• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-376

CHƯƠNG 354: ĐI CÙNG ANH ĐẾN MỘT NƠI




CHƯƠNG 354: ĐI CÙNG ANH ĐẾN MỘT NƠI
Tô Mộc cũng cười một tiếng, nói: “Ngày này rốt cuộc đã tới.”
Nói xong anh ấy không nói gì thêm nữa, đôi mắt lẳng lặng nhìn tôi, chờ đợi tôi gọi cá âm nhỏ ra để khống chế yêu khí.
Chẳng qua là không biết tại sao, Tô Mộc rõ ràng đang cười đối với tôi nhưng tôi lại cảm thấy dường như anh ấy không vui, hơn nữa còn có sự khổ sở đặc biệt nào đó.
Mắt anh ấy sâu không thấy đáy nhìn tôi tràn đầy nhu tình.
Tôi nhất thời chần chờ một chút.
Là do tôi suy nghĩ nhiều hay là chuyện gì, Tô Mộc rõ ràng đang cười, hơn nữa anh ấy luôn chờ đợi đến ngày này, sao có thể sắp thành công lại đổi ý?
Cho dù như vậy tôi vẫn lắm mồm hỏi anh ấy một câu: “Thật sự phải lấy cá âm nhỏ ra sao?”
“Dĩ nhiên, người khác chờ mong mấy đời cũng không có được phúc phận này, em dễ dàng liền có thể thành thần còn chần chờ cái gì. Hành động đi, chỉ cần thành thần anh cũng yên lòng.” Tô Mộc cười càng tươi hơn, giơ tay xoa loạn tóc tôi.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi tôi thật đã suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay ưu tư luôn biến đổi khiến thần kinh tôi có chút nhạy cảm.
Tôi gật đầu một cái rồi cười với Tô Mộc một tiếng, lúc này mới lần nữa trở lại trong thượng đan điền, hướng về phía cá âm nhỏ vẫy vẫy tay.
Cá âm nhỏ cảm ứng được lời gọi của tôi liền quẫy mạnh một cái, từ trong đống yêu khí chui ra bơi về phía tôi.
Có hồn phách tôi trấn giữ, yêu khí bốn phía cũng sẽ không làm khó cá âm nhỏ, tự động tránh cho nó một con đường.
Tôi nhẹ nhàng nâng tay, cá âm nhỏ liền xuất hiện trong lòng bàn tay tôi, nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi với tôi.
“Đã lâu không gặp.” Tôi cười một tiếng với cá âm nhỏ, sau đó rất tự nhiên ném cá âm nhỏ lên không trung.
Động tác này tôi quả thực quá quen thuộc, ban đầu khi tôi học khống chế yêu khí chính là dùng phương pháp này, bây giờ làm lại đã thuần thục như nghiên cứu sinh tham gia vườn trẻ vậy.
Mọi thứ đều từng bước tuần tự xảy ra, cá âm nhỏ ở trong không trung bơi mấy vòng, yêu khí đi theo phía sau càng ngày càng nhiều. Sau khi rất nhiều yêu khí đuổi theo phía sau cá âm nhỏ tôi liền cảm thấy thân thể khỏe khoắn giống như được lột xác vậy, một cổ lực lượng liền xuyên thấu từ đỉnh đầu thông suốt đến khắp cơ thể.
Khi tôi mở mắt ra, trong hai mắt tôi thoáng qua ánh sáng màu xanh lục, thân thể giống như không còn trọng lượng nữa, có thể tùy ý bay lên trong không trung.
“Dường như em thành công rồi!” Tôi lơ lửng giữa không trung, trong lòng kích động hô lớn với Tô Mộc.
Tô Mộc nhìn về phía tôi cười, có chút không biết làm sao: “Phải, mọi người đều biết em đã thành công thành thần. Mau xuống đi, em nói thêm vài câu thì đám dã quỷ này sẽ bị em ép điên mất.”
Nói xong anh ấy quay lại phía sau nhìn một cái.Lúc này tới mới chú ý, ánh sáng xanh vừa chợt hiện trong mắt tôi liền khiến tất cả dã quỷ mặt đầy hoảng sợ nhìn tôi. Thậm chí có quỷ run rẩy, ngay cả thân thể cũng biến hình, trong đó thảm nhất chính là quỷ không đầu vừa rồi còn không sợ tôi.
Tôi không nhịn được cười một tiếng, từ giữa không trung hạ xuống, sau đó xoay một vòng trước mặt Tô Mộc, khoe khoang nói: “Như thế nào, em bây giờ là thần sao?”
“Phải, em luôn là nữ thần của anh.” Tô Mộc cười nói.
Cũng không biết anh ấy thấy tôi nên kích động hay vì điều gì mà sắc mặt anh ấy trở nên trắng bệch.
Lúc này tôi mới nhớ tới, Tô Mộc bây giờ không thể so với trước kia, ánh sáng xanh vừa rồi tản ra từ người tôi có thể chấn nhiếp quỷ không đầu thì Tô Mộc nhất định cũng không thật dễ chịu.Tôi liền thu lại tâm tư, đem tất cả yêu khí cũng nhột vào thân thể giấu kỹ, kìm sự hưng phấn nói: “Tốt rồi, bây giờ em đã thuần hóa được yêu khí, anh có thể an tâm đi ngủ được chưa? Mau nghỉ ngơi một lúc đi, sắc mặt anh giờ có chút nhợt nhạt, nếu không thoải mái thì cứ nói với em.”
“Anh còn không nghĩ em không chịu nổi như vậy.” Tô Mộc bĩu môi, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ ngạo kiều.
Tôi liền liên tục phụ họa, vui vẻ nói đó là Tô Mộc của tôi chứ không phải là chồng ai khác, cho dù bây giờ âm khí có ít đi một chút cũng chỉ là tạm thời, chờ ngày nào đó sẽ mau trong trở về lệ quỷ.
Tô Mộc dựa vào tôi trên chiếc giường đơn sơ, cười nhìn tôi nói bậy bạ. Anh ấy mệt mỏi thật sự, bất tri bất giác liền tiến vào mộng đẹp.Tô Mộc ngủ trông hoàn mỹ giống như một pho tượng, tôi ngây người nhìn, hai mắt chăm chú ngắm gương mặt của anh ấy. Đôi mắt thâm thúy lại hẹp dài, lông mi mặc dù không dài như cây quạt nhưng là vai u thịt bắp rất khỏe mạnh.
Lỗ mũi anh ấy rất cao, góc cạnh rõ ràng, da đẹp không thấy được lỗ chân lông, cho dù tôi lúc này đã đẹp hơn mà vẫn không nhịn được sinh lòng ghen tị.
Đây chính là hình dáng mà thần nên có đi!
Nghĩ đến Tô Mộc cùng Quỳ ca ca có dáng dấp giống nhau như đúc, hơn nữa anh ấy nói anh ấy có thể coi là Quỳ ca ca khiến tôi không nhịn được vui vẻ. Nếu như Tô Mộc cũng là thần vậy thì hai chúng tôi có thể đời đời kiếp kiếp bên nhau.
Đây quả thực còn tốt đẹp hơn so với làm bạn đến già, sau này tôi có thể luôn cùng Tô Mộc ở chung một chỗ, hơn nữa hai chúng tôi cũng bất tử bất diệt khiến tôi luôn hứng khởi bồng bềnh.Nhìn một cái đã cả một ngày, sau khi thành thần bụng tôi cũng không đói, ăn cơm uống nước thật giống như đã không còn là nhu cầu thiết yếu. Không biết từ lúc nào sắc trời đã tối, sau khi mặt trời vừa xuống núi, toàn bộ quỷ hồn từ trong miếu ngoại trừ Tô Mộc đều xông ra ngoài như chạy nạn, có lẽ bọn họ sẽ không muốn trở lại nữa.
Tôi cười có chút khổ, nhìn Tô Mộc đang ngủ say phân vân xem có nên đánh thức anh ấy không.
Dẫu sao nhà ở ngay gần đây, chúng tôi không cần phải cứ ở trong ngôi miếu này. Có điều anh ấy ngủ quá ngon khiến người ta căn bản không nhẫn tâm muốn quấy rầy mộng đẹp của anh ấy.
Tôi liền dựa vào ngực anh ấy, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh tốt đẹp đã rất lâu tôi không có này.
Đại khái ngủ đến hơn hai giờ sáng Tô Mộc rốt cuộc khẽ động một chút, mơ màng tỉnh lại.“Anh ngủ bao lâu? Sao em không đánh thức anh?” Tô Mộc liếc nhìn ngoài cửa sổ, chân mặt đẹp đẽ hơi nhíu lại hỏi tôi.
Tôi liền cười lấy lòng, hôn một cái lên đôi môi hơi lạnh của anh ấy, nói: “Người ta không nỡ làm phiền anh, anh ngủ ngon như vậy. Dù sao ban đêm còn dài, em chỉ cần trước khi trời sáng gọi anh dậy không phải là được rồi sao?”
“Em thật ngốc.” Tô Mộc thở dài, mắng nhẹ tôi một câu.
Sau đó anh thấy có vẻ như rất vội vàng, nắm lấy tay tôi kéo lên, mang tôi đi ra ngoài: “Em cùng anh đi đến chỗ này, khi ra khỏi cửa miếu em phải tận lực che giấu khí tức của mình, không nên để người khác phát hiện.”
“Tại sao?” Nhìn dáng vẻ thần bí của Tô Mộc khiến bệnh cũ của tôi lại tái phạm, hiếu kỳ hỏi.
“Bởi vì anh không muốn để cho người khác biết em đã thành thần. Trước khi người khác phát hiện ra anh phải dẫn em đi phong tỏa khí tức, như vậy… an toàn hơn.” Tô Mộc ngập ngừng một chút, nói.
Vừa rồi rõ ràng là anh ấy muốn nói lời khác, chỉ là lời đến khóe miệng mới đổi thành an toàn hơn.
Tôi liền bị dáng vẻ của Tô Mộc khiến cho buồn cười, nói: “Anh lo lắng thái quá rồi, bây giờ em cũng thành thần còn sợ ai biết. Cho dù Yêu Thần xuất hiện ở trước mặt em thì em cũng không sợ hắn. Thuồng luồng tiên đã nói với em, chỉ cần em khôi phục thần lực thì Yêu Thần đã không còn là đối thủ của em.”
“Anh không phải nói tới Yêu Thần.” Sắc mặt Tô Mộc đầy căng thẳng, nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom