Advertisement
Advertisement
  • Chap-386

CHƯƠNG 364: HÌNH VẼ ĐOM ĐÓM




CHƯƠNG 364: HÌNH VẼ ĐOM ĐÓM
Theo bản năng tôi liền đem Tô Mộc ra sau lưng để bảo vệ, một đạo yêu khí có hình dáng cây kiếm vọt về phía đầu người kia.
“Stop!” Người nọ sợ hãi kêu to, hai tay nhanh chóng giơ qua đỉnh đầu như đầu hàng.
Tô Mộc cũng nhẹ nhàng kéo tôi một cái, tỏ ý tôi đừng kích động, sau đó ánh mắt nhìn về phía người kia.
Người kia có mái tóc màu vàng, chính là người mục sư giúp lấy cân vừa rồi cho mục sư Blake, lúc này mặt anh ta đầy hoảng sợ nhìn Tô Mộc nhưng đối với tôi lại càng sợ hãi hơn, thậm chí không dám nhìn vào mắt tôi.
Chân hắn mềm nhũn chậm chạp đi ra, trong miệng lẩm bẩm nói tiếng Anh, đi về phía Tô Mộc.
Tô Mộc nhíu mày, nhỏ giọng hỏi tôi người kia nói có ý gì?
Anh ấy nghe không hiểu tiếng Anh, tôi không thể làm gì khác hơn là phiên dịch cho anh ấy, nói người kia bị dọa sợ không dám trêu chọc vào thần phương Đông, cầu xin tôi để anh ta đi ra ngoài, còn nói…
“Còn nói gì?” Tô Mộc hỏi.
Mặt tôi biến sắc, lời đem khóe miệng nuốt trở vào: “Không nói gì.”
Người kia nói Tô Mộc là ác ma phương Đông, hơn nữa còn là Thiên sứ sa đọa.
Tôi không hiểu rõ lắm cụ thể anh ta có ý gì, nhưng trong miệng anh ta có một câu khiến tôi chú ý, “Fallen Angel (Thiên sứ sa đọa), heavy (nặng nề)”.Có phải ý chỉ chuyện hồn phách Tô Mộc vượt qua 21 gram? Hơn nữa tại sao anh ta lại nói tới cái từ ‘thiên sứ sa đọa’ này, đây không phải là nhân vật của phương Tây sao, sao anh ta lại nói về Tô Mộc như vậy?
Trong lòng tôi ngàn ngập câu hỏi.
Nhưng tôi không thể để cho Tô Mộc biết, anh ấy hiển nhiên không biết hồn phách nặng hơn 21 gram là có ý nghĩa gì, nếu như anh ấy biết liệu có phải sẽ lại tìm cách giấu giếm tôi?
Tôi muốn thừa lúc Tô Mộc không chú ý sẽ len lén hỏi mục sư này, liền nói với mục sư kia hãy đi theo chúng tôi. Ai ngờ tôi vừa nói lên yêu cầu này thì người anh ta đã run lên một cái, sau đó một mùi vị nước tiểu lan tràn tới.
Anh ta lại sợ tè ra quần, trong lòng tôi có chút bất ngờ, không nghĩ mục sư lại sẽ sợ hãi đến như vậy. Bây giờ mặt anh ta phồng lên đỏ bừng, thật giống như đang ở ranh giới tùy lúc sẽ tan ra vậy.Tôi không thể làm gì khác hơn là lui về sau kéo giãn khoảng cách với anh ta, tránh ép anh ta bị điên.
Người anh ta vẫn run bần bật, thấy tôi lui về sau liền tìm đúng kẽ hở, chạy như điên ra bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau mục sư kia cũng chạy đi xa, trên đất chỉ lưu lại dấu vết nhờ nhờ và mùi khai của nước tiểu.
Tôi cùng Tô Mộc trố mắt nhìn nhau, có chút không biết làm thế nào, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì lại khiến mục sư sợ đến vậy.Vốn tôi còn muốn khuyên Tô Mộc cùng tôi tìm mục sư Blake nhưng nhìn bọn họ thế này có lẽ khi tìm được Blake cũng chỉ khiến ông ta càng thêm sợ hãi.
Quả thực không có cách nào khác, tôi không thể làm gì khác hơn là theo Tô Mộc rời đi, có lẽ chúng tôi cách xa một chút thì bọn họ sẽ khôi phục bình thường.
Mặc dù trong lòng có cả một đống nghi vấn nhưng Tô Mộc có dáng vẻ giống như không thèm để ý, anh ấy chưa đi bao xa liền nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, bàn tay lạnh lẽo của anh ấy đan vào tay tôi thật chặt, sau đó cười rất tươi, hỏi tôi nếu muốn đi động đom đóm thì bây giờ anh ấy sẽ đưa tôi đi.
Tôi vẫn nghĩ về chuyện của mục sư Blake, nhưng hiếm khi Tô Mộc ung dung cùng tôi đi ra ngoài chơi như vậy, tôi cũng không muốn khiến anh ấy mất vui nên cười tươi, bảo Tô Mộc đưa tôi đi.Thời gian lập tức trở nên thảnh thơi, chúng tôi ngồi xe đi về một hướng, Tô Mộc rõ ràng không hiểu tiếng Anh nhưng anh ấy chọn đường đi rất chính xác cứ như trước kia anh ấy từng tới nơi này vậy, nói đưa tôi đi đâu là có thể không nhầm đưa tôi lên xe bus, thậm chí ngay cả thời gian xe đến và đi cũng biết rõ.
Khoảng cách không xa, chúng tôi ngồi xe chừng khoảng nửa giờ liền dừng ở một bên ngoài hang động.
Hang động kia nhìn qua không có gì khác hang động thông thường ở những nơi danh lam thắng cảnh. Lúc này trời sắp về chiều, không có người nào ở đây cả, có chút buồn chán.
Bằng thân phận của tôi và Tô Mộc, cửa hang động căn bản không ngăn được chúng tôi, chúng tôi leo qua tường tiến vào bên trong, một trước một sau tay trong tay vào trong sơn động.Vốn tôi đối với cái động này không có nhiều hy vọng, chỉ là không muốn làm Tô Mộc mất hứng cho nên tâm tình rất bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh đó của tôi sau khi vào trong hang động liền hoàn toàn tan biến. Cả sơn động giống như một thế giới khác, ánh sáng xanh lập lòe lóe sáng trên đỉnh hang động đan thành một dải sao lấp lánh, xinh đẹp chói mắt, xinh đẹp say lòng người.
Tôi trong nháy mắt liền ngây ngẩn, hai mắt chăm chú ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, thậm chí quên cả suy nghĩ, càng quên cả muốn nói gì.
Quá đẹp…
Đẹp đến rung động…
Hóa ra thế giới này vẫn còn có nơi đẹp tuyệt luân như vậy, chỉ có đến lúc này tôi mới phát hiện trình độ văn hóa của mình còn thấp, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ từ nào để có thể miêu tả được vẻ đẹp ở nơi này.
“Thích nơi này không?” Gương mặt Tô Mộc được chiếu sáng bởi dải sao xanh kia trông hết sức ảo mộng, giống như nam thần đi ra từ trong truyện tranh vậy.
“Thích!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, không nhịn được ôm Tô Mộc, muốn tặng cho anh ấy một cái hôn thật to. Trừ hôn ra tôi cũng không biết nên làm thế nào để cảm ơn anh ấy.Nhưng tôi vừa tiến tới Tô Mộc lại nhẹ nhàng giữ lấy cổ áo tôi, giống như tóm gáy một cún nhỏ vậy, đem tôi từ trên người anh ấy kéo xuống, nói: “Lại không dè dặt như vậy, mới thế đã không nhịn được? Phía sau còn có bất ngờ dành cho em.”
Vừa nói anh ấy mỉm cười nhìn tôi đầy cưng chiều, dịu dàng giống như một cánh hoa rơi vậy, quay lên bầu trời đầy đom đóm phía trên vỗ tay một cái.
Những con đom đóm kia liền lao xao bay loạn.
“Anh định…”
“Suỵt!”
Không đợi tôi hỏi rốt cuộc Tô Mộc đang giở trò quỷ gì, Tô Mộc liền nhanh chóng che miệng tôi lại không cho tôi nói chuyện, mặt đầy thần bí bảo tôi chờ xem phía trên.
Tôi bị Tô Mộc che miệng khiến mặt đỏ lên, bàn tay mát lạnh chạm vào môi tôi, mềm mại rất thoải mái.
Tôi nhất thời nổi lên ý xấu, chu mỏ hôn lên tay anh ấy một cái.“Lộc Dương!” Tô Mộc cảm giác được tôi hôn liền nhỏ giọng kêu tôi một câu.
Anh ấy đã rất lâu không dùng âm thanh này để gọi tên tôi, trước kia chỉ khi nào anh ấy muốn mắng tôi hoặc bị tôi chọc cho ghen lên mới có thể phát ra loại âm thanh này.
Tôi nhất thời vui vẻ, mắt len lén cười cong thành hình lưỡi liềm.
“Lúc nãy dám dụ dỗ anh, không sợ anh làm gì em sao?” Tô Mộc trợn hai mắt cố làm vẻ hung hãn nhìn tôi, nhỏ giọng uy hiếp tôi.
Tôi đương nhiên là không sợ, bây giờ anh ấy dịu dàng như vậy sao có thể làm gì tôi.
Hơn nữa tôi cũng chỉ mong anh ấy làm gì tôi thì sao tôi phải sợ? Ha ha.
Nói chuyện một hồi bầy đom đóm trên đỉnh đầu cũng dần dần an tĩnh lại, lần nữa chúng bám vào đỉnh hang động trên đầu chúng tôi.
Có điều lần này dải sao kia lại có biến hóa, vốn lúc đầu đều tán lạc lúc này giống như được bảo vậy, toàn bộ đom đóm tụ lại chung một chỗ tạo thành hình vẽ, tóc dài phấp phới, mặt tròn mắt to, chính là hình dáng trước kia của tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom