• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-379

CHƯƠNG 357: LỜI CỦA EM HỌ




CHƯƠNG 357: LỜI CỦA EM HỌ
Có dây chuyền phật Tăng nhân Khôn cho, Tô Mộc tiến vào căn biệt thự Phùng Đông không chút khó khăn, trực tiếp bị tôi ôm trở về phòng ngủ trên lầu hai.
Mới vừa đi vào tôi đã không kịp đợi, đưa tay vào trong áo Tô Mộc, muốn giúp anh ấy cởi quần áo.
Chẳng qua quần áo còn chưa cởi ra thì ánh mắt tôi đột nhiên thấy còn có người đứng trong phòng.
Tôi hoảng sợ dựng cả tóc gay, buông Tô Mộc ra rồi nghiêng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bóng nhỏ đứng trong góc phòng kia chính là em họ tôi.
Hồn phách của em tôi vẫn chưa hoàn toàn thu thập được cho nên thần chí còn chưa tới mức người bình thường. Nhưng có phách Tước Âm, ánh mắt em tôi vẫn chú ý đến người Tô Mộc, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô mộc, trên mặt còn lộ ra một vẻ mê mang.
“À, đây là em họ em, anh đã gặp. Em cũng không nghĩ em ấy sẽ ở trong phòng ngủ của chúng ta, anh chờ em một chút em sẽ đưa em ấy đi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm. Khoảng thời gian này trải qua quá nhiều chuyện khiến tôi thậm chí còn quên mất chuyện em gái tôi vẫn còn ở trong biệt thự.
Sau khi giải thích với Tô Mộc một chút tôi liền đi tới chỗ em gái, muốn đưa em tôi để ở phòng khác. Dẫu sao bây giờ mặc dù tâm trí em tôi không đầy đủ nhưng có một người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm thì cũng sẽ rất không thoải mái, huống chi tôi còn phải cùng Tô Mộc làm chuyện thẹn thùng.
Lúc này, em họ vốn luôn ngây ngô lại cử động!
Dường như em tôi không thấy tôi mà cứng ngắc đi về phía Tô Mộc, vừa đi còn vừa nâng cánh tay lên giống như muốn sờ Tô Mộc.
Tôi nhất thời căng thẳng trong lòng, phản ứng này của em họ tôi rất khác thường!
Từ khi em tôi được Đường Dũng mang về từ Thái Lan vẫn luôn ngơ ngác ngây ngốc, từ lúc nào biết chủ động như vậy?
Huống chi mục tiêu của em tôi rất rõ ràng, chạy thẳng tới Tô Mộc. Lúc này hồn phách Tô Mộc đang yêu ớt, nếu như em họ tôi bị điều khiển bởi lời nguyền nào thì Tô Mộc chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm?!
Khi trong đầu tôi xuất hiện ý niệm này ngay tập tức thân thể lóe lên, chắn trước mặt Tô Mộc.
Chỉ có điều đối phương là em họ tôi, tôi không dám tùy tiện ra tay với nó, chỉ có thể vội vàng ngăn giữa em tôi và Tô Mộc, muốn xem rốt cuộc em tôi muốn làm gì.
“Dương Dương, đừng lo lắng. Dường như em họ không có ác ý với anh.” Tô Mộc nhìn bộ dáng như đang gặp kẻ địch của tôi liền vỗ vỗ bả vai tôi nói.
Nói xong anh ấy cười một chút, nói mặc dù hiện giờ anh ấy không có thực lực gì nhưng với em gái còn không có đủ bảy phách này thì anh ấy vẫn là kẻ mạnh, cho nên tôi không cần lo lắng.
Tô Mộc nói xong thì em gái cũng đã đi tới trước mặt tôi. Em tôi đi xuyên qua tôi, tay mò về vị trí tim Tô Mộc.
Tôi liền động một cái, muốn ngăn em tôi lại.
“Dương Dương!” Tô Mộc vội nói.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay khi Tô Mộc gọi tôi, tay em họ tôi đã chạm tới ngực Tô Mộc, rồi chỉ lần lần sờ sờ.
Tôi liền ngẩn người, nôn nóng nhìn em họ, không hiểu ý em tôi là gì.
Cũng may tay em tôi sờ ngực Tô Mộc một lát liền buông lỏng, lần nữa nhìn Tô Mộc trên mặt em tôi đã xuất hiện vẻ bi thương, thật giống như có lời gì muốn nói với Tô Mộc vậy.Nhưng em tôi có tâm trạng thế nào cũng không nói ra miệng, không thể làm gì khác hơn là nghẹn ngào nhìn Tô Mộc khóc.
Em họ tôi vậy mà sẽ khóc.
Tôi càng khiếp sợ, trong lòng không tự chủ cũng lây chút bi thương từ em gái.
Em tôi chết thảm đã lâu như vậy, sau khi chết cũng không được bình an, hồn phách bị chia năm xẻ bảy thành bộ dáng này, còn tôi thân là chị của nó đã thành thần lại không thể làm điều gì vì nó.
Nghĩ tới đây đột nhiên tôi thấy áy náy.
“Chồng, anh có thể hiểu em họ muốn điều gì không? Có phải em họ có chuyện cầu anh? Hay là muốn nói gì khác?” Giọng tôi có chút cay cay, hỏi Tô Mộc.
Tô Mộc khẽ nhíu mày, thở dài nói: “Không có gì, anh đưa em họ đi ra ngoài, sau khi quay lại sẽ nói với em.”
Vừa nói Tô Mộc đã vẫy tay với em họ, đi trước dẫn ra ngoài.
Em họ lại có thể hiểu ý Tô Mộc, thật sự xoay người đi theo Tô Mộc ra ngoài.
Trong lòng tôi khó chịu, vốn cũng muốn đưa em họ đi ra nhưng tôi vừa mới cử động thì Tô Mộc đã bảo tôi ở lại, nói một mình anh ấy đưa em họ tôi đi là được rồi, nhân dịp này tôi có thời gian để đi tắm, thơm ngát trên giường chờ anh ấy trở lại.
Nhìn bộ dáng này của em họ tôi đâu còn tâm tình cùng Tô Mộc làm chuyện đó, nhưng thái độ Tô Mộc rất kiên quyết không muốn tôi cùng đi ra ngoài, quả thực không có biện pháp nào, tôi không thể làm gì khác hơn là ở lại phòng ngủ chờ Tô Mộc trở lại.
Đại khái năm phút sau Tô Mộc lần nữa trở lại phòng ngủ. Anh ấy thấy tôi không tắm cũng không hề bất ngờ, thật giống như vốn cũng không trông đợi tôi sẽ nghe theo lời anh ấy. Sau khi đi vào liền ngồi ở trên giường, hai tay ôm lấy tôi, để tôi ngồi ở trên đùi anh ấy, nhìn tôi nói: “Có gì muốn hỏi, hỏi đi.”
Giọng anh ấy có chút trầm thấp nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn tràn đầy cưng chiều.
Tôi liền nói: “Vừa rồi em họ là thế nào? Sao em ấy lại xuất hiện ở trong phòng ngủ? Em ấy ở trong phòng ngủ chính là vì chờ anh? Em ấy nói gì với anh?”
“Hẳn là đặc biệt chờ anh. Em biết, bọn anh đều là quỷ, em ấy có thể cảm ứng được anh.” Tô Mộc cười một tiếng với tôi, khóe miệng xuất hiện một chút khổ sở, nói: “Thật xin lỗi Dương Dương, là anh không tốt. Vốn anh đồng ý gộp đủ phách Thi Cẩu cùng Tước Âm của em ấy sẽ đưa cô ấy đi đầu thai, để cho em ấy cùng nhà mợ đoàn tụ, nhưng bây giờ…”
“Bây giờ thế nào?” Tôi hỏi.
Đồng thời trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là bởi vì nguyên nhân này.“Bây giờ chính anh cũng không mạnh hơn em ấy bao nhiêu, làm sao còn có thể giúp em ấy đầu thai.” Tô Mộc cười thảm một tiếng, vẻ mặt hết sức tịch mịch.
Trông thấy tô Mộc như vậy lòng tôi cảm thấy khó chịu như bị kim châm, Tô Mộc luôn kiêu ngạo hùng mạnh, đây là lần đầu tiên anh ấy tỏ ra bất lực như vậy.
Tôi liền ôm đầu anh ấy, an ủi: “Không sao, bây giờ anh yếu ớt chẳng qua chỉ là tạm thời thôi, sẽ lại trở nên mạnh mẽ. Hay chúng ta trở về mộ đi, nơi đó có âm huyệt, có nhiều âm khí có thể cung cấp cho anh tu luyện. Hơn nữa em bây giờ cũng là thần, chúng ta có thể ở lại đó trong một thời gian dài, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, quả thực mười năm hay trăm năm cũng được, em đều nguyện ý theo anh.”

“Đồ ngốc.” Tô Mộc cười nhẹ một tiếng.
Sau đó anh ấy dừng một chút, ưu tư trầm thấp bỗng nhiên được quét sạch, ngửa đầu hỏi tôi.
“Nha đầu ngốc, anh bây giờ yếu ớt như vậy em có chê anh không?”
“Dĩ nhiên sẽ không. Mặc dù thực lực của anh trở nên kém nhưng vẫn rất lợi hại đối với em, hai chúng ta lợi hại không giống nhau. Huống chi anh đẹp trai như vậy, em cám ơn trời đất còn chưa đủ, có tư cách gì chê anh?” Tôi liền nói.
“Em cũng là bởi vì tướng mạo mới thích anh?” Sắc mặt Tô Mộc tối sầm, trên mặt vạch qua một tia khó chịu.
Tôi liền ý thức được câu trả lời của tôi sai, cười lấy lòng: “Không riêng gì mặt, còn có vóc người, còn có… cậu nhỏ.”
“Lộc Dương…” Giọng Tô Mộc trầm thấp hơn mấy phần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, có loại cảm giác muốn cắn tôi.
Tôi theo bản năng rụt cổ lại, trong lòng có chút hơi sợ, từ trên người anh ấy nhảy lên.
Vừa mới đứng thẳng người lên tôi liền phục hồi lại tinh thần, không đúng a, bây giờ tôi đã thành thần còn sợ Tô Mộc xù lông?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom