• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

[Chuyển thể] GRAY WEDNESDAY (NGÀY THỨ TƯ U ÁM) (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2: John

Agatha nhận ra đó là người mà cô đã gặp hôm trước trên cầu vượt.

Qua một hồi chào hỏi và giới thiệu, cô được biết anh ta là một nha sĩ, chuyên niềng và làm khuôn răng.

Sau khi chào tạm biệt John, mọi người cùng bước vào phòng của Agatha. Đây là một căn phòng rộng rãi nhưng khắp nơi trong phòng đều chất đầy thùng catton.

“Đống này là gì đây?”- Một người bạn không giấu nổi ngạc nhiên.

“Là dụng cụ làm móng thôi”- Agatha cười.

“Tất cả chỗ này ư?”

“Các cậu biết đấy, sức hút của việc mua hàng online...thật là...”- Cô ngượng ngùng trả lời.

Trong lúc mọi người chuyện trò, anh chàng Marx vẫn đứng ở cửa ra vào, nhìn về hướng cửa phòng đối diện.

“Agatha, cậu nên cẩn thận với tên kia.”

“Cậu nói John ư? Anh ta có vẻ thân thiện mà.”

“Tớ lại thấy anh ta rất đáng nghi”- Marx ngẫm nghĩ. “Cậu không cảm thấy anh ta rất phù hợp với những lời đồn về ma bom thứ tư sao, sống một mình?”

“Thôi nào, sống một mình ở trung tâm thành phố đâu phải là ít người? Cậu nên nhớ mình cũng là một trong số đó đó.”

“Dù gì thì cậu vẫn nên cẩn thận.”- Nói xong, cậu ta nhìn xung quanh. “Nơi này rộng như vậy mà có mình cậu sống à? Ba mẹ cậu đâu?”

“…Cậu lắm chuyện quá.”

Sau khi dây dưa đến tận 2 tiếng đồng hồ, đám bạn của Agatha mới chịu rời đi.

Cô nằm ườn lên giường, chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trong không gian yên tĩnh, mọi thứ xung quanh như mờ dần đi. Bất chợt, lời nói của Marx vang lên trong đầu cô.

''Cậu phải cẩn thận với anh ta.''

Ánh đèn ngủ mờ ảo khiến đôi mắt cô trở nên mỏi mệt, hàng mi dần dần khép lại...

-----------------

''Một thế giới như thế...

Cho dù có bị hủy diệt cũng không sao.''

''Ma bom thứ tư'' mà giới truyền thông đã đặt biệt danh, tên tội phạm liên tục gây ra những vụ nổ bom vẫn còn chưa rõ hành tung, động cơ của hắn được cho rằng là có liên quan tới hãng dược phẩm M, hiện tại cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra theo hướng này. Công ty M là một hãng dược phẩm lớn. Tuy những năm trở lại đây công việc làm ăn của công ty đều diễn ra thuận lợi, nhưng khoảng 8 năm trước, do tác dụng phụ của loại thuốc mới công ty M sản xuất, đã khiến 6 người tử vong. Vụ việc này sau đó trở thành một vụ kiện tập thể. Khi tòa án đưa ra phán quyết, vì không thể chứng minh loại thuốc mới có liên quan trực tiếp tới những cái chết đó, công ty dược M đã thắng kiện. Cơ quan cảnh sát nghi ngờ những vụ nổ bom là hành vi báo thù do bên thua kiện gây ra.

--------------

“Lạnh quá, tìm nơi nào ngồi đi.”- Marx vừa bám theo Agatha vừa lảm nhảm.

“Kệ cậu. Biến đi, lạnh sao còn bám theo?”

“Cậu đi đâu vậy? Chẳng phải định đến siêu thị sao?”

“Tớ muốn tới bưu điện, tủ nhận hàng.”

“Tủ nhận hàng?”

“Chuyên nhận hàng cho khách. Tớ sống một mình, đúng không? Khi tớ vắng nhà, thì không thể nhận những sản phẩm mua trên mạng. Vì vậy dịch vụ này rất tiện lợi.”

“Lại mua đồ online nữa à? Tốn tiền quá!”

“Ừ, có vấn đề gì à? Cậu đừng phê bình sở thích của người khác.”

Khi đến bưu điện, hai người gặp một người quen, đó là John, người hàng xóm mới chuyển đến ngày hôm qua.

Bỗng dưng Marx nổi đóa:

“Này, anh không phải là lén theo dõi Agatha đấy chứ? Kỳ lạ quá, tại sao anh luôn xuất hiện ở những nơi cậu ấy lui tới? Lần trước ở trên cầu vượt cũng vậy. Tôi nhìn thấy anh đó! Anh chuyển đến sống ngay kế bên nhà của Agatha, chắc không phải cũng vì..”

“Đồ ngốc!”- Agatha nhanh chóng bịt miệng cậu ta. “Xin lỗi anh ạ, cậu ta nói mà chẳng nghĩ gì đâu.”

Ánh mắt của John sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận của Marx lại chuyển sang Agatha.

“Có lẽ là cậu bạn này có chút hiểu lầm.”-John cười. “ Nhưng chỉ vì tôi thường xuyên mua hàng trên mạng nên mới sử dụng tủ nhận hàng ở nơi này thôi. Chỗ làm việc mới của tôi là phòng khám nha khoa ở gần đây, rất thuận tiện.”

John ngước nhìn đồ đạc trên tay cô.

“Thùng đồ của cô có vẻ rất nặng, có cần tôi chở về giúp không?”

“Được sao? Cám ơn anh nhiều!”

“Chờ chút... Agatha! Sao cậu có thể lên xe của một kẻ lạ mặt?”- Marx ngăn lại.

“Ảnh đâu phải kẻ lạ mặt.”

“Thế thì tớ cũng đi cùng.”

“Cậu ở yên đó đi! Chỉ giỏi làm phiền thôi!”

Chiếc xe nổ máy và biến mất, để lại Marx nhiều chuyện hít khói đằng sau.

“Phải rồi, hôm nay là ngày thường. Anh đã tan làm rồi sao?”

“Phòng khám của chúng tôi ..chiều thứ tư nghỉ làm.”

“Vậy à...”- Chợt Agatha có cảm giác bất thường. “Chờ chút. John, anh đi nhầm đường rồi.”

“Bạn của cô, tên là Marx đúng không?.... Trực giác của cậu ta rất nhạy bén.”

Agatha nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta, dáng vẻ khó hiểu.

“Tôi biết rất rõ về cô.”

.“Về việc khi nào đi ra ngoài, khi nào về nhà.”

.“Đã mua gì trên mạng. Tối qua đã làm gì.”

.
.
.

“Và cả việc cha mẹ cô đã chết như thế nào...”

-----------------

Ở khu căn hộ cao cấp, có một người đang ngồi trước cửa phòng. Dáng vẻ căng thẳng, lo lắng. Mồ hôi từng giọt chảy xuống, thấm đẫm cổ áo. Ngón tay không ngừng bấm, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

''Agatha, cậu đang ở đâu?"

"Agatha, nguy hiểm!''

Cảnh sát đã phát hiện ra một website chuyên bán và cung cấp vật liệu dùng để chế tạo bom, bắt đầu thu hẹp được quy mô điều tra. Rất có khả năng '' ma bom thứ tư'' cũng đã lợi dụng trang web này để mua vật liệu trong chế tạo bom. Ngoài ra, cảnh sát còn phát hiện ra website này còn rao bán một loại chất dẫn đặc biệt, chất này cũng được sử dụng trong ngành nha khoa, dùng để cố định răng giả. Hiện đã chốt lại nghi phạm là một bác sĩ nha khoa, kỹ sư đóng khuôn răng, vv... để điều tra.

-----------------

“Không ngờ lại có tòa nhà cao vậy bị bỏ hoang.”

“Do khủng hoảng kinh tế”- John đứng dựa vào lan can, châm một điếu thuốc. “Tại trung tâm thành phố, đâu đâu cũng là những tòa cao ốc không người mua.”

...

“Thế thì, anh định làm gì với tôi đây, John? Anh không chỉ là một kẻ theo dõi bình thường đúng không?”

Agatha đứng xoay lưng với John, vươn người ra lan can.

“Vì sao anh lại bám theo tôi?”

...

“Vụ kiện của công ty dược M 8 năm trước... Trưởng phòng phụ trách phát triển loại dược phẩm mới, sau khi xảy ra vụ việc đã cùng với vợ tự vẫn.” – Hắn nhìn thẳng vào cô. “ ... Cô là con gái của họ đúng không?”

.

''...Tại sao?''

“Tôi muốn trả thù kẻ đã hại chết người mẹ duy nhất của tôi. Sau khi tìm hiểu rõ mọi chuyện, biết được cô chính là con kẻ thù của tôi.”

''Tại sao chỉ có tôi..''

“Nhưng sau khi gặp cô, tôi đã thay đổi cách nghĩ.”

''Tại sao mọi người đều...''- Agatha dường như chẳng nghe thấy gì nữa, chỉ đăm đăm nhìn xuống.

“Sau khi trưởng thành, tôi mới hiểu ra...Vì công ty, bố cô đã gánh lấy mọi trách nhiệm, bị hại chết bởi tai tiếng của dư luận.”- John ngừng lại thở ra một hơi thuốc. “Giờ công ty dược M đã thay chủ tịch mới, chủ tịch hiện tại cũng không còn bất cứ trách nhiệm gì.”

Hắn xoay người lại, cũng theo tầm mắt của cô mà nhìn xuống dưới.

“Tôi không còn biết mối thù này nên nhắm vào đâu nữa...”

''Tại sao?''- Agatha lầm bầm.

“Cô và tôi đều như nhau cả…”

''Tại sao!''

.
.
.

“ẦM!!!”

Một ánh chớp vút lên rồi vụt tắt.

Phía đối diện, một toà nhà đang bốc cháy, khói bụi mịt mù.

---------------------''Tất cả mọi người... Hãy chết hết đi!"---------------------

“Đẹp thật đấy.” – John nhìn theo ánh chớp, ngâm một câu. “Lần này sẽ có ai chết không nhỉ? Mà thật ra, những điều đó cũng đều chẳng quan trọng nữa...”

Hắn quay lại, nhìn Agatha thật lâu.

“Tôi chỉ muốn được cùng với cô nhìn thấy cảnh này một lần nữa thôi.”

“...Chỉ có thế?”- Cô hỏi lại.

Hắn thở dài, giọng nói chán nản.

“Muốn đặt bom vào những tòa cao ốc được canh phòng nghiêm ngặt của công ty dược M đã không còn khả năng nữa rồi. Cảnh sát cũng không phải những kẻ ngốc, dựa trên những manh mối ít ỏi, cũng đã bắt đầu mở rộng việc điều tra. Sớm muộn gì '' ma bom thứ tư '' cũng sẽ bị tóm gáy.”

“Trước khi xảy ra chuyện đó...”- Hắn nở nụ cười.

---------------------''Một thế giới như thế...''-----------------------

“Tôi có một món quà...

... muốn tặng cho cô.”

--------------------''Cho dù có bị hủy diệt cũng không sao...''---------------------

“Agatha!”

“Marx, đừng có đứng trước cửa nhà người khác.”

“Cậu đi đâu đến giờ này mới về? Anh ta đâu?”

“Anh ấy bảo là có công chuyện, đã lái xe đi rồi.”

“Anh ta đúng là rất nguy hiểm. Nói không chừng anh ta không chỉ đơn thuần là kẻ theo dõi, mà còn có thể là ''ma bom thứ tư'' đó. Cậu nhìn xem. Anh ta rất khớp với những gì trang web này nói về kẻ tình nghi.”

“Marx, cậu đã bị chuyện này ám ảnh quá rồi. Hơn nữa, không phải là thường có trên phim ảnh sao? Trắc nghiệm tâm lý tội phạm không phải lúc nào cũng đúng.”

“Nhưng anh ta...”

“Không sao, anh ta không phải là ''ma bom thứ tư'' đâu.”

Cô mở cửa định vào nhà, bỗng Marx gọi giật lại:

“Chờ đã!”

“Gì nữa?”

Marx gãi đầu gãi tai, ngập ngừng:

“Lần sau cậu đến nhà tớ ăn cơm một buổi nhé.Tuy mẹ tớ nấu ăn không được ngon lắm, nhưng làm hamburger và bánh quy rất ngon. Vì cậu sống một mình, lâu lâu...”

“Cậu đã nghe người ta nói về chuyện nhà tớ đúng không?”

“...”

“Cậu đúng là người đơn giản”

.“Xin lỗi. Tớ nhiều chuyện quá…”

Nhìn dáng vẻ gãi đầu gãi tai của Marx, Agatha lại mỉm cười.

“Không sao. Cám ơn, tớ nhất định sẽ tới.”

-------------------

Ngày hôm nay, đón chào cô lại là căn phòng hoang vắng, trống trải.

Có câu nói rằng, màn đêm dày đặc không thể so sánh với sự tăm tối của lòng người.

Một mùi vị ảm đạm ập đến, làm cho sống lưng người ta trở nên gai rợn.

Cả căn phòng bị bao trùm bởi một luồng không khí u ám, ngột ngạt.

Agatha thở dốc..

.
.
.

Màn đêm…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom