Advertisement
Advertisement
  • Chap-90

CHƯƠNG 90: TUYỆT VỌNG




CHƯƠNG 90: TUYỆT VỌNG
“Khá khó để phá trận.” Đường Dũng nói.
Rất hiển nhiên, rõ ràng anh ta không muốn quản cái việc vớ vẩn này.
Nhưng tôi cảm thấy không thoải mái, nếu bà chỉ là một bà lão bình thường đã đành, đây bà lại là bà nội của Vương Văn. Mặc dù bây giờ tôi đang thích Tô Mộc, nhưng Vương Văn dù sao cũng từng là bạn trai của tôi, cũng vì Tô Mộc mà mất tích cho đến tận bây giờ.
Cho dù không phải là bà của tôi, nhưng về phía Vương Văn thì tôi vẫn nên giúp bà ấy.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức im lặng, não hoạt động thật nhanh, cố gắng tìm hiểu điều gì đó để giúp bà nội của Vương Văn.
Bà nội ngược lại lại rất tốt bụng, nhìn thấy tôi trong tình trạng khó xử, cười và xua tay “Đứa nhỏ này, đại sư đã không muốn thì cháu không nên làm phiền, không thì lại làm khó cho cháu. Cháu hiền lành như vậy, có lẽ dù chỉ tới tế bái bà một lần cũng liền muốn giúp bà nội thoát ly khổ ải, thật là một đứa bé hiếu thuận. Văn nhà bà có thể tìm được cháu là phúc của nhà họ Vương bà.”
Nói xong bà nhìn tôi đầy cảm khái, giống như đang cùng tôi nói chuyện tào lao của gia đình vậy.
Tuy nhiên, nụ cười tử tế đó xuất hiện chưa nổi ba giây thì bà đột nhiên nhìn một cách cẩn trọng quay sang bên cạnh, sắc mặt căng thẳng.
Đường Dũng rõ ràng nhận thấy một điều gì đó, nhanh chóng quay đầu lại
Tôi phản ứng chậm hơn, nhưng lần này tôi cũng thấy rõ một bóng đen phía rừng không biết xuất hiện từ khi nào đang dần bước về nơi người gã phái Cản Thi kia đang đứng.
Đã tới!
Trái tim tôi thắt lại, mắt tôi dán chặt vào người đàn ông đó, tôi muốn xem hắn ta thực sự là ai nhưng người đàn ông đó mặc áo choàng đen từ đầu đến chân, hơn nữa khu rừng một màu đen tối om, ngoại trừ cái bóng đen mơ hồ ấy thì tất cả đều là vô hình.
Tôi lo lắng, muốn đến gần hơn chút nữa.
Nhưng ngay khi tôi vừa di chuyển, Đường Dũng đã tóm lấy tay giữ tôi lại và lắc đầu.
Sau đó, anh ta là một vài cử chỉ với tôi, ý là anh ta sẽ đến gần xem một chút, tôi hãy ở trong vòng tròn này và chờ đợi, đừng ra khỏi vòng tròn.
Tôi lúc này chỉ hận không nhanh chóng đến giật chiếc áo choàng của hắn ta để xem hắn ta thực sự là ai, tại sao phải hại tôi. Nhưng Đường Dũng đã sắp xếp không sai, tôi hiện tại không thể nhìn thấy cá âm nhỏ, thuồng luồng tiên cũng không thấy tung tích, toàn thân chỉ có một con dao găm để giữ lại tính mạng mình.
Mà bây giờ âm khí của tôi đã bị đóng chặt, cho dù thiên địa kích có vô vàng năng lực thì tôi cũng không thể sử dụng được, xông ra chỉ có thể chịu chết.
Bây giờ tôi không thể bốc đồng như vậy, nghĩ một chút, tôi gật đầu với Đường Dũng, dặn dò anh ta hãy cẩn thận.
Trong bóng tối, Đường Dũng mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng bóng, nói câu đã biết rồi xoay người rời đi.
Sau khi anh ta rời khỏi vòng tròn, chớp mắt tôi đã không thể nhìn thấy bóng dáng của Đường Dũng nữa.
Tôi đành chỉ biết chờ đợi trong vòng tròn, cũng may đêm hôm khuya khoắt còn có bà nội Vương Văn ở với tôi. Tâm tình bà cũng rất nôn nóng, nhìn chằm chằm bóng đen kia không nhúc nhích, nhìn một hồi lâu cho đến khi không nhịn được, tỏi tôi: “Cô bé, đó chính là kẻ gây phiền toái cho cháu? Bà nội biết hắn, cháu chờ tí, bà nội đi ra ngoài tìm hắn, chỉ cần bà nội hiện thân ở trước mặt hắn thì cho dù lá gan hắn lớn cũng sẽ sợ gần chết.”
Vừa nói bà ấy cũng muốn đi ra ngoài.
Tôi vội vàng hét lên với bà ấy: “Bà ơi, bà nói gì cơ? Bà biết ông ây?”
“À”. Bà của Vương Văn gật đầu, rồi nhìn sang phía bên kia một cái, xác định nói: “Không phải là Lý Chùy sao, ông ta là trưởng thôn của chúng ta. Lão già đó khi dễ cháu như thế nào? Sao hơn nửa đêm rồi hắn lại chạy tới nghĩa địa này?”
“Trưởng thôn? Bà ơi, bà không nhầm chứ?” Tôi rất ngạc nhiên, Đường Dũng nói rằng rất có thể là một Tăng nhân, vì vậy trong lòng tôi luôn nghĩ đó là một ông già người Thái, càng không thể nghĩ rằng đó là trưởng thôn?
Có phải là nhầm lẫn gì không? Trưởng thôn của một ngôi làng, cho dù ông ta là một cao nhân thì cũng phải là đạo sĩ âm dương, làm sao lại là Tăng nhân Thái Lan được?
Thấy vẻ mặt khó có thể tin của tôi, bà của Vương Văn liền mất hứng: “Con gái, con chớ nghi ngờ, bà có thể nhận lầm ai nhưng chắc chắn không nhận lầm ông ta. Ông ta ban đầu là một người bên ngoài, ở thôn chúng ta tìm được vợ rồi ở lại làm rể luôn, thậm chí còn có quan hệ thân thích với chúng ta.”
“Là người thân sao?” Tôi thậm chí rất ngạc nhiên vào lúc này, cảm thấy rằng thế giới thật nhỏ bé.
Xem ra bà của Vương Văn biết rất nhiều, tôi lúc này không còn chú ý theo dõi Đường Dũng nữa mà cùng bà nội nói chuyện về Lý Chùy, càng cặn kẽ càng tốt.
“Cũng không hẳn, nhắc tới bà lại thấy tức giận. Năm đó hắn ta nhà tan cửa nát, khi tới làng chúng ta thì không có gì cả, người cũng bị bệnh sắp chết, là cô em nhà dì ta cứu hắn. Cô em năm đó hơn ba mươi, đang là quả phụ, sau đó thấy hắn là người lương thiện liền sống cùng với hắn.”
“Vốn điều này cũng tốt. Ở nông thôn một góa phụ nuôi một đứa bé cũng không dễ dàng gì. Sau đó cháu biết như thế nào không? Kết hôn chưa tới một tháng cô em bà đã bị một trận đòn, toàn thân đầy vết thâm nhìn rất đáng sợ, nhưng tính tình của nó mềm yếu, mẹ hỏi là chuyện gì thì nó chỉ nói là đi cắt cỏ heo nên bị. Nếu là do cắt cỏ heo thì sao trước kia lại không thấy?”
“Sau đó hắn thường xuyên đánh đập cô em bà, đối với con trai của nó cũng không tốt, không được mấy năm thì cô em bà bị ung thư chết.”
“Sau đó cháu của bà cũng bị chết trong một tai nạn xe. Giờ cái nhà to đẹp đó chỉ có một mình hắn ta sống, hơn nữa kì lạ chính là, Lý Chùy đã ở đây nhiều năm như vậy nhưng không thấy già đi, năm đó đã như này, bây giờ cũng vẫn như vậy, mệnh vốn có của em và cháu bà vì xung khắc với hắn mà chết sớm chắc chắn đã thuộc về hắn!”
Bà nội Vương Văn kể xong, nhìn về hướng bóng người áo đen hung hang nhổ một cái, cho dù đã chết mười sáu mười bảy năm nhưng nhắc tới chuyện khi xưa lòng vẫn đầy căm phẫn.
Tôi không có hứng thú tới chuyện gia đình của hắn, nhưng tôi vẫn chú ý đến một số chi tiết, tôi hỏi bà “Bà ơi, vết thương mà bà vừa kể trên người em gái bà, có phải do bị đánh không, bà vẫn nhớ nó chứ, hình dạng nó như thế nào?”
“Cho dù không phải là bị đánh thì bà cũng vẫn không nghĩ chị ấy sẽ bị trầy xước do cắt cỏ. Nếu là bị thương do cắt cỏ thì vết thương sẽ dài mảnh, cũng sẽ nhanh khỏi. Vết thương trên người em gái bà năm đó bà nhớ rất rõ, từng khối từng khối lại không lành được, chắc chắn ở nhà bị đánh không ít. Hơn nữa sau đó hắn lên làm trưởng thôn cũng không làm được chuyện gì cho làng, lại chỉ khiến chúng ta gặp phiền toái.” Bà nội Vương Văn nói.
Tôi không thể không suy nghĩ, dường như mọi thứ không hề đơn giản.
Vết thương màu đen, người bình thường nếu như thật sự bị đánh thì cũng phần lớn sẽ là vết bầm tím, sao lại là màu đen?
Có thể để lại vết thương màu đen thì chỉ có một khả năng là vết thương có âm khí đậm đặc,chỉ có thể là âm khí ở một mức độ đậm đặc nhất định mới có thể hiển hiện màu đen trong mắt người thường.
Tất nhiên, cũng có một khả năng khác.
Đó là vết thương màu đen kia không phải là dấu vết bị đánh, mà là thi ban.
Trước kia thì tôi không biết thi ban là dạng gì, nhưng sau khi cùng ở với Tô Mộc, anh ấy có nhắc đến mộ của cha Châu Kiệt, lúc ấy mặc dù thi thể ông Châu đã khô quắt, nhưng thi ban vẫn còn.
Trên người ông ta cũng có từng khối vết màu đen.
Bất kể trên thân thể em gái bà nội Vương Văn năm đó là thi ban hay là âm khí tụ lại thì vấn đề cũng rất rõ ràng, Đường Dũng nói không sai, Lý Chùy kia không phải là người bình thường, ít nhất chắc chắn hắn không thân phận đơn giản như bề ngoài.
Hơn nữa tôi còn chú ý tới một chi tiết, bà Vương đã chết mười sáu năm, nói cách khác Lý Chùy cùng em gái bà ở cùng nhau ít nhất là chuyện mười sáu năm trước, thậm chí còn lâu hơn, vậy mà bề ngoài Lý Chùy lại không có chút biến hóa?
Có thể anh ta cũng là quỷ?
Tôi không thể không nói với bà của Vương Văn về nghi vấn này.
Ai ngờ bà nhìn theo hướng Lý Chùy một hồi, sau đó khẳng đỉnh với tôi: “Hắn là người, bà nội bây giờ cũng là quỷ, có thể không nhận ra đồng loại sao? Hắn trăm phần trăm là người.”
Điều này thật kì lạ, ông ta là một con người, nhưng ông ta đã không thay đổi trong hai thập kỷ qua. Ông ta đã đến phòng phẫu thuật thẩm mỹ để tái tạo mặt sao?
Hay đơn giản ông ta là bất tử? Thời gian không tác dụng với ông ta?
Không phải hỏi kỹ, tôi tự đã có câu trả lời
Nghĩ đến đây, tôi chợt cho lắng cho Đường Dũng, lúc trước còn tưởng đối phương chỉ là một Tăng nhân bình thường, vậy mà hắn ta lại có thuật trường sinh bất lão, nói cách khác tuổi thật không biết đã bao nhiêu, ít nhất là không đơn giản chỉ hơn 60 tuổi như vậy.
Nếu như vậy, trong năm tháng rất dài đó thì thực lực của hắn đã được tích lũy rất nhiều.
Trong nháy mắt tôi lo lắng cho Đường Dũng, muốn đi nhắc nhở anh ta.
Nhưng suy nghĩ của tôi vừa xuất hiện thì có tiếng hét của Đường Dũng ở phía rừng đối diện
Sau đó là một luồng gió âm dữ dội thổi tới trước mặt tôi, một đạo khí thế ác liệt vô cùng tấn công thẳng vào tôi.
Vòng tròn màu trắng được vẽ bởi Đường Dũng dưới chân tôi loé lên rực rỡ, tạo thành một bức tường dương khí trước mặt tôi để chặn cú đánh chết người này
Nhưng con gió âm này quá mạnh, bức tường dương khí kia cũng chỉ có thể ngăn cản một lần tấn công của nó, sau đó như gương vỡ tan tành thành mảnh nhỏ.
Tôi đờ đẫn, đầu óc trống rỗng.
Cũng may vòng trắng kia ngăn chở được một lúc, bà nội Vương Văn bên cạnh tôi đã kịp phản ứng, bà thấy tình huống không ổn liền nắm lấy tay tôi kéo chạy về phía sau.
Không lâu sau bà đã mang tôi chạy tới trước một bia mộ, sau bia mộ kia không có gò đất cao mà là một cái hố to, chúng tôi tung người nhảy vào trong hố.
Một cơn lạnh thấu xương ngay lập tức chiếm lấy cơ thể tôi, hoà với âm dương trên cơ thể tôi, phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Trong nháy mắt, dương khí trong cơ thể tôi bị đốt bởi âm khí, và âm khí trong cơ thể tôi được giải phóng ngay lập tức.
“An toàn rồi, con không sao chứ?” Sau khi thấy tôi, bà của Vương Văn thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn tôi.
Nhưng bà vừa nhìn tôi một cái, ánh mắt bà trở nên hoảng sợ nhìn về phía sau tôi.
Tâm trí tôi nén lại, có người phía sau tôi.
Tôi lập tức quay lại, nhưng đầu tôi còn chưa kịp xoay thì đã cảm giác một trận âm phong ập tới đập vào mặt.
“Hoá ra cô đang ở đây, ha ha, cô gái nhỏ, ta cho cô một cơ hội, lên đây, ta hứa sẽ không làm khó dễ cô.”
Tôi không biết khi nào bóng đen đó dã đứng trên hố, nó cách tôi không đến một mét, chỉ cần đưa tay là có thể tóm lấy tôi.
Lúc này ông ta từ trên cao nhìn xuống tôi, giọng đầy vẻ thích thú giống như tôi đã bị ông ta luyện thành tiểu quỷ vậy.
Hồn vía tốt cũng sắp bay mất, tôi không thể khống chế được, chỉ có thể cố gắng hết sức trấn tĩnh lại.
Nhưng đây là một cái hố không sâu, cho dù tôi đã ép sát người xuống đất cũng vẫn không tạo thêm được khoảng cánh với người mặc đồ đen.
Lần này kết thúc thật rồi, thậm chí Đường Dũng còn không xuất hiện, tôi chắc chắn sẽ chết thật rồi
Tôi cảm thấy tuyệt vọng, điều duy nhất tôi có thể làm là nhìn thật kĩ xem ông ta trông như thế nào.
“Con bé chết tiệt, đi lên! Đừng để ta mất kiên nhẫn đi xuống bắt cô, lúc đó cô phải chết rất thảm hại.” Người đàn ông áo đen không còn nhẫn nại, thấy tôi không đáp lại, đột nhiên gầm lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom