu, “Ý anh là cười nhiều với anh mới xinh”

Quân Dao bật cười, đánh nhẹ lên vai anh, “Không có lần sau đâu đấy, nếu không em sẽ không tha cho anh.”

“Vâng.” Nếu người khác nhìn thấy cảnh này chắc rơi

11

cả tròng mắt ra ngoài mất. Vị chủ tịch nổi tiếng nghiêm khắc, khó gần của bọn họ vậy mà không ngờ có dáng vẻ “dễ thương”, “ngoan ngoãn” như thế này, thật đáng kinh ngạc.

“Anh có đói không, mau đi ăn đi.” Quân Dao quan tâm hỏi, mặc dù giận vì bị anh quát, nhưng cô vẫn thấy anh vừa rồi chỉ mới ăn có vài miếng, làm sao chịu nổi chứ.

“Mình đi ăn cùng nhau nhé”.

Quân Dao vội xua tay, “Không được, đã bảo ở chỗ làm phải tỏ ra không quen biết mà.”

“Cả sáng nay anh không làm được việc gì rồi đấy” .

“Hả? Anh bị mệt ở đâu à?”.

Cố Tư Bạch kéo cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu ngửi mùi thơm trên hõm cổ cô.

“Nhớ em. Ghét ánh mắt mấy tên kia nhìn em.” “Anh ghen à?” Quân Dao trêu anh.

“Dĩ nhiên, vợ anh xinh đẹp như thế, nhỡ bị ai cướp mất thì sao.

Quân Dao bật cười, ôm lấy cổ anh, “Chồng của em xuất sắc như thế, em còn để mắt đến người khác được sao?”

“Tại em bơ anh, mà cứ thân thiết với người khác.”

“Làm gì có thân thiết, em chỉ nói chuyện khách sáo với họ thôi.”

“Không biết, lần sau không được như thế nữa.”

Quân Dao cúi đầu, thơm lên má anh. “Yêu Tư Bạch nhất”

CỐ Tư Bạch gật đầu hài lòng, người này thật dễ dỗ mà.

“Em chỉ thích đi làm để tự lập thôi, chứ không phải vì ghét ở cạnh anh hay muốn đi làm quen người đàn ông khác đâu.Anh có biết ở đây tất cả các cô gái dù là chưa hay thậm chí có người yêu, có chồng rồi vẫn mơ tưởng đến anh không hả?”

CỐ Tư Bạch lắc đầu, “Không đâu.”

“Anh không thấy ánh mắt họ lấp lánh hi vọng khi anh đi ngang qua à? Chồng em là xuất sắc nhất.”

Cố Tư Bạch gật gù, mấy lời này xem chừng có tác dụng.

“Anh không thấy như này tốt hơn à”.

“Tốt hơn gì chứ?” Cố Tư Bạch hôn nhẹ lên má cô, nụ hôn rất dịu dàng, âu yếm.

“Nếu anh đi làm, em ở nhà, cả ngày mình chỉ gặp nhau có một chút. Mặc dù ở đây phải tỏ ra không quen nhau, nhưng vẫn thấy nhau mà.”

Cố Tư Bạch gật gù, cũng có lý. Quả là sáng suốt khi buổi sáng sau khi thấy mấy nhân viên nam làm quen với cô, anh lập tức “quay xe” bảo phòng nhân sự chuyển cô lên đây.Anh thật sáng suốt!

“Thôi em đi ra đây, không ở trong đây lâu quá rồi.”

“Ở lại một chút đi mà, nhớ vợ quá.”Quân Dao mỉm cười, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.Vừa rồi đúng là có hơi giận anh, bởi lẽ từ lúc quen nhau đến giờ, anh chưa bao giờ nặng lời với cô, vừa rồi anh truy hỏi đúng là khiến cô sợ muốn chết. Nhưng bây giờ Quân Dao không giận anh. nữa. Bởi lẽ đàn ông sẽ chỉ trẻ con làm nũng với người anh ấy thực sự yêu thương và tin tưởng mà thôi.

Cô hôn chóc lên môi anh. “Tối gặp lại.”

Quân Dao vừa đứng lên đã bị một bàn tay kéo lại, khiến cô loạng choạng ngã trở lại lòng anh. Cố Tư Bạch áp mỗi mình lên môi cô, nhưng nụ hôn không thô bạo mang tính chiếm hữu như vừa rồi, bây giờ là nụ hôn quen thuộc của anh, dịu dàng mà nồng nhiệt.

Cô không muốn làm anh buồn, liền phối hợp, đáp lại nụ hôn của anh. Dây dưa hồi lâu Cố Tư Bạch mới buông cô ra. Quân Dao liền đứng dậy, chỉnh lại quần áo, tóc tai rồi vẫy tay chào tạm biệt anh, đi ra ngoài.

Lúc vừa bước vào phòng trợ lý, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Quân Dao xấu hổ muốn chết, liền cúi đầu, đi thẳng về phía bàn làm việc của mình.

“Tiểu Dao, em bị chủ tịch mắng à?” Quan Tư Mỹ lên tiếng hỏi.

“Em khóc à?” Nhìn vành mắt và chóp mũi còn ửng đỏ của cô, một cô gái khác lên tiếng hỏi.

“Em không sao ạ” Quân Dao cúi đầu.

“Chủ tịch hơi nghiêm khắc, em còn trẻ, làm việc với người nghiêm khắc sẽ nhanh trưởng thành hơn” Một người khác an ủi.

"Da."

Mọi người cùng tản ra, ai làm việc của người ấy. Họ mà biết vừa rồi chủ tịch oai phong của họ bị cô gái nhỏ này chỉnh cho khốn khổ thì không biết vẻ mặt sẽ đặc sắc thế nào nữa.

Một buổi chiều bình yên trôi qua, đến giờ tan làm, Quân Dao vẫn thấy mọi người luôn tay bận rộn. Quan Tư Mỹ ngẩng đầu nhìn cô, nói, “Em cứ về đi, việc của em hôm nay xong rồi.”

“Các chị vẫn làm ạ?”.

Quan Tư Mỹ mỉm cười, “Ngày nào bọn chị cũng làm đến muộn mới xong việc mà, em là thực tập, cứ về trước đi.”

Quân Dao hơi chần chừ, đúng là ở tập đoàn lớn thì không thể ít việc được, Cố Tư Bạch luôn cố gắng sắp xếp về sớm với cô, hình như vừa rồi cô cũng hơi quá đáng nhỉ. Quần Dao liền thu xếp đồ, chào mọi người rồi đi ra.Vừa bước trên hành lang cô vừa nhắn tin.

“Em tan làm rồi, em bắt taxi về trước nấu Cơm nhé.”.

Cố Tư Bạch đang duyệt kế hoạch dự án mới, nhìn thấy tin nhắn thì khóe miệng hơi cong lên,

mỉm cười, anh nhắn lại, “Em xuống phòng ăn uống nước, đợi anh, anh sắp xong rồi.”

“Vâng, vậy anh cứ giải quyết công việc đi, không vội đầu”

Quân Dao nhấn nút thang máy, đi xuống nhà ăn, tự rót cho mình một cốc nước cam ép rồi ngồi vào vị trí gần cửa sổ, ngắm nhìn đường phố tấp nập phía dưới kia.

Cũng có vài chàng trai đi uống nước, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi một mình thì tiến tới bắt chuyện làm quen, Quân Dao đều lịch sự trả lời, rồi khéo léo nói đang đợi chồng đón về.

Thấy cô trẻ như thế đã có chồng, họ đều tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng phải rời đi. Có người cứng đầu hơn thì cho rằng Quân Dao đang nói dối.

“Em không đeo nhẫn cưới mà”

Lúc này Quân Dao mới nhìn xuống tay, cuộc hôn nhân của cô khá đặc biệt, không có đám cưới, chỉ có giấy đăng kí kết hôn, lúc ấy Cố Tư Bạch trong mắt mọi người vẫn đang là người thực vật, sao có thể tổ chức đám cưới được cơ chứ. Chính vì vậy cô chưa từng được cầu hôn, được mặc váy cô dâu, chụp ảnh cưới hay có nhẫn cưới. Quân

Dao hơi mỉm cười, lắc đầu.

“Anh không tin cũng không sao?
1638762137772.png

Nghĩ như thế, Quân Dao thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không còn xao động vì câu nói của người đàn ông kia nữa. Cô tiếp tục nhấm nháp ly nước cam, im lặng đợi Cố Tư Bạch làm xong việc, rồi họ sẽ cùng về nhà, cùng ăn tối, cùng đi ngủ. Sáng ngày mai lại cùng đi làm. Cuộc sống yên bình như thế chẳng phải tuyệt lắm sao?

Tuy tuổi còn trẻ, nhưng cuộc sống của cô đã trải qua đủ giông bão rồi, bây giờ cô chỉ muốn sống một cuộc đời yên bình, vui vẻ bên người

-

mình yêu, thế là đủ.

Tại một nơi khác, Từ Mạn Nhu đang vui vẻ ngồi bên hồ nước. Hai hôm nay Hoắc Thiên Phong đi Mạn La nên cuộc sống của cô thoải mái hơn hẳn. Nhất là ngày hôm qua vừa được đi thăm bé An và về thăm mẹ Từ cùng các bé khác, nên Từ Mạn Nhu vô cùng vui vẻ.

Cô mặc một chiếc váy hai dây ngắn đến đầu gối màu lam, bắp chân trần buông trong làn nước. Cô vung vẩy chân tạo thành những vòng xoáy nước nho nhỏ, hồn nhiên chơi một mình như một đứa trẻ nhỏ.

Từ Mạn Nhu đang chơi một mình vui vẻ thì có tiếng xe đi vào biệt thự, cô giật mình ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng ảm đạm đi không ít. Bởi có biết chủ nhân của chiếc xe ấy là ai.

Chỉ một lát sau chiếc xe dừng lại, một đôi chân thon dài bước xuống khỏi xe. Hoắc Thiên Phong tháo kính râm, nhìn Từ Mạn Nhu rồi đưa tay vẫy cô.

“Qua đây”

Từ Mạn Nhu xụ mặt, mất cả vui, nhưng dù sao cô cũng không thể phản kháng, chỉ có thể thở dài, nhấc chân ra khỏi hồ, đi về phía Hoắc Thiên

LE

Phong.

Hắn cởi áo khoác, đưa cho cô, Từ Mạn Nhu đón lấy, đi sau hắn. Cả mấy ngày nay xử lý công việc khiến Hoắc Thiên Phong mệt lử, hắn bắt Từ Mạn Nhu chuẩn bị nước ấm, rồi vào đó ngâm mình thư giãn.

Lúc Từ Mạn Nhu chuẩn bị đi ra, cho hắn tắm rửa thì Hoắc Thiên Phong đột nhiên lên tiếng.

“Ngồi kia, hát cho tôi nghe”

Tên này đúng là biến thái hết chỗ nói, đi tắm mà còn bắt cô ngồi xem rồi hát cho hắn nghe.

Từ Mạn Nhu nhăn mày, “Anh cứ tắm đi, tắm xong tôi sẽ hát”

“Tôi nói hát.” Ánh mắt Hoắc Thiên Phong lạnh đi, lộ rõ sự không vui. Hắn đang rất mệt mỏi, không muốn thấy người khác trái ý mình.

Từ Mạn Nhu đành kiếm một cái ghế nhỏ, ngồi vào một góc.Vì Hoắc Thiên Phong mắc bệnh sạch sẽ nên hắn cho người xây phòng tắm rất rộng, có thể đặt một chiếc bồn tắm cỡ lớn, khu vực vòi hoa sen mà vẫn còn thừa ra khoảng rộng, đủ cho Từ Mạn Nhu thoải mái ngồi mà không sợ bị bắn nước vào.

Hoắc Thiên Phong ngâm mình trong làn nước ấm, để nước ấm dịu dàng vỗ về những cơ bắp đang mệt nhoài. Từ Mạn Nhu bắt đầu cất tiếng hát. Tiếng hát của cô trong vắt như dòng suối mát,

vô cùng êm tai.

Cứ như vậy, chẳng mấy chốc Hoắc Thiên Phòng ngủ thiếp đi từ lúc nào. Hát đến khô cả cổ, Từ Mạn Nhu liếc nhìn thấy Hoắc Thiên Phong nằm im, hơi thở đều đều, cô liền rón rén đứng dậy, đi ra ngoài. Tiếng cửa phòng “cạch” một tiếng khe khẽ vang lên, Từ Mạn Nhu rón rén đi ra.

Nhưng Hoắc Thiên Phong đã mở bừng mắt, hắn vốn rất khó ngủ, cho nên chỉ cần có tiếng ồn nhỏ xíu cũng không ngủ nổi, vậy mà vừa rồi nghe Từ Mạn Nhu hát hắn lại có thể dễ dàng ngủ được như thế, thật kì lạ. Nhưng hắn lại tự phủ định, có lẽ chỉ là do quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi một chút thôi.

“Từ Mạn Nhu!” Hắn lên tiếng gọi.

Cô vừa mới đi được vài bước ra khỏi phòng tắm thì nghe tiếng gọi giật ngược lại. Tên này có tai chó hay sao mà chính như vậy, cô đã cố gắng mở cửa nhà tắm nhẹ nhàng hết mức có thể rồi mà vẫn bị hắn phát hiện. Cô đành miễn cưỡng quay lại.

“Hoắc tổng, anh gọi tôi gì thế? “Lấy khăn tắm cho tôi.”

1638762171236.png

Từ Mạn Nhu nhìn khắp lượt, đâu có chỗ nào bừa bộn chứ? Chẳng là vừa rồi sau khi dọn phòng đi khỏi cô có trèo lên giường ngồi ăn bỏng ngô và xem phim nên khiến ga giường hơi nhăn, ghế cũng không đặt và sát bàn, vỏ bịch bỏng ngô vứt trên mặt bàn, chỉ có vậy thôi mà.

“Dọn ngay đi.”

Nói rồi Hoắc Thiên Phong tức giận rời khỏi phòng cô, hắn vốn muốn vui vẻ một chút, nhưng nhìn căn phòng bừa bộn đó hẳn không còn chút hứng thú, lập tức trở về phòng mình.

Nhưng dĩ nhiên hắn cũng không có ý định gọi Từ Mạn Nhu qua phòng hắn. Căn phòng này ngoại trừ một người hầu phòng chuyên dọn dẹp ra

không ai được phép bước chân vào. Người hầu phòng này cũng bị mắc bệnh OCD. Chính vì vậy cô ta luôn dọn dẹp cực kì cẩn thận, sạch sẽ, sắp xếp đồ đạc ngay ngắn, rất phù hợp với tính cách của Hoắc Thiên Phong.

Hắn mở cửa phòng mình, nhìn thấy mọi thứ sắp xếp vô cùng ngay ngắn thì tâm trạng cũng tốt lên được một chút. Ngả người xuống chiếc giường cỡ lớn, Hoắc Thiên Phong muốn ngủ tiếp. Nhưng hắn nằm mãi, lăn qua lăn lại mà vẫn không ngủ nổi.


Mất cả tiếng đồng hồ trằn trọc không ngủ được, Hoắc Thiên Phong bực bội mặc lại quần áo, đi xuống dưới lầu, gọi người hầu phục vụ bữa tối.

Bữa tối rất nhanh được dọn lên, hắn ăn được vài miếng, thấy khá vô vị, “Từ Mạn Nhu đâu?”.

Vệ sĩ vội nói, “Từ tiểu thư vẫn ở trong phòng, cô ấy bảo không đói nên không muốn ăn.”

Ăn qua loa vài miếng, Hoắc Thiên Phong đi lên lầu, tay đặt vào tay nắm cửa phòng mình rồi, nhưng nghĩ thế nào, hắn lại xoay người đi về phía phòng Từ Mạn Nhu. Hắn mở cửa phòng ra, thấy cô đang nằm bò trên giường ăn bim bim và xem một bộ phim hài, cười khúc khích.

Thấy Hoắc Thiên Phong đi vào, cô giật nảy mình, suýt làm rơi gói bim bim. Rồi cô vội vàng ngồi dậy, cầm gói bim bim và vỏ bỏng ngô vứt vào



thùng rác, kể lại ghế, vội phủi phủi cho ga giường phẳng ra. Hoắc Thiên Phong đứng im nhìn cô làm, đợi cô thu dọn xong rồi hắn mới lên tiếng.

“Tắt ti vi đi”. “À” Từ Mạn Nhu ấn nút tắt ti vi. “Cô không ăn tối mà ăn mấy thứ vớ vẩn này.”

“Trưa tôi ăn hơi nhiều nên bây giờ vẫn no, không muốn ăn cho lắm”.

Hoắc Thiên Phong đi đến ấn chuông gọi hầu phòng, rất nhanh hầu phòng đã chạy tới.

“Thay ga giường” Hắn ra lệnh, sau đó quay về phía Từ Mạn Nhu, “Cô đi tắm”.

Nét cười vì vừa xem bộ phim hài trên mặt Từ Mạn Nhu tắt ngấm, vì cô hiểu mỗi lần Hoắc Thiên Phong bắt cô đi tắm là sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hầu phòng lập tức nhanh nhẹn thay ga giường, Vỏ gối và chăn, đổi một bộ mới sạch tinh, sau đó lui ra.

Từ Mạn Nhu tắm xong, mặc chiếc áo choàng tắm đi ra. Nhìn cô gái trắng trẻo, sạch sẽ và còn thơm phức mùi sữa tắm, hắn hài lòng gật đầu.

“Nằm xuống”.

Từ Mạn Nhu đi đến bên giường, nằm xuống, để mặc Hoắc Thiên Phong giày vò. Nhưng hôm nay tâm trạng hắn có vẻ không tốt, thô bạo và cáu kỉnh hơn ngày thường. Hắn không giày vò có quá lâu, chỉ một lát đã bỏ vào nhà tắm tắm rửa lại.

Từ Mạn Nhu kéo áo choàng tắm lên, cô cũng chẳng bận tâm tâm trạng của hắn tốt hay xấu, như thế này cô càng thoải mái.

Tắm xong, hắn lấy một điếu thuốc, đi ra ngoài ban công châm lửa hút. Mặc dù làm việc mấy ngày trời hầu như không ngủ, bây giờ cơ thể mệt mỏi, tinh thần cũng khó chịu, nhưng hắn không ngủ nổi. Chỉ có thể đứng đây hút một điếu thuốc cho thư giãn hơn.

Từ Mạn Nhu gọi hầu phòng thay ga giường mới, còn cô lại phải đi tắm. Cô nguyền rủa cái tên biến thái kia, vừa thay xong bây giờ lại phải thay, vừa tắm xong bây giờ lại phải tắm. Hắn cuồng sạch sẽ còn cô thì không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom