Advertisement
Advertisement
  • Chap-368

CHƯƠNG 346: KHÔNG CÒN TỒN TẠI




CHƯƠNG 346: KHÔNG CÒN TỒN TẠI
“Em không thừa nhận cũng không sao, dù sao anh đã quen rồi.” Đường Dũng không biết xấu hổ nói.
Nói xong anh ta lần nữa đưa mắt về phía Thuồng luồng tiên, hỏi: “Vừa rồi anh ở cửa nghe chưa được rõ, em nói Yêu Thần đoạt thân thể của Tô Mộc phải không?”
“Đúng vậy, tôi nói, sao thế?” Tôi thấy bộ dáng không tin của Đường Dũng liền hỏi anh ta.
“Sao em lại có thông tin này?” Đường Dũng híp mắt lại, hỏi tôi, trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ.
Tôi liền đem chuyện chính mắt nhìn thấy Yêu Thần hóa thân thành hình dáng Tô Mộc tới giết tôi nói cho Đường Dũng, lúc ấy tôi xảy ra chuyện thì Đường Dũng còn dưỡng bệnh ở bệnh viện, không biết chuyện này cũng bình thường.
Đường Dũng nghe tôi nói xong liền lắc đầu một cái, nói rất chắc chắn: “Em bị lừa rồi. Cho dù Yêu thần có bản lãnh như trời cũng không có khả năng cướp đi thân thể Tô Mộc, mười có tám chín phần thì đó chỉ là hắn biến thành ảo ảnh của Tô Mộc để lừa em. Dẫu sao bản thân yêu đã giỏi biến hóa, huống chi hắn còn là Thiên yêu hồ tộc giỏi biến hóa nhất, muốn lừa em thật dễ như trở bàn tay.”
“Sao anh chắc chắn là hắn gạt tôi?” Tôi hỏi Đường Dũng.
Sắc mặt Đường Dũng đột nhiên biến đổi, thật giống như ý thức được mình nói sai, lên tiếng phủ nhân: “Anh nghĩ, dẫu sao Tô Mộc là người của Tô gia, Tô gia đã có gia nghiệp mấy trăm năm chẳng lẽ không có bản lãnh gì, che giấu một thi thể chỉ là chuyện nhỏ. Huống chi không phải Tô gia còn có một vị tổ tiên Tô gia trấn giữ sao, có ông ta thì Yêu Thần sẽ không dám tùy ý động vào người của Tô gia. Em yên tâm đi.”
“Đợi đã...” Tôi ngắt lời Đường Dũng, cẩn thận suy nghĩ xem ý trong lời Đường Dũng là gì.
Theo như anh ta nói, thi thể Tô Mộc không bị cướp hoàn toàn là nể mặt mũi tổ tiên Tô gia, hơn nữa Tô Mộc nhất định sẽ đem thi thể của mình giấu thật tốt, nhưng tôi nhớ rõ ràng lúc trước Đường Dũng có nói thi thể của Tô Mộc được anh ta giữ cơ mà?
Là sư phụ Khôn giao cho anh ta trông chừng, theo lý thì tung tích thi thể của Tô Mộc không ai rõ ràng hơn Đường Dũng.Bây giờ anh ta lại nói thi thể của mình Tô Mộc sẽ tự giấu, anh ta đang lừa tôt!
Sắc mặt tôi trầm xuống, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
Đường Dũng thấy ánh mắt tôi không lành lại càng chột dạ hơn, thậm chí trên trán rỉ ra cả mồ hôi lạnh, cười gượng nói: “Dương Dương, sao đột nhiên em lại nhìn anh như vậy? Có chỗ nào của anh không bình thường sao?.
“Không có, chính là đột nhiên nhận ra anh đẹp trai nên muốn ngắm anh nhiều một chút kẻo sau này lại không còn được thấy.” Mặt tôi lạnh tanh không cười, nói.
“Em đừng vậy, đột nhiên khen anh nhất định không phải chuyện tốt. Thôi, để em nghỉ ngơi, anh đi xem Diệu Diệu đã chạy đi đâu, năm ba ngày nay không thấy nó đâu, còn nghĩ…” Đường Dũng không dám nhìn thẳng vào tôi, xoay đầu qua một bên, vừa lẩm bẩm nói linh tinh vừa xoay người chạy đi.Tôi càng ưu tư thêm mấy phần, xem phản ứng này của Đường Dũng thì tám chín phần anh ta biết nội tình thế nào, chỉ là không muốn nói cho tôi mà thôi.
“Nếu như hôm nay anh bước ra khỏi cửa này thì tình thầy trò hai ta cắt đứt, anh không cần quay lại, tôi cũng sẽ không tìm tới anh, thi thể Tô Mộc tự tôi sẽ tìm.” Tôi lạnh giọng nói.
Theo lời từ miệng tôi, một khí tức lạnh thấu xương từ cơ thể tôi tản mát ra, giống như sóng âm vậy, lấy tôi làm trung tâm tản ra ngoài.
Dường như trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng giảm hơn mười độ, so với khi Tô Mộc tức giận lúc trước thì uy lực lớn hơn nhiều.
Người Đường Dũng run lên, đang quay lưng chạy đi liền dừng lại. Anh ta dừng một chút, cũng không lập tức xoay người lại mà do dự chốc lát, thật giống như đang cân nhắc thiệt hơn. Suy nghĩ xong mới quay đầu, hỏi tôi: “Chẳng lẽ vì Tô Mộc mà em muốn tuyệt giao với anh sao?.
“Không phải tuyệt giao, chẳng qua tôi lo lắng cho Tô Mộc. Lúc ấy Yêu Thần biến thành hình dáng Tô Mộc đứng trước mặt tôi, tôi thật sớm không chịu được, nếu như không phải bởi vì là Tô Mộc thì tôi cũng không dễ dàng bị Yêu Thần bóp chết, cho nên tôi phải chắc chắn thi thể Tô Mộc ở đâu, có bị Yêu Thần cướp đi hay không. Nếu như anh ấy thật sự bị Yêu Thần lấy đi vậy thì cho dù tôi trở lại yêu thân kiếp trước này cũng không cách nào ra tay với Yêu Thần được.” Tôi nói.
Khi nói tới phần sau giọng tôi trở nên trầm thấp, không nhịn được có chút nức nở.
Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên sửng sốt một chút.Tôi cũng đã quá lâu không khóc, bình thường tôi cũng không khóc ở trước mặt người khác, ngay cả khi bị Yêu Thần bóp chết tôi cũng không rơi một giọt lệ. Bây giờ nghe giọng tôi không bình thường, Thuồng luồng tiên rốt cuộc không nhịn được, nói: “Có gì mà phải giấu, nếu ngươi biết tung tích thi thể Tô Mộc thì hãy dẫn chúng ta đến xem sao, như vậy Dương Dương cũng yên tâm, ngươi cứ giấu giấu giếm giếm làm gì..
Nghe Thuồng luồng tiên nói tôi liền đưa mắt nhìn ông ta, ông ta lại còn có mặt mũi nói người khác, vừa rồi không biết ai cũng giấu giấu giếm giếm…

Đường Dũng thấy ngay cả Thuồng luồng tiên cũng tiếp lời cho tôi liền cau mày nhìn về phía Thuồng luồng tiên, liên tục nháy mắt với ông ta.
Nhưng lúc này Thuồng luồng tiên cũng muốn tìm ra thi thể của Tô mộc, căn bản không phản ứng lại với Đường Dũng.
Quả thực không còn cách nào khác, mặt Đường Dũng lộ ra vẻ khổ sở, nói: “Em cũng nhớ chuyện này sao? Không sai, trước kia đúng là anh đã nói thi thể Tô Mộc do anh giữ, nhưng cũng đã hai tháng trôi qua, đã có rất nhiều chuyện, bây giờ….
“Anh đừng nói với tôi bây giờ thi thể Tô Mộc tự chạy đi.” Tôi nói một câu chặn đường lui của Đường Dũng.
Đường Dũng bị nghẹn một chút, sắc mặt càng nhăn nhó, xua tay một cái, nói: “Tự nó chạy thì không thể, có điều bây giờ… thi thể của anh ta cũng không còn trong tay anh.”
Tôi đã sớm cảm giác Đường Dũng có chuyện giấu tôi, hoặc có thể nói là gây ra chuyện có lỗi với tôi, nghe anh ta nói tới đây rốt cuộc tôi không nhịn được, nhảy dựng lên hỏi Đường Dũng: “Nói tới nói lui thì thi thể Tô Mộc vẫn không thấy phải không? Anh đã vứt đi? Hay đã bị Yêu Thần trộm đi?”
“Không phải, không phải… Em đừng kích động...” Đường Dũng nói.
Giọng của anh ta càng ngày càng chột dạ, cũng không dám nhìn thẳng vào tôi, bị tôi nhìn chằm chằm liền ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt nhìn xuống sàn gỗ, nói: “Em còn nhớ ban đầu ở trong mộ hồ tiên em vì cứu anh mà nuốt hoa bỉ ngạn không?.
Nói xong giọng anh ta nhỏ đi một chút, sau đó còn dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve lầm bầm: “Lúc ấy em còn nói muốn gả cho anh, ài….
Nhìn mặt Đường Dũng đầy dáng vẻ tịch mịch, tôi bỗng nhiên có chút khổ sở. Vừa rồi tôi quá kích động, thái độ với Đường Dũng có chút không tốt, thật ra thì anh ta cũng không hề dễ dàng…
Giọng tôi đã hòa hoãn mấy phần, nói: “Nhớ, nhưng chuyện này thì liên quan gì tới tung tích thi thể của Tô Mộc?.
“Vậy em còn nhớ sau khi tỉnh lại anh đút cho em uống bát thuốc đắng kia không?” Đường Dũng ngẩng đầu lên, ánh mắt luôn tránh né đột nhiên lại nhìn thẳng vào mắt tôi, trong mắt đều có chút quyết tuyệt.
Tôi liền ngừng một chút, không biết tại sao đột nhiên trái tim tôi đau nhói như có kim châm vào. Anh ta bỗng nhiên quyết tuyệt như vậy nhất định là có quyết định đau lòng gì đó.
Ánh mắt Đường Dũng nhìn chằm chằm vào tôi, chậm rãi mở miệng: “Bát thuốc kéo em lại từ ký ức kiếp trước kia cũng là Tô Mộc nhờ anh dùng thân xác của anh ta để bào chế cho em, cho nên vừa rồi anh mới nói Yêu Thần không thể nào cướp đi thân xác của Tô Mộc, bởi vì thân xác của Tô Mộc đã không còn tồn tại.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom