Advertisement
Advertisement
  • Chap-387

CHƯƠNG 365: HẦM RƯỢU BỎ HOANG




CHƯƠNG 365: HẦM RƯỢU BỎ HOANG
Trong nháy mắt lòng tôi cay cay, nước mắt liền chảy xuống, cảm động không khống chế được mình.
“Sao lại khóc? Không thích sao?” Tô Mộc thấy tôi khóc liền có chút hoảng hốt, vừa hỏi vừa luống cuống lau nước mắt giúp tôi.
Tôi vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải, là quá cảm động. Sao anh lại tệ như vậy, nghĩ ra ý tưởng này khiến người ta cảm động không thể không khóc.”
Vừa nói tôi còn nhõng nhẽo gục vào bả vai anh ấy, dùng sức lau nước mắt lên áo anh ấy.
Anh ấy cũng không ngại tôi, mặt vẫn mỉm cười như cũ.
Bầy đom đóm sau khi tạo thành hình của tôi rất nhanh lại phát sinh biến hóa, lần này bọn chúng không biến thành hình người nữa mà lại bày ra một khung cảnh, cảnh tượng kia rất quen thuộc, chính là nghĩa địa quê của Vương Văn.Có phần mộ Tô Mộc, sau đó hình ảnh lại tan biến rồi xuất hiện hình ảnh mộ bị nổ tung, mặt tôi đầy kinh hoảng đứng ở bên cạnh mộ phần bị người dân chất vất…
Hình ảnh lần lượt cứ vậy chuyển đổi giống như một slide vậy, bầy đom đóm biến thành từng thời điểm trong suốt thời gian tôi và Tô Mộc quen biết, thật giống như nằm mơ.
Tâm tình tôi cũng biến đổi theo những hình ảnh kia. Có ảnh dáng vẻ rất hung dữ của Tô Mộc lúc đầu, cũng có hình ảnh chúng tôi dây dưa trên giường, cuối cùng Tô Mộc vì cứu tôi mà trở nên yếu đuối… Cánh cổng ký ức giống như được mở toang, điên cuồng hiện lên trong đầu tôi.
Hóa ra Tô Mộc lại nhớ chuyện giữa chúng tôi từng ly từng tí rõ ràng như vậy, có những chi tiết nhỏ thậm chí ngay cả tôi cũng quên nhưng anh ấy còn nhớ.
“Dương Dương, nếu như chúng ta vẫn luôn như vậy thì tốt biết bao nhiêu.” Ngay khi tôi cảm động lệ rơi đầy mặt thì Tô Mộc nhẹ nhàng mở miệng.Trong giọng nói phần lớn là xúc động, cũng có một tia than thở.
Tôi liền ngẩng đầu lên, hỏi anh ấy: “Anh thích đom đóm sao? Muốn ở nơi này luôn? Nếu như anh thích thì chúng ta có thể nuôi một ít đom đóm ở nhà.”
Tô Mộc nhất thời bị tôi chọc cho dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa tóc tôi, cưng chiều nói: “Nha đầu ngốc, không phải anh nói tới đom đóm, anh nói là em, anh muốn luôn được ở cùng em.”
“Ài, ra là chuyện này.” Trong lòng tôi rất ấm áp, mặt đỏ lên, nói: “Không phải chúng ta sắp kết hôn sao, chờ sau khi chúng ta kết hôn liền có thể luôn ở cùng nhau. Hơn nữa bây giờ em đã là thần, có tuổi thọ vô tận, chúng ta còn nhiều thời gian để hưởng thụ.”
“Ha ha, ừm.” Tô Mộc cười một tiếng không lên tiếng. Chỉ đưa tay ôm eo tôi, kéo tôi tựa sát vào ngực anh ấy, sau đó tìm một nơi nằm xuống chậm rãi xem bầy đom đóm từ từ xếp thành những hình ảnh chúng tôi từng trải qua.
Thời gian tựa như dừng lại, ngay cả tôi cũng không khỏi sinh ra một tia ảo giác muốn vĩnh viễn duy trì thời khắc này.Nằm một cái đã qua một đêm, không biết từ bao giờ trời bên ngoài đã sáng, loáng thoáng truyền tới tiếng người nói chuyện.
Tôi cùng Tô Mộc lúc này mới tỉnh khỏi mộng, lập tức đứng lên.
Tô Mộc nhẹ nhàng vung tay lên, bầy đom đóm vốn như một màn hình liền rào một cái phân tán, lần nữa lại khôi phục trạng thái tán loạn như trước.
Không bao lâu sau có nhân viên làm việc đi vào kiểm tra, thừa lúc người còn chưa nhiều tôi cùng Tô Mộc len lén leo tường chạy ra ngoài giống như những đứa trẻ làm chuyện xấu vậy.
Thời gian tiếp theo rảnh rỗi, Tô Mộc đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, thuê một chiếc xe đưa tôi đi khắp New Zealand, rừng rậm, sông băng, đại dương, hễ là những nơi có cảnh sắc tôi chưa từng thấy đều lưu lại dấu chân của tôi cùng Tô Mộc.Thỉnh thoảng Tô Mộc sẽ chụp cho tôi một ít hình cưới xinh đẹp, bảo tôi chọn để bố trí cho hôn lễ. Thấm thoát ba ngày liền qua đi, chỉ còn cách ngày kết hôn của chúng tôi có hai ngày.
Sáng sớm hôm nay, tôi tỉnh dậy trong nụ hôn ngọt ngào của Tô Mộc, đang định hỏi anh ấy muốn đưa tôi đi đâu hôm nay thì điện thoại của tôi chợt vang lên.
Từ khi tôi đến New Zealand điện thoại tôi chưa từng vang lên, lúc này sẽ có ai gọi điện cho tôi?
Tôi có chút kỳ quái, lấy điện thoại ra nhìn một cái, là một dãy số xa lạ tôi chữ từng lưu tên, hơn nữa dãy số này cũng không phải gọi từ trong nước tới.
Tôi tò mò nhận nghe điện thoại, vừa mới đưa lên tai liền nghe từ phía bên kia một trận ồn ào đinh tai.Người bên kia dường như ở một nơi rất huyên náo, trong ống nghe rốt cuộc cũng có tiếng nói.
Là tiếng Anh, nghe rất quen tai, đối phương nói gì đó mà thần hạ phàm, rồi hai mươi mốt gram gì đó.
Là Blake!
Tôi nhận ra giọng của ông ta liền lập tức tỉnh táo, từ trên giường ngồi dậy nói: “Blake, ông ở đâu? Tại sao ông có số điện thoại của tôi?”
“Thiên sứ sa đọa… Hồn phách của thần… cho nên vượt qua 21 gram, ha ha…” Đối phương điên điên khùng khùng, cũng không trả lời vấn đề của tôi mà chỉ lặp lại mấy từ kia, bất kể tôi nói cái gì cũng không để ý tới.”
Tôi thật muốn điên rồi, nhất định ông ta biết cái gì đó mới gọi điện thoại thông báo cho tôi nhưng sao ông ta lại vẫn điên? Không phải Tô Mộc nói ông ta là người được Chúa che chở, sẽ tự bình phục sao?
Quả thực tôi không thể làm gì khác hơn là kêu gào gọi Thuồng luồng tiên mấy câu, hỏi ông ta có thể nghĩ cách tìm địa chỉ của mục sư Blake cho tôi không, chuyện Tô Mộc có thể khiến mục sư Blake sợ như vậy nhất định có vấn đề. Khi vấn đề này không được rõ ràng thì tôi kết hôn với Tô Mộc sẽ luôn có cảm giác không an toàn.
Lần này Thuồng luồng tiên đáp lại tôi ngay, nói bây giờ ông ta đang ăn cơm, bảo tôi chờ một lát nửa giờ sau ông ta sẽ liên lạc lại.
Trong lòng ngóng Thuồng luồng tiên nên tôi cũng không có tâm tư gì cùng Tô Mộc đi ra ngoài chơi, nói thân thể tôi có chút khó chịu muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi một chút.
“Thân thể không thoải mái? Em khó chịu chỗ nào?” Tô Mộc nghe vậy liền có chút lo lắng, càng sắp đến thời điểm kết hôn thì anh ấy càng lo lắng, thật giống như chỉ cần một ngọn gió heo may cũng có thể khiến tôi nộp mạng vậy.
Tôi còn chưa từng thấy anh ấy bồn chồn như vậy, cảm thấy có chút khôi hài, liền dứt khoát nhân cơ hội than nhức đầu đau bụng này tận lực nói nghiêm trọng hơn một ít để hưởng thụ sự chăm sóc của Tô Mộc.
Thực lực của anh ấy bây giờ không cao như trước kia, không nhận biết được thân thể tôi có thật là có vấn đề hay không liền vội vội vàng vàng đi mua thuốc, bảo tôi đừng lo lắng.
Nhân lúc Tô Mộc đi ra ngoài tôi lại lần nữa thúc giục Thuồng luồng tiên.
Lần này Thuồng luồng tiên rốt cuộc đáp lời, gửi một địa chỉ qua wechat cho tôi. Đó là một dãy tiếng Anh, nhìn qua giống như một hầm rượu bỏ hoang ở không cách xa chúng tôi lắm.
Theo như tôi tính toán, hẳn tôi có thể quay lại trước khi Tô Mộc trở về.
Lúc này tôi không còn do dự nữa, người chợt lóe lên, lúc xuất hiện tôi đã ở trước mặt hầm rượu bỏ hoang kia.
Nơi này rõ ràng đã bỏ hoang từ rất lâu, bốn phía bụi kết thành tầng dày, chỉ có một vết dấu chân nghiêng ngả kéo dài đi vào.
Dấu chân này chắc là của mục sư Blake, có dấu chân thì dễ tìm rồi. Tôi đi theo dấu chân kia đi vào, lúc này mới phát hiện hầm rượu này nhìn qua thì có vẻ nhỏ nhưng không gian bên trong lại rất lớn, thậm chí nó có hai tầng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom