Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 130:Cô ấy là bạn gái tôi

Màu đỏ chói mắt...

Máu!


Là máu!

Hai chân Từ Mạn Nhu bủn rủn, cả người run lên bần bật. Mất một lúc cô mới hét lên.

“Cứu với! Có ai không? Cứu với!”

Vệ sĩ của Hoắc Thiên Phong bị hắn bắt đứng dưới sân trường đợi có lệnh thì đi mua đồ ăn, nước uống, nhưng khi thấy trên phía thư viện ồn ào thì lập tức xông lên.


Bọn họ đều chuyên nghiệp, thấy Hoắc Thiên Phong đang ôm ngực, nơi đó chảy ra đầm đìa máu thì lập tức cúi người dìu hắn.

“Đưa cô ấy đi cùng!” Hoắc Thiên Phong khóe môi hơi nhợt nhạt, trên trán nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn rất bình tĩnh ra lệnh, “Cô ấy là bạn gái tôi.”

Vệ sĩ lập tức dìu Hoắc Thiên Phong xuống xe, đồng thời nhắc nhở Từ Mạn Nhu đi cùng, hai chân cô run lẩy bẩy, cô ngàn vạn lần không ngờ được hắn dám đâm thẳng một dao vào lồng ngực bản thân như vậy.

Chiếc xe lao vút đi, Hoắc Thiên Phong và Từ

Mạn Nhu ngồi ghế sau, hắn vẫn còn tỉnh, nhưng máu đã thấm ướt vạt áo, hàng mày nhíu chặt lại. Hắn với tay, nắm lấy tay Từ Mạn Nhu, cô muốn rút tay ra, Hoắc Thiên Phong khẽ nói, “Đau!”

Nhìn dáng vẻ của hắn, Từ Mạn Nhu không hiểu tại sao hắn vẫn có thể bình tĩnh ngồi im như vậy được. Cô cũng không nỡ cố gắng rút tay ra khỏi tay hắn nữa, chỉ có thể ngồi im chịu trận.

Sau khi đến bệnh viện, Hoắc Thiên Phong được đưa vào phòng cấp cứu, còn Từ Mạn Nhu đứng ngoài.

“Chắc hắn ta không chết được đâu, tôi về trước đây” Cô lẩm bẩm nói.

“Từ tiểu thư, Hoắc tổng tính mạng đang nguy kịch bên trong, cô cứ thế bỏ đi?”Vệ sĩ ngăn cô lại.

Từ Mạn Nhu không biết phải nói gì, rõ ràng là chính cô bảo hắn tự đâm mình, cô cũng có trách nhiệm rất lớn. Cô chỉ đành ngồi xuống, nhìn vào cửa phòng cấp cứu, cầu mong hắn đừng xảy ra chuyện gì.

Cô nói thế chỉ vì muốn hắn thấy khó mà rút lui, hoàn toàn không có ý định hại người. Không ngờ kẻ điên này lại dám tự rút dao đâm mình. Nếu hắn chết, cô có phải đi tù không?

Chỉ sợ rằng cô còn chưa kịp ngồi tù đã bị người của Hoắc gia giết chết bồi táng theo hắn rồi.

Nghĩ đến điều này, Từ Mạn Nhu càng run dữ dội, cầu khẩn hắn sống, bây giờ cô chỉ có khát Vọng duy nhất là tên điên kia đừng xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, bác sĩ đi ra, Từ Mạn Nhu lập tức chạy ào đến.

“Bác sĩ, tình hình bệnh nhân sao rồi?”

“Cô là người nhà bệnh nhân? Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, cần theo dõi thêm. Hiện giờ bệnh nhân đang hôn mê, cần nghỉ ngơi nhiều, xin đừng làm ồn” .

Từ Mạn Nhu ôm lấy ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Tạ ơn trời đất tên điên đó không chết, như vậy cô cũng không sợ bị bồi táng theo hắn nữa rồi.

Thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu, nói với vệ sĩ của Hoắc Thiên Phong.

Tình hình người trong đó đã không sao rồi, các người chăm sóc anh ta. Tôi có việc, tôi đi trước đây”.
Vừa nói cô vừa co giò muốn bỏ chạy, nhưng hai tay đã bị hai vệ sĩ giữ lại, bọn họ cao lớn, còn cô chỉ là một cô gái mảnh mai, hai cánh tay bị giữ lại khiến chân cô bơi bơi trong không khí.

“Hai anh làm gì vậy? Anh ta không sao rồi mà?”


Từ Mạn Nhu bất mãn kêu lên.

“Từ tiểu thư, cô bây giờ là bạn gái của Hoắc tổng thì phải ở đây chăm sóc ngài ấy”

Bọn họ nét mặt lạnh băng, nói.

Từ Mạn Nhu khóc không ra tiếng. Cô vốn muốn trốn khỏi tên điên kia, sao bây giờ lại bị buộc lại một chỗ với hắn rồi?


Nhưng cô làm gì có bản lĩnh chống lại hai người đàn ông to lớn đó, chỉ có thể ngoan ngoãn theo chân bọn họ vào phòng chăm sóc đặc biệt sau phẫu thuật.

Hoắc Thiên Phong hôn mê nằm trên giường, hai vệ sĩ đứng canh ngoài cửa, còn Từ Mạn Nhu thì buồn chán ngồi bên cạnh.

Cô muốn lấy điện thoại ra chơi trong lúc rảnh rỗi, nhưng tìm khắp người không thấy, lúc này cô mới nhớ ra vừa rồi sợ hãi quá, chạy theo hắn mà không cầm đồ đạc theo.

Bây giờ thì hay rồi, điện thoại không có, chỉ có thể nhàm chán ngồi ở đây. Những chuyện hỗn loạn qua đi, Từ Mạn Nhu mới chợt nhớ ra cô còn chưa ăn trưa, mà bây giờ đã là buổi chiều rồi. Cũng tại tên điên này bám theo cô không dứt nên mới phiền phức như thế này.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một cái đầu nho nhỏ ló ra ngoài.

“Anh vệ sĩ đẹp trai, có thể nhờ chút không?” Từ Mạn Nhu cười giả lả, nói.

Hai vệ sĩ này đều là vệ sĩ thân cận bên người Hoắc Thiên Phong, dĩ nhiên biết Từ Mạn Nhu từ trước, cũng biết cô bị mất trí nhớ, quên đi những chuyện trước kia, bọn họ đã quen với dáng vẻ như khúc gỗ, lạnh lẽo của Từ tiểu thư, bây giờ cô cười như thế này khiến bọn họ có chút không quen.

Chẳng may Hoắc tông mà biết Từ tiểu thư cười với bọn họ, liệu hắn có ra lệnh móc mắt bọn họ đi không?

“Từ... Từ tiểu thư có việc gì sai bảo?

“Không dám không dám”,

Từ Mạn Nhu xua tay, “Tôi còn chưa kịp ăn trưa, cảm phiền hai anh đẹp trai mua cho tôi chút đồ ăn được không?”

Từ Mạn Nhu cười tươi lấy lòng, hai vệ sĩ lập tức ngây ngẩn cả người. Khi Từ tiểu thư cười rộ lên không ngờ xinh đẹp động lòng người như thế. Phàm là đàn ông, ai có thể từ chối cô gái xinh đẹp. rạng rỡ như vậy.

“Được, được, Từ tiểu thư muốn ăn gì?”.

Từ Mạn Nhu khẽ đảo mắt, “Đồ nướng đi, vừa rồi còn chưa kịp ăn miếng nào đã bị vào đây.”

“Được, vậy để tôi đi chuẩn bị”
1640861380798.png
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom