Advertisement
Advertisement
  • Chap-358

CHƯƠNG 336: CÙNG SỐNG CÙNG CHẾT




CHƯƠNG 336: CÙNG SỐNG CÙNG CHẾT
Chuyện liên quan đến Tô Mộc tôi liền thấy căng thẳng trong lòng, nghiêm túc chăm chú lắng nghe.
Nhưng giọng Đường Dũng chợt nhỏ xuống giống như nhận ra tôi đã tỉnh hoặc sợ quấy rầy tôi, tiến tới ghé sát tai Thuồng luồng tiên nói thầm.
Cho dù tôi vểnh tai, đem toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào thính lực cũng chỉ mơ hồ nghe được mấy từ gì mà ‘phản bội’, ‘chuyển thế’ mơ hồ.
Tô Mộc phản bội sau lưng chủ nhân của Lâm Yến Nhi thì tôi biết, nhưng cái từ ‘chuyển thế’ này có chút kỳ quái, ai muốn chuyển thế?
Hay là nói, ai chuyển thể thành ai?
Tôi nghe cứ thấy mơ mơ hồ hồ.
Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên rỉ tai mấy câu, sau đó giọng lại lớn trở lại, có điều lần nữa nói chuyện thì nội dung đã thay đổi, không còn liên quan tới Tô Mộc nữa mà chỉ trò chuyện lát nữa ăn gì. Đường Dũng đòi ăn pizza còn Thuồng luồng tiên lại kiên định muốn ăn gà, gà nướng, hơn nữa muốn ăn ba con.
Hai người bọn họ tranh luận muốn ăn gì không nghỉ, thật vất vả mới thương lượng xong mua những gì, sau đó hai người bọn họ lại tranh luận xem ai là người nên đi mua.
Từ sau khi Đường Dũng thân thiết với Thuồng luồng tiên, sự kính sợ của anh ta dành cho Thuồng luồng tiên cũng không còn, luôn luôn tranh cãi với Thuồng luồng tiên. Tôi nghe tới nhức đầu, cái chính nghe hai người bọn họ nói chuyện lại cảm thấy có chút đói. Hai gã này chẳng lẽ không biết trên thế giới có một loại phục vụ gọi là giao đồ ăn sao?!
“Đường Dũng…” Quả thực nghe không nổi nữa, tôi gọi Đường Dũng một tiếng.
Đường Dũng nghe tôi gọi liền hơi giật mình, cố gắng di chuyển thân hình cứng ngắc tới mép giường của tôi, nhìn tôi cười nói: “Dương Dương em tỉnh rồi? Có đói bụng không? Có muốn ăn pizza không?”
“Tôi muốn ăn gà nướng.” Tôi mở mắt ra, cố ý nói.
Đường Dũng nghe vậy mặt liền xụ xuống, rầu rĩ nói: “Cả ngày hôm qua em còn chưa ăn cơm, đói lâu như vậy không thể ăn loại đồ ăn nhiều dầu mỡ như gà nướng. Hay là ăn pizza đi, rất tốt cho da.”
Khá lắm đồ quỷ…
Nhìn bộ dáng vô sỉ của Đường Dũng tôi thầm mắng trong lòng.
Thuồng luồng tiên nghe vậy cũng vội vàng nói pizza không có rau cải rất thiếu dinh dưỡng, blah blah… Hai người ngay sau đó lại cãi vã ồn ào, đến cuối cùng hai người thống nhất kết quả lại là để tôi ăn cháo trắng, pizza hay gà nướng đều không thích hợp.
Được, cháo trắng thì cháo trắng, chỉ cần hai bọn họ có thể yên tĩnh thì tôi ăn gì cũng không thành vấn đề. Có điều tôi yêu cầu bọn họ cũng phải ăn cháo trắng giống tôi, nếu không tôi sẽ cướp đồ ăn của bọn họ.
Sắc mặt hai bọn họ trầm xuống, có điều lời này tôi nói ra bọn họ cũng không phản bác gì nữa, chỉ gật đầu một cái.
Tôi lấy điện thoại ra đặt đồ ăn gần đây, sau nhân viên ship bên ngoài mang đến ba chúng tôi không nói gì, vùi đầu vào ăn.
Sau khi no bụng tôi lại thấy buồn ngủ, những ngày qua luôn đi lại bên ngoài tôi vừa mệt vừa sợ, bây giờ có một chiếc giường để tôi thoải mái nằm xuống tôi liền có cảm giác vẫn luôn không ngủ đủ.
Liên tiếp ngủ cả buổi chiều, đến khi tôi tỉnh lại trời đã tối đen.
Bác sĩ bảo để Đường Dũng ở lại bệnh viện theo dõi nửa tháng, nói chờ anh ta khôi phục tốt hơn một chút mới nói chuyện xuất viện.
Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, ví như Yêu Thần cùng Lâm Yến Nhi không đến gây phiền phức cho tôi thì tôi có thể ở chỗ này chăm sóc Đường Dũng nghỉ ngơi suốt nửa tháng.
Trước kia tôi luôn không rảnh rỗi, cảm thấy chỉ quanh quẩn trong phòng quả thật nhàm chán muốn chết, bây giờ cảm thụ một chút lại thấy có được sự yên bình hiếm có như này hết sức trân quý. Nếu như nơi này có thêm Tô Mộc thì quả thật hoàn mỹ, để tôi ở trong phòng cả đời tôi cũng nguyện ý.
Nghĩ đến chuyện ban ngày Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên nói tôi liền tỉnh dậy, đi bộ đến bên cạnh Đường Dũng, cẩn thận chăm sóc cho anh ta để lấy lòng, còn lấy khăn ấm lau chân lau tay cho anh ta, vừa lau vừa hỏi: “Đường Dũng, hôm qua khi Tô Mộc bôi thuốc cho anh có phải đã nói gì đó với anh? Rốt cuộc bây giờ anh ấy thế nào, sao đang êm đẹp lại bị người khác khống chế? Anh có biết anh ấy có cái đuôi gì bị người khác nắm trong tay không?”
“Chuyện lão quỷ anh đâu biết, anh với anh ta cũng không thân.” Đường Dũng nói thẳng.
Tôi ghét nhất anh ta nói mò, nhưng anh ta nói vậy chứng tỏ anh ta nhất định đang chột dạ.
Tôi liền cười hê hê, tay lau càng cẩn thận, sau đó lại còn nhẹ nhàng xoa bóp cho anh ta, nói: “Trêu anh thôi, hôm nay những gì anh nói với Thuồng luồng tiên tôi đều nghe được. Nhân lúc Thuồng luồng tiên còn không ở đây anh hãy nói lại với tôi một lần nữa. Tô Mộc làm sao đang đánh cược? Anh ấy chọc tới người nào?”
“Em…” Mặt Đường Dũng biến sắc, trên mặt hiện lên chút hoảng hốt, không nghĩ tôi lại nghe được.
Bất quá vẻ bối rối chỉ lóe lên, sau đó anh đã bình tĩnh, nói: "Kỳ thật cũng không có gì, cũng là bởi vì Lâm Yến Nhi, chủ tử của lão quỷ em cũng biết, chính là chủ nhân của Lâm Yến Nhi, lão quỷ có vẻ như lớn lên từ nhỏ cùng Lâm Yến Nhi, hai người như thanh mai trúc mã, nếu như không phải Lâm Yến Nhi tính kế nhà họ Tô khiến nhà họ Tô cả sụp đổ, lão quỷ và Lâm Yến Nhi cũng sẽ không kết cừu oán."
Đường Dũng nói đến đây dừng một chút, nhìn tôi một chút, xác nhận vẻ mặt trên mặt tôi như bình thường, mới tiếp tục nói: "Về sau hai người bọn họ chia tay, thành kẻ địch, bất quá mặc dù Lâm Yến Nhi hại thảm nhà họ Tô, lại vẫn si tình với lão quỷ, một mực không thể làm hại anh ta, còn vụng trộm tẩm bổ chi thi thể lão quỷ, không phải thì em cho rằng lão quỷ ngủ say dưới đất hơn một trăm năm là có thể có thực lực bây giờ sao? Đều là vì Lâm Yến Nhi nhúng tay vào, cô ta đem hai người hồn phách nối liền một chỗ, hồn phách cùng sống cùng chết, tu vi cũng cùng tăng, cho nên Lâm Yến Nhi và lão quỷ đều là lệ quỷ, hai người bọn họ chạm trán mấy lần, cũng không chịu giết chết đối phương, là vì điều này."
"Hồn phách cùng sống cùng chết? Ý của anh là, mặc kệ trong hai người bọn họ dù ai hồn phách tiêu tán, một người khác cũng sẽ hồn phi phách tán theo? Thật hay giả? sao anh biết được?" Tôi khiếp sợ há to mồm, không nghĩ tới Tô Mộc và Lâm Yến Nhi còn có loại quan hệ này.
Trách không được nhiều lần tôi đánh lén Lâm Yến Nhi, Tô Mộc đều sẽ ngăn cản tôi, nhất là lần trước ở Long mạch, mắt thấy liền muốn đắc thủ, Tô Mộc lại không để ý sống chết cứu cô ta!
Thì ra là nguyên nhân này!
Cho nên Tô Mộc cứu cô ta chẳng qua là sợ cô ta liên lụy đến mình, không phải vì nhớ tình cũ với Lâm Yến Nhi?
Nghĩ đến đây, trong lòng ta dễ chịu một chút, tảng đá ứ nghẹn trong tim đã buông rơi, chỉ là việc hồn phách cùng sống chết này... hơi lãng mạn chết đi được, Tô Mộc vậy mà lại buộc chặt hồn phách một chỗ với Lâm Yến Nhi,hiểu ra việc này khiến tôi vui, cũng đồng thời thấy ghen tị
Nếu như có thể, hồn phách của tôi và Tô Mộc buộc chặt cùng một chỗ, cứ như vậy, tôi và Tô Mộc có thể đời đời kiếp kiếp ở cùng một chỗ, dù là có một ngày phải hồn phi phách tán với anh, tôi cũng cam tâm tình nguyện...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom