• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Cô ấy đã yêu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11-16

“Hai cậu cũng chú ý chút, cô ấy đi chân trần, còn hai cậu đi giày đấy!”, Đường Mạc Ninh đã nói như thế rồi quay người đi thẳng.
Tôi lúc đó không biết cậu ta có ý gì, chỉ cảm thấy, cậu ta cuối cùng vẫn đỡ lời cho tôi.
Lâm Miểu và Hứa Vy Vy nhìn nhau, sau đó quay ra nhìn tôi hất hàm.
“Tân Sênh, mày với Mạc Ninh có quan hệ gì?”.
Tôi quay lại nhìn họ, tôi thực sự sợ hãi. Lúc đó, tôi biết rằng chỉ khi nói ra quan hệ của tôi với Mạc Ninh, hai bọn họ mới để yên cho tôi, nếu không tôi cũng tiêu rồi.
Sau đó, tôi thành khẩn nói: “Cậu ấy là…là anh trai tôi”.
“Cái gì?”, bọn họ ồ lên cười, “Mày nói Đường Mạc Ninh là anh mày? Chùm trường này là anh mày? Ôi trời đất!”.
Tôi cúi đầu không đáp lại.
“Nói dối mà cũng không chuẩn bị trước! Tân Sênh, nói cho mày biết, việc hôm nay nếu mày nói ra một chữ thôi, đừng trách bọn tao không nhắc! Đi”.
Hai bọn họ liếc tôi một cái rồi rời đi.
Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc đó, tôi chỉ biết rằng, trong chốc lát, tôi đã qua ải thành công, không sao rồi. Nhưng tôi lại không lường trước, sau khi nói cậu ta là anh tôi, tôi đã tạo ra bao nhiêu tội.
Vào giờ thể dục ngày hôm sau, tức là mỗi sáng học xong hai tiết học thì chúng tôi đều phải tập thể dục, thầy trò toàn trường đều phải tập hợp tại sân vận động.
Khi đài phát thanh vang lên, Lâm Miểu và Hứa Vy Vy được xướng tên với lý do hút thuốc trong nhà vệ sinh nữ, tôi ngỡ ngàng.
Quay đầu nhìn Lâm Miểu, phát hiện ra cậu ta đang giận dữ, hai con mắt đỏ au, ánh mắt đó như muốn xé tôi ra làm đôi.
Tim tôi đập thình thịch, sao có thể như thế được?
Là ai? Ai đã nói với thầy cô?
Tuyệt đối không thể là Đường mạc Ninh, theo những gì tôi biết về cậu ta thì chuyện hôm qua cậu ta sớm đã quên béng mất rồi.
Vậy rút cục là ai?
Thầy trò toàn trường đếu hướng về phía Lâm Miểu và Hứa Vy Vy chỉ chỏ, nhưng tôi lúc này, toàn lưng lạnh toát, như đang ngồi trên một nấm mồ.
Tâm trí trống rỗng, chỉ biết rằng tôi chết chắc rồi.
Nguyên một ngày, tôi không dám đi đâu cả, tâm trí tôi rối bời. Không ngờ, Lâm Miểu nhìn tôi chằm chằm nhưng không hề có ý chất vấn.
Cho đến tận lúc tan học, tôi run rẩy đứng ở cửa lớp bỗng thấy bóng dáng Đường Mạc Ninh, trong lòng lóe lên một tia hy vọng.
Đường Mạc Ninh đeo cặp, đang đứng ngây ra trước cổng trường, như thể đang đợi ai đó nhưng có vẻ rất mất kiên nhẫn, tôi đột nhiên cảm thấy rằng hình như cậu ấy đang đợi tôi.
Tôi bước nhanh qua đó, dừng lại cách chỗ cậu ta không xa cũng không gần, tôi không dám cất lời chỉ biết nhìn cậu ấy, ánh mắt đầy kỳ vọng.
Đường Mạc Ninh quay đầu nhìn thấy tôi, đồng thời lại chuyển ánh mắt ra phía sau, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Tôi cũng nhìn theo, quả nhiên, Lâm Miểu và Hứa Vy Vy ở ngay đằng sau, nhưng tôi không ngờ, đằng sau Lâm Miểu và Hứa Vy Vy còn có một đám học sinh cuối cấp mà tôi không quen.
Đường Mạc Ninh chán nản nhìn tôi nói “Đầu óc cậu đúng là ngoài vùng phủ sóng, cái gì cũng nói với thầy cô được à? Bọn họ bảo vệ được cậu chắc?”.
Âm thanh đó không lớn, nhưng lòng tôi như được sưởi ấm. Bất luận cậu ta nói gì, tôi biết cậu ta đang muốn bảo vệ tôi.
“Nhanh lên xe đi về, đúng là đồ bỏ đi!”.
Đám người đằng kia chỉ nhìn thấy Mạc Ninh nói chuyện với tôi, căn bản không thể nghe thấy cậu ta đã nói gì. Nhưng điều đó đã khiến Lâm Miểu và Hứa Vy Vy không dám ho he gì.
Tôi không ngốc, tôi lập tức hiểu ra ý của Đường Mạc Ninh. Bây giờ không phải lúc để tôi giải thích gì hết, mắt chỉ chăm chăm vào bến xe buýt trước mắt, đây chính là chuyến xe buýt tôi về nhà.
Ngay sau đó, Lâm Miểu và Hứa Vy Vy có vẻ mất kiên nhẫn, không đoái hoài đến những thứ khác, lập tức dẫn đám người kia đi về phía chúng tôi.
Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh toát, lòng bàn tay không thể nắm lại được.
Khoảnh khắc ấy, xe buýt đi tới, tôi vội chộp lấy thời cơ, chạy một mạch đến cửa xe buýt, cố len lỏi qua đám học sinh đông đúc và lên được xe.
Tôi không cần quay lại nhìn cũng có thể đoán được vẻ mặt của Lâm Miểu và Hứa Vy Vy lúc này.
Dù sao thì tôi cũng đã trốn được rồi.
Tối đó, Mạc Ninh về nhà rồi lập tức đi thẳng vào phòng, không thèm nhìn tôi cùng không cho tôi cơ hội giải thích
Nhưng tôi cũng biết, tôi trốn được một ngày chưa chắc sẽ trốn được mãi.
Sự tương tác qua lại của tôi và Đường Mạc Ninh cuối cùng cũng bị những kẻ dã tâm đồn ra ngoài.
Cả trường đồn qua đồn lại, rằng tôi làm thế nào mà quyến rũ được trùm trường, rằng tôi hèn hạ ra sao, thậm chí họ còn nói tôi bị thần kinh, dám gọi Đường Mạc Ninh là anh trai.
Sau khi mọi chuyện vỡ lở, cuộc sống của tôi ngày càng trở nên u ám, ai cũng nghĩ tôi là một kẻ không biết xấu hổ. Cùng với sự giật dây của Lâm Miểu, bạn bè trong lớp càng ngày càng quá đáng hơn với tôi.
Trước đây chỉ là bị nói qua nói lại, nhưng hiện tại, đến nước của tôi tôi cũng không dám uống vì từng bị bạn học đổi thành nước tiểu, đến bàn học cũng không dám tự tiện lật ra vì trong bàn có thể sẽ có sâu. Tôi thậm chí không dám đi vệ sinh vì Lâm Miểu luôn canh chừng tôi sau giờ học, tôi không làm gì được.
Cứ như thế, cuối cùng cô Lý cũng phát hiện ra có điều gì không ổn, liền tìm tôi nói chuyện nhưng tôi lại không dám mở lời.
Có lẽ do tiếng xấu đồn xa, có lẽ Mạc Ninh giận tôi đã tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi nên cậu ta tránh tôi ngày càng xa. Bất kể là gặp tôi ở đâu, cậu ta cũng vờ như không nhìn thấy.
Mãi cho đến khi tôi phát hiện ra có một người tôi không hề quen biết lại tràn đầy lòng hận thù với tôi, tôi mới nhận thức được về độ nổi tiếng của Đường Mạc Ninh ở trường.
Cô gái tên Dương Tiểu Mạn kia là bạn cùng lớp với Mạc Ninh. Cô ta ngoại hình chẳng có gì nổi trội, nhưng gia thế có vẻ không tầm thường. Cô ta ở trường tung hoành ngạo mạn, là thủ lĩnh của đám nữ sinh, ai cũng biết cô ta thích Đường Mạc Ninh.
Nói đến việc tôi tại sao lại đắc tội với Dương Tiểu Mạn thì có lẽ do có sự hậu thuẫn từ phía Lâm Miểu và Hứa Vy Vy.
Cuối cùng mọi chuyện cùng truyền đến tai Đường Phú Quý, dạo này ông ta bận suốt không lên lớp, vậy mà trong tiết thể dục, khi các bạn đang tự do ở bên ngoài, ông ta đã gọi tôi lên văn phòng.
“Tân Sênh, dạo này đi học thế nào rồi?”.
Tới văn phòng, chỉ có mình Đường Phú Quý ở trong đó, làm tôi không khỏi sợ hãi.
“Dạ vẫn ổn ạ!”.
Đường Phú Quý gật gật đầu, đứng dậy đi qua mặt tôi và khóa cửa văn phòng lại, đồng thời kéo hết rèm trong phòng xuống, để bên ngoài tuyệt đối không thể nhìn vào được”.
“Nhưng những gì chú nghe được lại không phải như vậy?”.
Một tiếng “chú”, dọa tôi run rẩy, không dám đáp lời.
Đường Phú Quý lại cười khẩy, nhưng tâm trí tôi lập tức nghĩ về dáng vẻ ông ta động chân động tay với tôi hồi ở nhà. Biểu cảm lúc ấy, chính là dáng vẻ này, tôi sợ hãi một cách không thể hiểu nổi.
“Chú…cháu còn phải lên lớp học…”.
Đột nhiên Đường Phú Quý nghiêm mặt xuống, kéo tôi lại, xả vào mặt tôi giọng điệu thô lỗ có chút kỳ lạ.
“Lên lớp? Nhân lúc chú bận việc mấy hôm nay, cháu rút cục đã làm gì? Chú nuôi cháu, cho cháu ăn, cho cháu mặc để cháu đi quyến rũ người ta à?”.
Tôi tròn mắt, lắc đầu: “Cháu không có…”.
Cánh tay tôi bị Đường Phú Quý bóp chặt, không thể động đậy, tôi sợ hãi, dáng vẻ lúc này của Đường Phú Quý khiến tôi nhớ đến Lục Trầm.
Dáng vẻ lúc này của Đường Phú Quý giống hệt anh ta, người mà có lẽ đã bị tôi giết ấy.
“Không có gì sao?”, Đường Phú Quý hùng hổ kéo tay tôi, đẩy tôi vào góc tường.
Góc tường này là góc điểm mù, hàng lang bên ngoài văn phòng đều không thể nhìn thấy, còn cửa số nhìn ra sân vận động cũng đã bị che bởi rèm cửa.
“Không có? Đường Mạc Ninh sẽ cho cháu ra mặt sao? Còn nhỏ mà đã thế, để chú kiểm tra, xem có phải chú đã bị chơi sau lưng rồi không?”.
Tôi lắc đầu lia lịa, tôi thừa biết ý đồ của ông ta, ông ta lại muốn “kiểm tra” tôi, muốn sờ soạng tôi. Nhưng đây là trường học, tôi thực sự đã muốn hét thật to, nhưng âm thanh bị nghẹn ở cuống họng, không thể nào phát ra thành tiếng được.
Nếu tôi hét lên, cả cái trường này sẽ biết. Kể cả tôi có ngốc đi nữa, đi học lâu như vậy rồi, lẽ nào lại không biết nếu chuyện này bị lộ ra thì sẽ như thế nào.
Đường Phú Quý không cho tôi có thời gian nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức cởi quần của tôi xuống, làm lộ ra chỗ hiểm của tôi. Cảnh tưởng cả thân dưới bị lột trần, tôi thực sự run sợ, đây là trường học sao?”.
Bộ mặt thật của Đường Phú Quý lúc này đã hoàn toàn bị phơi bày, ông ta nhìn chằm chằm vào chỗ đó của tôi, đưa tay lên sờ. Những ngón tay thô ráp ấy đang day trên mô thịt mềm của tôi, làm tôi đau đến mức khóc lóc cầu xin buông tha.
Đường Phú Quý dường như đang được nếm món ăn quý hiếm, ngon nhất trần đời vậy, ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ tham lam, lực bàn tay càng lúc càng mạnh.
Tôi giãy giụa, nhưng không thể chống cự lại sức của ông ta.
“Khóc gì mà khóc? Còn khóc nữa thì đừng nghĩ đến việc được đi học!”. Sự tận hưởng của Đường Phú Quý đã bị tiếng khóc của tôi làm mất hứng, ông ta tức giận, mắng mỏ, uy hiếp tôi.
Tôi không dám khóc thành tiếng, nhưng cũng không chịu nổi nữa rồi, thân dưới đau muốn chết đi. Khoảnh khắc đó tôi nhận ra, ông ta và Lục Trầm thực chất không khác gì nhau, Đường Phú Quý thậm chí còn đáng sợ hơn.
“Còn bé mà đã thế, đến lúc lớn lên rồi, không phải muốn cái mạng của ông đây sao?”, Đường Phú Quý đột nhiên banh hai chân tôi ra, làm chỗ ấy của tôi hoàn toàn lộ ra trước mặt ông ta. Nở một nụ cườ dâm tà, ông ta liếm môi, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
“Đừng! Đừng mà chú!”.
Tôi liều lĩnh phản kháng lại, tư thế này khiến tôi hổ thẹn vô cùng, chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ, còn hơn là bị ông ta chơi thế này.
“Còn nhỏ mà đã vậy, đúng là loại lẳng lơ từ bé!”.
Tôi thực sự không hiểu tại sao Đường Phú Quý lại trở nên như vậy, trước đây có động tay động chân với tôi cũng không đến mức lộ liễu như thế.
Tại sao? Vì Đường Mạc Ninh sao?
Nước mắt rơi xuống như những hạt trân châu vỡ vụn, mô ngực nhỏ mới nổi lên cũng bị ông ta xoa nắn dã man. Trái tim tôi đau đớn càng làm tôi mất hết sức lực chống cự.
Ngay giây phút ấy, ngoài hành lang có tiếng bước chân đi đến, tiếng động không hề nhỏ đã làm Đường Phú Quý phải dừng lại.
Trong tôi lại lóe lên tia hy vọng, hy vọng ông ta sẽ dừng lại ở đây.
“Bên ngoài đang có người, có phải sẽ kích thích lắm không? Hử?”.
Tôi nghe vậy một mực lắc đầu. Đừng mà! Làm ơn, có chết tôi cũng không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh tượng này!
“Chú…nếu chú bị học sinh nhìn thấy, nhất định sẽ không thể làm giáo viên được nữa…”.
Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí để lắp bắp nói như vậy.
Đường Phú Quý nghe xong mắt đỏ lên, mắng chửi “Một đứa nhãi ranh là còn dám uy hiếp ta?”.
Tôi lắc đầu, ánh mắt đỏ quạch kia như muốn xé xác tôi, nỗi sợ hãi này còn kinh khủng hơn việc tôi sợ Lâm Miểu.
“Hừ! Nhóc con nghe cho rõ đây, cháu làm gì ta cũng rõ mồn một, muốn chơi ta hả? Cháu còn non lắm! Sau này hầu hạ ta cho tốt, tránh xa Đường Mạc Ninh ra. Nếu không việc bị đuổi học sẽ không có gì đơn giản hơn!”.
Những lời nói như sấm rền bên tai tôi, tôi chết lặng, ánh mắt đầy sợ sệt.
Tôi hồi đó làm gì đã biết giả bộ, nỗi sợ trong lòng tôi, Đường Phú Quý đều nhìn thấu hết.
Ông ta lạnh lùng cười, xem chừng rất đắc ý: “Nhớ những lời chú nói hôm nay!”.
Nói xong đẩy tôi xuống đất, để tôi nằm đó trần truồng như một con cừu bị lột da nhưng vẫn chưa chết.
“Chết tiệt, đúng là mất hứng! Cút ra ngoài!”.
Tôi vội vàng dùng hết sức lực của mình, mặc quần lên rồi nhanh chóng chạy khỏi văn phòng.
Sau đó, tôi vội vàng chạy đi đến mức tôi thậm chí không để ý ở góc hành lang, một bóng dáng nhỏ bé đang ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của tôi.
Trên sân, các học sinh khác đang nô đùa cùng nhau, bọn họ ai cũng cười đùa vui vẻ, nhưng không có chỗ nào cho tôi ở đây cả.
Tôi chạy đến nhà kho đựng dụng cụ thể chất nơi góc sân vận động rồi òa lên khóc.
Vì sợ hãi, vì nhục nhã, vì tất cả mọi thứ đều bị hủy hoại rồi, tất cả mọi thứ tôi có.
Tôi dường như muốn khóc cạn hết số máu trong người, giống như muốn trút giận.
Tôi nghĩ sẽ không một ai biết được, trong lúc bọn nó đang cùng nhau nô đùa thì có một người tuyệt vọng muốn chết đi, ngay tại cái xó xỉnh này, khóc như chưa từng được khóc.
Thời khắc đó, tôi cảm tưởng như mọi điều bất công trong cuộc đời đều đổ lên đầu tôi, liệu tôi có phải một kẻ bị thế giới ruồng bỏ không?
Từ lúc được sinh ra, số phận bị ruồng bỏ đã bắt đầu rồi, bị tất cả những điều tốt đẹp mà tôi ao ước ruồng bỏ.
“Sao ngày nào cũng chỉ biết khóc thôi vậy?”.
Đột nhiên, một âm thanh lảnh lót như tiếng chuông gió và trong trẻo như một dòng suối lướt qua tâm trí tôi. Giọng nói mạnh mẽ nhưng thiếu kiên nhẫn ấy, giống như một nhành cỏ cứu vớt tôi.
Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Dưới ánh nắng chiều ấm áp, Đường Mạc Ninh đứng đó như một thiên thần được bao phủ bởi một vầng hào quang chói lòa.
Lúc đó, cậu ta như thứ ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối của tôi, là vị thần sẽ bảo vệ tôi ngay cả khi tôi bỏ mạng.
Lúc đó, tôi thậm chí không còn quan tâm đến sự ghét bỏ tôi của Đường Mạc Ninh. Tôi đứng dậy lao vào vòng tay cậu ta, cố gắng ôm lấy cậu ta bằng tất cả sức lực của mình.
Tôi rõ ràng cảm nhận được cơ thể đang cứng đờ của Mạc Ninh. Tôi nghiến răng nghĩ, dù cậu ta có đẩy tôi ra, tôi vẫn sẽ cố ôm lấy, không buông tay.
Thế nhưng, lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của tôi. Mạc Ninh chỉ đứng yên cho tôi ôm, đứng yên cho những giọt nước mắt của tôi lăn trên người cậu ấy.
Một lúc lâu sau, cơ thể lạnh lẽo của tôi được sưởi ấm nhờ nhiệt độ cơ thể của Mạc Ninh, lý trí của tôi cũng dần ổn định lại, cuối cùng vẫn không nỡ buông cậu ta ra.
Tôi nghĩ tôi lúc đó tôi chắc chắn xấu tàn bạo.
“Tôi…tôi xin lỗi…”, tôi lắp bắp không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói ra câu đó.
Đường Mạc Ninh “hừ” một cái: “Càng ngày càng to gan rồi nhỉ…”.
Tôi ngước lên và vô tình phát hiện ra … đôi má vốn trắng trẻo của Đường Mạc Ninh đang ửng đỏ, đây tuyệt đối không phải do bị nắng chiếu vào, mà là đang đỏ lên thực sự.
Cả người tôi ngây ra, vì gò má ửng đỏ ấy mà tâm trí tôi hoàn toàn trở nên trống rỗng.
“Không biết tự bảo vệ mình thì còn mong có ai giúp được chứ”, Mạc Ninh đúc hai tay vào túi quần, mặc nhiên không nhắc tới chuyện vừa xảy ra.
Tôi lại cúi đầu: “Anh Mạc Ninh…tôi…tôi không biết mình đã làm sai điều gì, tại sao luôn gặp bất công như vậy?”.
Trong ánh mắt của cậu ta lóe lên một tia thù hận, một lúc lâu sau chậm rãi nói “Số phận trước nay đều không công bằng, điều mà cậu làm sai, chỉ là lựa chọn chịu đựng mà thôi!”.
Tôi ngước nhìn cậu ấy, tôi không biết tại sao Đường Mạc Ninh rõ ràng không lớn hơn tôi bao nhiêu nhưng lại luôn nói những điều mà tôi không hiểu nổi, lại mang đầy hàm ý như thế.
Mãi đến sau này tôi mới biết rằng số phận thật công bằng. Nó mang đến cho mỗi người một thảm kịch khác nhau, nhưng chung quy ai cũng đều gặp phải.
Nó phụ thuộc vào cách bạn bước đi trên con đường chông gai này. Nếu bạn đi qua nó, bạn sẽ sống sót. Nếu bạn không thể, bạn sẽ rơi vào vũng lầy. Sẽ luôn như vậy.
Kể từ đó, tôi cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Mạc Ninh đã thay đổi rất nhiều. Mặc dù tôi và cậu ấy giữ khoảng cách ở trường, nhưng vô hình, chúng tôi đang dần thân nhau.
Nói ra thật khó để hình dung, nhưng lại cảm nhận được một cách vô cùng chân thực.
Đường Phú Quý có lẽ đã nghĩ rằng mối đe dọa của ông ta thực sự hiệu quả. Ông ta tin rằng đã nắm được đằng chuôi điểm yếu của tôi và nghĩ tôi không thể chống lại ông ta. Cộng với việc ông ta luôn luôn bận rộn trong một thời gian dài, nên tôi vẫn được bình an vô sự.
Thực tế thì ông ta đã nắm được điểm yếu và nỗi sợ hãi của tôi, nhưng điều ông ta không ngờ đến nhất là Đường Mạc Ninh đã trở thành chỗ dựa lớn nhất cho trái tim tôi. Vì vậy dù có bắt tôi phải như thế nào đi nữa, tôi cũng không thể tránh xa Mạc Ninh được.
Có lẽ tôi thời gian đó rất ngoan ngoãn, cộng thêm được thông qua đánh giá vượt cấp của Đường Phú Quý, ông ta thậm chí còn tỏ ra thương xót và bảo Đường Mạc Ninh đưa tôi đi mua quần áo.
Mọi người biết đấy, quần áo mà tôi mặc đều là quần áo cũ mà Đường Phú Quý nhặt ở đâu đó về, đồ màu sáng thì bị ố vàng, đồ màu tối thì loang vài vệt trắng.
Nghe nói rằng sẽ được mua quần áo mới, tôi tự nhiên vui sướng và phấn khích.
Nhưng tôi không hiểu. Rõ ràng mối quan hệ của tôi với Đường Mạc Ninh không còn tệ như trước, cậu ta lại một mực phản đối việc này.
“Cháu không muốn đưa con vịt xấu xí này đi mua quần áo đâu, muốn mua thì tự đi mà mua!”, Đường Mạc Ninh gằn giọng hét to.
Thế nhưng Đường Phú Quý không giận dữ chút nào, mà thay vào đó nói to, “Mạc Ninh, cháu không muốn em gái cháu được xinh đẹp à? Con bé lớn rồi, không thể mặc mãi mấy thứ đồ xấu xí mà bọn trẻ con hay mặc đó! Với lại, ở phố đi bộ cách đây không xa có mấy cửa hàng bán đồ nữ đấy!”.
Đường Mạc Ninh thở dài: “Nó vốn dĩ là con vịt xấu xí, mặc đồ đẹp đến đâu cũng không che nổi sự quê mùa của nó đâu!”.
Mấy lời đó khiến Đường Phú Quý nổi giận quát: “Bảo cháu làm gì thì làm đó! Chú là chủ nhà hay là cháu? Chú nuôi nấng cháu để cháu chống đối chú như thế này đúng không?”
Đường Mạc Ninh cúi đầu không phản bác, nhưng lại vô cùng tức giận.
Tôi đứng bên cạnh không biết phải làm gì.
“Nhóc con! Đừng để chú phải nói lần thứ hai!”, Đường Phú Quý đập bàn và hét lên.
Đường Mạc Ninh lập tức cầm quần áo lên và đóng sập cửa đi ra ngoài.
“Nhìn cái gì? Còn không mau đi theo nó? Không muốn mua đồ nữa à?”, Đường Phú Quý mất kiên nhẫn gào lên với tôi, tôi vội vã gật đầu và chạy theo Mạc Ninh.
Ở cửa, Đường Mạc Ninh trông thấy tôi đi ra liền sải bước đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, tôi chỉ biết chạy lạch bạch theo sau.
Mới đó đã đến khu phố đi bộ rồi.
Khắp nơi đều quần áo đẹp, đều là quần áo voan rất mát mẻ. Tôi hiếm khi nhìn thấy nhiều quần áo đẹp như vậy, bản tính của một cô gái khiến tôi vô cùng phấn khích.
Mạc Ninh nhìn tôi: “Có biết điều khiến người khác ghét nhất ở con gái là gì không?”.
Đang đắm chìm trong trong vui sướng, bất ngờ nghe được câu như vậy, tôi nghiêng đầu hỏi: “Là gì thế?”.
“Là hư vinh! Là nông cạn! Là người khác cho cái kẹo, liền vội đi theo!”.
Tôi sững người tại chỗ, không hiểu sao Mạc Ninh lại nói ra một câu nói ác ý như vậy.
Không phải chỉ là đi mua quần áo thôi sao, sao phải giận dữ như thế? Vì không muốn ra ngoài cùng tôi nên vậy sao?
Đường Mạc Ninh thấy tôi có vẻ không hiểu ý cậu ta, liền cười nhạt: “Chỗ này đông người, để tôi đưa cậu đến chỗ khác mua!”.
Tôi đi theo cậu ta một đoạn khá dài, cũng không dám hỏi nhiều, Mạc Ninh cũng không thèm để ý tôi.
Cho đến tận khi Mạc Ninh đưa tôi tới một con phố mua bán, tôi nhịn không nổi liền hò reo, hóa ra có một nơi sang trọng đến như vậy.
Trên đường cái tấp nập xe cộ, bên đường đều là những cửa hàng quần áo thời trang đẹp mắt, từng bộ từng bộ đều được khoác lên trên ma nơ canh, khiến tôi không thể rời mắt.
“Muốn mua quần áo ở đây cho tôi sao?”, tôi gặng hỏi đầy hoài nghi.
Đường Mạc Ninh ném cho tôi một cái nhìn lạnh lùng, rồi đi thẳng vào một cửa hàng thời trang.
Nơi này nhìn thôi cũng biết là đắt đỏ, có đến năm, sáu nhân viên phục vụ.
Nhân viên lễ tân mỗi khi có khách tới, đều lập tức nở một nụ cười chào đón.
“Tìm cho tôi một bộ cho cô bé này mặc”, Đường Mạc Ninh nói xong liền ngồi thẳng vào dãy ghế VIP, không thèm nhìn tôi lấy một lần.
Người nhân viên đảo mắt nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, nhưng lại nhanh chóng nở một nụ cười giả tạo, mời tôi vào phía bên trong.
Tay đang kéo khóa quần, tôi cảm thấy có chút bất an.
Mặc dù tôi lúc đó không có cái nhìn và khả năng đánh giá đúng đắn lắm, nhưng có một điều tôi rất rõ, quần áo nơi này so với khu phố đi bộ, dù cùng được làm từ vải, nhưng giá cả lại cách xa một trời một vực.
Loại quần áo này, tôi thực sự có thể mặc sao?
Nhân viên dẫn tôi vào phòng thay đồ, đem đến vài bộ quần áo cho tôi thử.
Tôi lại nhìn Mạc Ninh, cậu ta đang lơ đãng xem tạp chí, tôi phát hiện ra cậu ta vốn dĩ không hề muốn để ý đến tôi. Tôi chỉ có thể tiện tay chọn vài bộ và đi vào phòng thay đồ.
“Thật không hiểu nổi mấy cô nàng thời nay, rõ ràng là xuất thân từ nông thôn, lại đều muốn đắp hàng hiệu lên người, khổ nỗi đống vi khuẩn đang bám đầy trên người cộng thêm khí chất vốn dĩ lỗi thời kia không phải nhìn càng quê mùa sao?”.
Giọng nói của nhân viên phục vụ cố tình vọng vào từ bên ngoài phòng thay đồ, kể cả khi thính lực của tôi có kém cũng có thể nghe rõ mồn một.
Tôi cắn chặt răng, coi như tôi lần đầu biết được kẻ hợm hĩnh là như thế nào.
Tôi thay đồ ra, tiện tay chọn một chiếc váy liền màu vàng nhạt ướm lên người.
Tôi rất gầy mặc dù thời gian gần đây đã đầy đặn hơn nhiều rồi nhưng nhìn mình trong gương, tôi cảm thấy không có chỗ nào được cả.
Nghiêm túc mà nói, có chút không chuẩn.
Dù cho da tôi có thể coi là trắng, phối với màu vàng nhạt nhìn khá tươi mới, nhưng tôi lại tự ti khi nghĩ đến những lời bàn tán của đám nhân viên ngoài kia.
Thời khắc ấy, nhìn bản thân trong gương, tôi thực sự thấy bản thân giống một con vịt xấu xí.
Cả đời này tôi đều mặc lại quần áo thừa mà người ta bỏ đi.
“Ê này! Không nhanh lên được chút à? Làm gì cũng lề mà lề mề!”, Đường Mạc Ninh mất kiên nhẫn dựa vào vách phòng thử đồ và hét vào trong.
‘,’Tôi thực sự muốn cởi bỏ bộ quần áo này, thay lại bộ quần áo cũ của tôi, nhưng tôi biết nếu làm thế sẽ càng khiến Đường Mạc Ninh thêm sốt ruột.
Cắn chặt môi dưới, tôi đẩy cửa bước ra.
Cho đến khi tôi bước ra và đứng dưới ánh đèn, tuyệt nhiên không có ai phản ứng gì, tôi mới từ từ ngẩng đầu lên, ngập ngừng nhìn Mạc Ninh.
Ngay thời khắc đó, tôi bắt gặp sự ngạc nhiên trong ánh mắt của Đường Mạc Ninh, nhưng nó chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Lúc tôi đang nghĩ thế, biểu hiện chán ghét của cậu ta lại lộ ra vô cùng rõ ràng.
“Tân Sênh, tự nhìn bản thân đi, đưa mày đến nhãn hiệu thời trang lớn thế này, quần áo mặc lên người mày vẫn toát lên vẻ quê mùa!”.
Lúc đó, tôi thực sự hơi tức giận, tôi biết bản thân mình như thế nào, tôi đều biết hết, không cần phải nhắc đi nhắc lại như thế chứ.
Lúc đó, đầu óc tôi không minh mẫn mới muốn biết mục đích của cậu ta là gì.
Cậu ta chính là muốn tôi nhục nhã, muốn tôi biết rõ vị trí của mình ở đâu.
Ghét tôi tới vậy sao? Tôi còn tưởng gần đây thái độ của cậu ta đã tốt lên rồi, hóa ra đều là giả dối, trong mắt cậu ta tôi vẫn chỉ là một đứa quê mùa không đáng một xu.
Sống mũi cay cay, nhưng để giữ lại chút lòng tự trọng còn xót lại, tôi cố gắng nín nhịn, cố không để nước mắt rơi xuống.
“Cô bé mặc bộ này nhìn cũng ổn đó chứ, trông rất đẹp, mặc lên làm da rất trắng!”, nhân viên phục vụ bên cạnh đột nhiên nói to, như thể sợ không bán được hàng vậy.
Đường Mạc Ninh cười khẩy nhìn qua chỗ khác như không muốn nhìn thấy tôi một chút nào nữa.
Tôi cúi đầu, quay trở lại phòng thay đồ, nhanh chóng thay đồ và mặc lại bộ quần áo cũ của mình, sau đó bước nhanh ra khỏi cửa tiệm, đứng trước cửa tôi lại không thể tìm thấy đường về nhà nữa.
Gió đêm thổi lành lạnh, khiến tôi run lên cầm cập, nhưng tôi chỉ có thể đứng đó chờ Đường Mạc Ninh.
Đường Mạc Ninh bước ra, ánh mắt rất thản nhiên, nhưng trên tay lại cầm một đống túi giấy của nhãn hiệu kia.
Nhưng trong lòng tôi rất rõ, bên trong đống túi giấy kia dù có là gì, cũng không phải dành cho tôi.
“Tân Sênh, hãy biết mình ở đâu, đừng có nghĩ rằng một bộ quần áo có thể thay đổi bản chất con người, cũng đừng nhẹ dạ cả tin nhận được một bộ quần áo rồi coi người ta như cả thiên hạ, nên nhìn xem bản thân mình có xứng đáng hay không đã?”.
Giọng nói lạnh lùng ấy như một chậu nước lạnh tạt xuống đầu tôi trong làn gió se lạnh.
Lập tức, tim tôi hơi nhói.
Ngay tại lúc ấy, có một giọng chào hỏi cất lên, phá tan sự tĩnh mịch đang có.
“Mạc Ninh?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, cô bạn này nhìn rất quen, nhưng tôi lại không nhớ tên cô ấy, hình như là bạn cùng lớp với Mạc Ninh.
“Dương Tiểu Mạn? Sao cậu cũng ở đây?”, Đường Mạc Ninh cau mày hỏi, trông có vẻ không có hứng thú lắm.
Vừa nghe đến cái tên ấy, tôi lập tức biết được cô ta là ai.
Cô ta không phải là Dương Tiểu Mạn cầm đầu đám nữ sinh trong trường, gia đình lại vô cùng có thế lực và theo đuổi nhiệt tình Đường Mạc Ninh đó sao?
Dương Tiểu Mạn nhún vai: “Bố tôi có mấy cửa hàng quần áo ở khu này, tôi tới lựa vài bộ ấy mà”, cô ta nói mới nhẹ nhàng và bình thường làm sao.
Nhưng khi qua lỗ tai của tôi, nó lại là một thứ xa vời.
Nhà cô ta có vẻ cực kỳ giàu có.
Cô ta đảo một vòng nhìn tôi, đột nhiên cau mày lại: “Đây…đây chẳng phải con bé quê mùa lớp bên cạnh sao? Mạc Ninh, sao cô ta lại ở đây? Lẽ nào tin đồn kia…”, Dương Tiểu Mạn trừng mắt nhìn tôi rồi lại nhìn qua Mạc Ninh.
Đường Mạc Ninh đang đau đầu vì tôi, Dương Tiểu Mạn lại chất vấn như thế, chẳng phải đang chọc giận cậu ta sao.
“Liên quan gì đến cậu? Con gái các người đúng là phiền phức!”.
Đường Mạc Ninh là trùm trường, nổi tiếng cool ngầu, những lời nói này không những không làm tổn thương Dương Tiểu Mạn mà ngược lại còn làm cô nàng si tình kia nhìn cậu ta đắm đuối.
Lúc đó không hiểu sao, tôi cực kỳ muốn tặng cho Dương Tiểu Mạn hai từ “đê tiện”, bởi tôi nghĩ cô ta xứng với từ đó hơn tôi.
Đường Mạc Ninh không thể kiên nhẫn nữa, nhưng vẫn muốn mua quần áo cho tôi, liền gào vào mặt tôi “Nếu thích thì cứ ở đấy”.
Nhưng Dương Tiểu Mạn lập tức nắm lấy cánh tay tôi, thì thầm “Hai chúng ta gặp nhau ở trường”.
Tai trái của tôi vốn dĩ không nghe được, nhưng bộ dáng giữ tợn của cô ra, tôi cũng đoán ra được chẳng phải là lời tốt đẹp gì. Tôi không quan tâm, hất tay cô ta ra và đi theo sau Đường Mạc Ninh.
m cho tôi.
Tôi nhìn vào bộ đồ thể thao, đường viền cổ áo khá chật, còn là áo dài tay và quần dài. Với thời tiết này mặc sẽ bị nóng. Nhưng không biết tại sao khi nhìn vào bộ đồ thể thao này, tôi thực sự thích.
“Bộ này đẹp thật!”, tôi tán thưởng, ôm lấy chúng và không muốn buông ra.
Đường Mạc Ninh nhìn tôi, xua xua tay, trả tiền rồi đưa tôi về nhà.
Vừa về đến nhà, không hiểu sao Đường Phú Quý lại nôn nóng như vậy. Ông ta bắt tôi thay đống đồ mới, có lẽ thực sự vì muốn xem xem có đẹp không.
Bộ đồ thể thao toàn thân màu be, nhìn rất sạch sẽ, mặc lên người trông tôi như có một diện mạo mới.
Nhìn bản thân trong gương, tay vuốt đám tóc mai ra phía sau tai, để lộ hai gò má. Trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh ngượng ngùng của Đường Mạc Ninh lúc bị tôi ôm.
Khỏi phải nói, mặt tôi cũng ửng đỏ lên, phong cách chọn đồ của Đường Mạc Ninh thực sự rất tuyệt.
Thế nhưng, khi tôi bước ra phòng khách, xuất hiện trước mặt của Đường Phú Quý, đến một câu khen ngợi cũng không có, mà thay vào đó là lời mắng mỏ sa sả.
“Ai cho cháu mua loại đồ này? Cháu không phải là con gái sao? Sao không mặc chút váy vóc?”, Đường Phú Quý nhìn chằm chằm vào ngực tôi, chắc ông ta ghét cái cổ áo cao và chật kia.
Tôi chợt nghĩ đến những lời dâm tà mà Đường Phú Quý đã nói ở trường, lẽ nào ông ta muốn tôi mua mấy loại quần áo hở hang?
Tôi vô tình nhìn sang Đường Mạc Ninh đang ngồi trên sô pha đằng kia, lẽ nào là Mạc Ninh đã cố tình…?
“Cháu ở trường thường chạy đi chạy lại, chỉ có thể mặc đồ thể thao…”, tôi to gan đáp lại.
Đường Phú Quý trừng mắt nhìn tôi, dò xét vài lượt: “Thôi bỏ đi, thế này nhé, ngày mai chú xin nghỉ học cho cháu, đưa cháu đến một nơi”.
Tôi sững lại. Đưa tôi đi đâu? Lại còn phải xin nghỉ phép?
Đường Mạc Ninh nghe thấy cũng ngỡ ngàng, liền đứng dậy, nhìn tôi một lúc rồi về phòng.
“Tân Sênh, lại đây”, Đường Phú Quý thấy Mạc Ninh đã về phòng liền vẫy tôi qua.
Tôi thực sự không muốn lắm nhưng chẳng còn cách nào, đi qua đó, không ngờ rằng Đường Phú Quý lập tức bế tôi ngồi lên đùi ông ta.
Nếu như là người lớn với trẻ em bình thường thì đây gọi là yêu thương. Nhưng qua những chuyện đã xảy ra, tôi đã quá hiểu Đường Phú Quý, trong tôi chỉ có sự sợ hãi.
Đường Phú Quý sờ vào bộ đồ thể thao mới của tôi, trực tiếp thò tay vào trong, không quan tâm đến cái gì khác liền ra sức nặn bóp.
“Chú…làm ơn…bây giờ đừng…cầu xin chú”, tâm lý phòng vệ của tôi sụp đổ, không được, nếu Đường Mạc Ninh mà mở cửa ra nhất định sẽ bắt gặp.
Trước mặt cậu ta, bị nhìn thấy, tôi thực sự không dám tưởng tượng.
Đừng mà!
“Sao nào? Vẫn chưa học được cách nghe lời à? Hay là để chú nói hết mọi chuyện ra, cháu mới thành thật?”.
Tôi lắc đầu, mặc dù chuyện của Lục Trầm ông ta chưa hề biết, nhưng tôi đoán, chắc chắn là chuyện này, tôi chưa làm điều gì khác ngoại trừ chuyện này…”.
“Không…Không phải, là cháu sợ…sợ…”, ngực tôi rất đau, Đường Phú Quý luôn dùng lực để làm chuyện đó…trước giờ chưa từng nhẹ tay với tôi.
“Sợ? Sợ Mạc Ninh nhìn thấy?”, Đường Phú Quý chất vấn.
Tôi thành khẩn gật đầu.
“Bốp!”, một cái bát tai vừa nhanh vừa kêu lập tức đáp xuống mặt tôi, tôi không kịp phòng vệ, liền bị đập xuống sàn.
Tai tôi ù đi, mũi không biết đã đập vào đâu, màu chảy ra không ngừng.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Vẫn còn tơ tưởng đến Mạc Ninh à?”.
Tôi không ngờ là chỉ vì một câu trả lời mà Đường Phú Quý lại tức giận như vậy.
Hai má tôi đau đến mức tê dại đi, tôi chỉ có thể ôm mặt lắc đầu lia lịa: “Cháu không có… Chú à, cháu không có, thực sự không có….”.
Nhưng sự biện minh của tôi hoàn toàn không có tác dụng. Thay vào đó, nó khiến Đường Phú Quý đẩy tôi mạnh hơn. Cơ thể gầy gò của tôi bị đập qua lại trên sàn, ông ta đánh tôi bất kể ở đâu.
Tôi chỉ có thể nằm cuộn tròn và khóc trong sự bất lực.
“Cháu đến nhà này, chú chu cấp cho cháu gần bằng cho tổ tông nhà chú. Cho cháu đi học, cho cháu cái ăn cái mặc. Nếu còn không đánh cháu, cháu sẽ ngồi lên đầu ông đây mất. Hôm nay nếu không đánh cho tỉnh ra, thực sự cháu nghĩ mình là đại tiểu thư sao?”.
Nói rồi, Đường Phú Quý rút thắt lưng ra, gập làm đôi, hướng về phía tôi đang che mặt mà vụt.
Chiếc thắt lưng quật xuống, đau tê dại rồi nóng rát.
Một roi lại một roi vụt xuống, tôi đau đớn kêu lên. Đường Phú Quý ra sức, càng đánh càng mạnh hơn.
Lúc ấy tôi đã thực sự nghĩ rằng hôm đó ông ta sẽ đánh tôi đến chết
Nhưng tôi thực sự không hiểu, ông ta cho tôi mua quần áo, lại vì chút chuyện nhỏ nhặt, mà đánh tôi thừa sống thiêu chết, rốt cuộc là tại sao?
Mãi đến sau này tôi mới biết tôi có ý nghĩa gì với ông ta và tôi cũng hiểu được tại sao vết roi da ngày đó lại ở trên người tôi.
“Rầm”, cửa phòng Đường Mạc Ninh đột nhiên mở ra, lực mạnh đến nỗi ngay cả cánh cửa cũng bị rung chuyển.
Tôi ôm đầu, nằm cuộn tròn dưới sàn. Cơ thể tôi đã không còn nguyên vẹn, đến sức để khóc cũng không còn.
“Chú! Sao lại đánh cô ta?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom