Advertisement
Advertisement
  • Chap-96

CHƯƠNG 96: CHÚ RỂ LÀ AI?




CHƯƠNG 96: CHÚ RỂ LÀ AI?
“Hôn lễ của cô?” tôi ngây người
Mặc dù đã sớm đoán được có người kết hôn nhưng dù thế nào tôi cũng không nghĩ tới người kết hôn lại là Lâm Yến Nhi.
Hơn nữa đây là âm trạch của nhà họ Tô, Lâm yến Nhi kết hôn ở đây, vậy thì cô ta kết hôn với ai?
Trong lòng tôi đã mơ hồ có câu trả lời, tôi không dám nghĩ tới điều đó, chỉ liều mạng gạt bỏ.
Dù sao Nhà họ Tô là gia tộc lâu đời, cũng không thể chỉ có Tô Mộc là quỷ, Lâm Yến Nhi nhất định không phải kết hôn cùng Tô Mộc.
“Đúng vậy, hôn lễ của tôi, cô có muốn vào tham dự không? Nếu như cô tới, cô nhất định là vị khách tôn quý nhất, chồng tôi thấy cô nhất định sẽ rất vui vẻ.” Khóe miệng Lâm Yến Nhi cười yếu ớt giống như một đóa hoa anh túc, xinh đẹp không thể tả.
Tôi ngây dại.
Không nghĩ tới cô ta sẽ nói chuyện với tôi như vậy, càng không nghĩ cô ta sẽ mời tôi dự hôn lễ của mình.
“Dương Dương, không nên đi.” Lúc này Đường Dũng đã đứng ở sau lưng tôi, siết chặt tay tôi.
Có thể cảm nhận được, anh ta đối mặt với Lâm Yến Nhi rất khẩn trương, chỉ sợ lông toàn thân đã dựng đứng. Tôi gật đầu, nói: “Được, tôi tham gia.”
“Lộc Dương!” Đường Dũng thấy tôi đồng ý liền tức giận quát lên, thậm chí gọi đầy đủ tên của tôi.
Nhưng tôi không do dự. Mặc dù biết Lâm Yến Nhi không có ý tốt gì với tôi nhưng hôn lễ này tôi phải tham dự, tôi nhất định phải biết người cô ấy kết hôn cùng là ai, có phải Tô Mộc hay không?
Thấy tôi đồng ý, Lâm Yến Nhi liền cười vang vui vẻ, động tác cô ta hết sức ưu nhã, xinh đẹp giống như đang khiêu vũ vậy, quay qua ngoắc ngoắc ngón tay để tôi cùng cô ta đi vào.
Tôi gật đầu một cái, áy náy nhìn Đường Dũng sau đó đi theo sau lưng Lâm Yến Nhi vào trong.
Nhưng tôi vừa định bước chân thì Đường Dũng đã kéo tôi lại, thở dài nói: “Dương Dương ngu ngốc, cho dù em tính vào cũng không thể đi theo sau lưng cô ta, đi bên này!”
Anh ta chỉ nửa phiến cửa bên cạnh đã mở kia, còn Lâm Yến Nhi rõ ràng đi qua nửa cánh cửa đóng kín, cũng chính là nửa cánh cửa lúc nãy Đường Dũng không cho tôi chạm vào.
Tôi thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, lập tức ý thức được cánh cửa này có vấn đề liền đi theo hướng dẫn của Đường Dũng vào trong.
Đường Dũng cũng theo tôi vào bên trong.
Sau khi đi vào tôi mới phát hiện căn nhà này so với nhìn từ bên ngoài còn lớn hơn, tinh xảo đẹp đẽ hơn. Bên ngoài là sân rộng, có lẽ rộng như sân bóng, mặt cỏ trên sân được tu bổ chỉnh tề, trên cỏ rải đầy cánh hóa hồng thơm thoang thoảng, thật giống như thảm đỏ chào mừng vậy.
Xem ra hôn lễ này rất long trọng.
Nhưng tôi không bị quang cảnh vui mừng này ảnh hưởng, mỗi bước đi vào trong đều giống như tham gia tang lễ vậy, tâm tình nặng nề dị thường.
Đường Dũng đi theo tôi cũng đầy nặng nề, biểu tình của anh ta còn khoa trương hơn, nếu như hiện tại tâm tình tôi giống như dự tang lễ thì biểu tình của anh ta lúc này như mẹ chết vậy, mặt so với cái con lừa còn dài hơn.
Tôi giật giật anh ta hai cái, tìm đề tài nói chuyện: “Cánh cửa vừa rồi rốt cuộc là thế nào? Tại sao cánh cửa đang đóng kia tôi không thể chạm vào, hơn nữa vừa chạm vào Lâm Yến Nhi lại liền đi ra?”
Đường Dũng kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Dương Dương, lòng em lớn thật, lúc này rồi còn có tâm tư nói tới cánh cửa.”
“Cửa kia gọi là cửa sinh tử, một nửa đại biểu cho sống, một nửa đại biểu cho chết, mỗi một đường đi tới âm phủ đều có cửa sinh tử, cánh cửa đó cũng là đường tắt duy nhất cho người còn sống chúng ta tiến vào âm phủ.”
“Cho nên cánh cửa mở kia là cửa sinh, đang đóng là cửa tử? Nếu như tôi mở cửa tử, đi vào từ cửa đó thì sẽ như thế nào?” Tôi nói.
Hóa ra trên thế giới còn có cửa kỳ lạ như vậy, hôm nay coi như được mở mang kiến thức.
“Sẽ có đại họa xảy ra. Cửa tử kia là nối liền giữa âm phủ cùng dương gian, nếu như em tùy tiện mở ra thì sẽ là đem quỷ ở âm phủ thả ra ngoài, sẽ dẫn tới đại loạn hai giới còn không tính, em sẽ bị âm xoa bắt đi, đến lúc đó ai cũng không cứu được em.” Đường Dũng nói.
Tôi đổ mồ hôi lạnh, khó trách vừa rồi Đường Dũng phản ứng dữ dộ như vậy. Hai giới đại loạn không nói, nếu như bị ăm xoa bắt đi không biết tôi sẽ có kết quả gì, Tô Mộc cùng Lâm Yến Nhi cũng chỉ là lệ quỷ, âm xoa là quản lý ma quỷ, ít nhất phải trên cấp bậc của dạ xoa đi?
Rơi vào tay dạ xoa, không cần nghĩ cũng biết không có kết quả tốt gì, không chừng sau khi tôi chết ngay cả cơ hội lưu lại hồn phách cũng không có, thậm chí hắn còn có khả năng đem tôi tới mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết để bị hành hạ.
Nghĩ tới đây tôi rùng mình sợ hãi.
Có điều cái đáng sợ hơn còn đang ở trước mặt chờ tôi, Lâm Yến Nhi sau khi đem tôi vào trong sân liền đi tới một phòng khách phía trước giăng đèn kết hoa.
Lúc này phòng khách bố trí toàn màu đỏ, có một đoàn người hầu đứng đó, tất cả mọi người đều mặc y phục màu đỏ đứng thành một hàng rất cung kính, mỗi người bê một cái khay trên tay, bên trên để một ít đồ liên quan tới hôn lễ, có nhãn, đậu phộng, táo, hạt sen… cùng đồ cưới và khăn trùm đầu màu đỏ cho cô dâu.
Những người hầu đối với Lâm Yến Nhi hết mức cung kính, thấy Lâm Yến Nhi tiến vào liền vội vàng hành lễ.
Sau đó bọn họ đứng dậy, đồng loạt nghiêng sang nhìn tôi.
Lúc này tôi mới thấy mặt của bọn họ, trợn mắt một cái suýt chút nữa bất tỉnh vì sợ.
Những người kia sắc mặt ảm đạm, khuôn mặt to lớn nhợt nhạt mở ra hai mắt đen nháy, đen giống như mực vậy. Môi bọn họ đỏ dị thường giống như uống máu tươi, trừ cái này ra, càng đáng sợ hơn chính là tất cả bọn họ đều không có lỗ mũi.
Cảm giác đó, nhìn qua hết sức ám ảnh, thậm chí đánh vào thị giác so với Lâm Yên Nhi càng đáng sợ hơn.
Mặc dù biết Lâm Yến Nhi mới thật sự là đại boss, nhưng dáng dấp Lâm Yến Nhi rất đẹp cho nên mặc dù tôi rất sợ cô ta vẫn không bị cô ta hù dọa, bây giờ tôi đứng ở cửa nhìn mấy “người” có gương mặt quái dị đột nhiên liền kinh sợ, không dám bước vào bên trong nửa bước.
Lâm Yến Nhi đã đi vào bên trong, cô ta cảm giác được tôi không đi theo vào liền quay đầu nghiêng người nhìn tôi cười một chút, nói: “Sao lại không vào?”
“Bọn họ…” Tôi không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, giọng run run: “Sao lại không có lỗ mũi…”
“Lỗ mũi?” Lâm Yến Nhi dừng một chút, giống như không ngờ tôi sẽ hỏi vấn đề này, nhưng cô ta cũng rất nhanh liền cười, ưu nhã nói: “Bởi vì da mũi quá mỏng, khi cắt bị hỏng cho nên chưa có lỗ mũi.”
“Bọn họ…” Tôi run người lên, sợ hết hồn.
Tôi vốn cho rằng những người này đều là người giấy cho nên mới mắt đen môi đỏ như vậy, không nghĩ lại là bị cắt bỏ, tôi bị dọa đến tóc gáy đều dựng đứng cả lên.
“Sao vậy? Cô có vẻ rất kinh ngạc?” Lâm Yến Nhi nhìn tôi tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó cười rất quyến rũ, ngón tay thon dài chỉ người hầu gần tôi nhất, nói: “Tôi cho là cô đã nhận ra cô ấy, sao nào, chẳng lẽ cô nhìn người này không thấy quen sao?”
Bị cô ta hỏi, tôi bất giác nhìn về người hầu ở gần tôi nhất lúc đó, cẩn thận nhìn một chút tôi mới phát hiện dáng dấp người hầu kia hết sức quen thuộc. Là em họ tôi!
“Em gái, sao lại là em? Sao em lại ở đây?” Nhận ra là em gái tôi liền không khống chế được, nhấc chân bước tới trước mặt hỏi cô ấy.
Nhưng đôi mắt đen ngòm cứ như vậy nhìn tôi, trên mặt không có biểu tình nào, coi ngươi cũng không chút động đậy, hiển nhiên cô ấy đã là một vật chết, không có tình cảm cùng linh hồn.
“Cô ấy ở đây? Tôi biết rồi, lúc trước ở bến tàu ác quỷ cứu Vương quả phụ họ Vương đi chính cô! cô với quả phụ họ Vương là một phe?” Đường Dũng bừng tỉnh, nói.
"Sai, không phải một phe. Bà ta chẳng qua chỉ là thủ hạ của ta mà thôi, một mực bán mạng cho ta. Năm ngoái người đem ta từ trong mộ đào ra ngoài chính là bà ta." Lâm Yến Nhi cười nhẹ nhàng.
Cô ta nhẹ nhàng cười, nụ cười rất đẹp giống như bột đóa bạch liên hoa trong sáng vậy, nhưng thấy bộ dáng này của cô ta lòng tôi đột nhiên run lên, có dự cảm mãnh liệt.
Hôm nay tôi cùng Đường Dũng đều phải chết ở đây!
Nếu không cô ta sẽ không kiên nhẫn đợi chúng tôi đi vào, nói chuyện cùng chúng tôi nhiều như vậy.
Chỉ trong tình huống kẻ địch biết chắc chắn ngươi sẽ chết mới nói tất cả mọi chuyện.
Tôi liền thấy hối hận, không nên mang Đường Dũng vào đây, như vậy tôi sẽ không liên lụy tới anh ta.
Nhưng ý niệm này vừa lướt qua, bỗng nhiêu Đường Dũng quỳ xuống đất ‘rầm’ một cái, thậm chí còn dập đầu với Lâm Yến Nhi, kinh hoảng nói: “Hóa ra là ngài, vậy chúng ta cũng coi như lần thứ hai gặp nhau. Hôm nay là ngày vui của ngài, chúng mừng ngài, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm, nay phải đi, không thì cũng sẽ cùng Dương Dương tham dự…”
Vừa nói anh ta vừa hốt hoảng nhìn tôi một cái, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Nói xong, anh ta cũng không để ý phản ứng của Lâm Yến Nhi là gì, cứ như vậy đứng lên bỏ mặc tôi rồi đi.
Tôi ngây người, mặt ngây ngốc đứng ở đại sảnh.
Mặc dù Đường Dũng hay nhây nhưng anh ta vẫn rất đáng tin và tốt bụng, bất kể nguy hiểm thế nào đi nữa cho tới bây giờ chưa thấy anh ta nói ra một chữ sợ.
Vậy mà vừa rồi, anh ta biết được Lâm Yến Nhi chính là ác quỷ đã cứu đi Vương quả phụ liền kinh sợ, nói chuyện thậm chí đổi từ ‘ngươi’ thành ‘ngài’, hơn nữa lại quỳ xuống trước cô ta…
Đây là lần đầu tiên anh ta mặc kệ tôi mà bỏ đi.
Không chỉ tôi bối rối, ngay cả Lâm Yến Nhi cũng nhíu lông mày, trên mặt hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Nhưng cũng rất nhanh mặt cô ta hiện ra vẻ khinh thường, ánh mắt liếc một cái nhìn em họ tôi đứng ở cửa.
Vốn là một vật đã chết, chớp mắt em gái tôi liền chuyển động, thi lễ với Lâm Yên Nhi rồi vội vàng đuổi theo.
Không có Đường Dũng, ánh mắt Lâm Yến Nhi nhìn tôi càng ung dung, không để tôi vào mắt chút nào.
Cô ta để tôi chờ ở đại sảnh một lúc, cô ta đi vào mặc đồ cưới, còn nói hôn lễ sẽ bắt đầu ngay.
Tim tôi đập mạnh hơn!
Xem ra tôi đoán không lầm, hôm nay tôi không thể nào còn sống đi ra ngoài.
Ngay cả Đường Dũng cũng bị cô ta dọa sợ mà chạy đủ có thể thấy cô ta có bao nhiêu lợi hại.
Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút khó chịu, tôi nghĩ Đường Dũng tốt với tôi như vậy, đã coi tôi như người nhà. Không nghĩ khi thời điểm nguy hiểm thật sự anh ta lại dứt khoát chạy đi như vậy.
Tôi ở phòng khách chờ ước chừng được hơn mười phút, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nhạc đám cưới, trống chiêng vang trời.
Đã tới!
Tinh thần tôi chấn động, cũng không để ý tới sợ hãi chạy ra cửa kiểm tra.
Chỉ thấy lúc này ngoài sân có rất nhiều người, giống như một gia đình lớn đều mặc áo đỏ, bọn họ vừa đi vừa múa, đánh trống thổi kèn vui vẻ.
Ở trong bọn họ, có một bóng người nổi bật, cả người anh ta mặc quần áo trắng thuần, hạc đứng trong bầy gà giữa đám cưới, mặc dù vóc người hết sức gầy gò nhưng trên người có một khí chất quý tộc khó hiểu, lại đẹp trai khác người như vậy, ở trong một mảnh màu đỏ hết sức chói mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom