• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-340

CHƯƠNG 318: TIỂU CÔ NƯƠNG




CHƯƠNG 318: TIỂU CÔ NƯƠNG
Là Tô Mộc…
Sao anh ấy lại xuống đây?
Đầu óc tôi đã hơi chậm chạp nhưng vẫn mơ hồ nhớ được Tô Mộc không nên tới nơi này, yêu khí ở đây có thể cắn nuốt anh ấy sạch sẽ.
Gương mặt trắng nõn đẹp trai liền xuất hiện ngay trước mặt tôi, ôm lấy tôi vào lòng, tay điên cuồng lay động thân thể tôi, miệng không ngừng quát lớn bảo tôi phun hoa bỉ ngạn ra ngoài.
Anh nói phun ra là phun được sao, quá ngây thơ rồi…
Lúc này miệng tôi đã cứng đờ, căn bản là không có biện pháp nào để phun hoa bỉ ngạn ra ngoài.
Cáo đỏ ở bên cạnh có chút sững sờ khi thấy Tô Mộc đột nhiên xông tới, sửng sốt một hồi lâu nó mới lao tới bảo Tô Mộc đừng quấy rồi, hoa bỉ ngạn là chủ nhân phân phó, bảo nhất định phải cho tôi nuốt xuống trước khi chết.
“Cút!” Tô Mộc quay đầu giận dữ hét lên, cặp mắt của anh ấy không biết từ lúc nào đã đỏ au, giống như sẵn sàng giết người.
Nhìn qua rất đáng sợ.
“Ngươi… ngươi lại phản bội chủ nhân. Có tin hay không…”
Không đợi cáo đỏ nói xong, Tô Mộc gầm lên giận dữ đưa tay bóp vào cổ cáo đỏ, khiến chỗ xương trên cổ nó bị bóp kêu lên răng rắc: “Lấy hoa khỏi miệng cô ấy, nếu như cô ấy nuốt hoa xuống ta sẽ khiến cho toàn bộ gia tộc cáo nhà ngươi bị chôn vùi theo!”
Vừa nói một khí thế cương đại từ trên người anh ấy bùng phát, cho dù lúc này đầu óc tôi không còn tỉnh táo cũng có thể cảm nhận được xung quanh Tô Mộc nổi lên sát khí, tùy lúc cũng có thể đại khai sát giới.
“Ngươi… Sao ngươi có thể quay lưng với chủ nhân, chuyện này không thể nào…” Giọng cáo đỏ run lên sợ hãi. Từ góc của tôi không thấy được thân ảnh của nó nhưng từ trong giọng nói tôi có thể nghe ra bây giờ nó đã kinh hoảng tới cực điểm.
“Ngươi chỉ có ba giây. Ba… hai…”
“Ta sẽ thử một chút! Chủ nhân chỉ dạy cho ta làm sao đút cho cô ta, không dạy ta cách lấy ra.” Cáo đỏ khóc lóc nói.
Vừa nói trước mắt tôi đã xuất hiện một đám lông đỏ, một cái chân đầy móng vuốt đưa vào trong miệng tôi khuấy khuấy.
Ghê tởm chết!
Trong lòng tôi đã kháng cự tới cực điểm, nhưng tôi càng thấy ghê tởm thì hoa bỉ ngạn kia lại càng chui xuống cổ họng tôi, giống như còn bị cái chân đầy móng vuốt kia chọc xuống sâu hơn…
Tô Mộc vẫn ôm chặt tôi, trán anh ấy đã nổi đầy gân xanh lo lắng. Có lẽ là thấy sắc mặt tôi càng ngày càng kém, anh ấy nhất thời mất đi kiên nhẫn, đưa tay tóm lấy cái đuôi cáo đỏ dốc ngược nó lên, hét: “Tại sao còn không lấy ra?”
“Á… Không tốt lắm, đã nuốt xuống, hơn nữa công hiệu cũng bắt đầu có tác dụng…”
“Nuốt xuống ngươi cũng phải lấy ra cho ta! Móc không được thì cắt cổ họng ra! Không thì móc dạ dày ra cho ta! Hôm nay nếu không lấy được hoa bỉ ngạn ra thì tộc hồ tiên của ngươi cũng chỉ còn đường bị diệt tuyệt!” Tô Mộc điên cuồng nói.
Thân thể tôi càng lạnh hơn vì sợ hãi, Tô Mộc không phải đang dùng việc công để báo thù riêng chứ, bởi vì tôi đồng ý gả cho Đường Dũng nên định mổ bụng tôi, ngay cả sống chết của tôi cũng mặc kệ.
Nếu tôi chết có phải anh ấy cũng không đi theo xuống địa ngục?
Tôi sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Cũng may lúc này hoa bỉ ngạn đã đem toàn thân tôi đông cứng lại, ngoại trừ ánh mắt cùng đầu óc có chút tri giác ra thì tôi thậm chí còn không cảm giác được thân thể mình.
Cáo đỏ cũng bị bộ dáng điên cuồng của Tô Mộc hù dọa, nó gật đầu liên tục, sau đó lộ ra móng vuốt sắc bén hướng về phía cổ họng của tôi phục vào.
Tôi trơ mắt nhìn cổ họng mình bị mở ra, giống như bị cắt ra vậy, một đường dọc xuống, nhưng thân thể tôi không có chút cảm giác đau đớn này.
Sau khi cáo rạch hết thực quản của tôi, mặt nó liền biến sắc, gương mặt cứng đờ quay đầu liếc mắt nhìn Tô Mộc một cái, không đợi Tô Mộc kịp nói gì nó đã biến thành một cơn gió bay đi.
Chỉ tiếc tốc độ của nó không thể nào bằng Tô Mộc được, sắc mặt Tô Mộc xanh mét, giận dữ gầm lớn bắt lấy cáo đỏ, dùng sức hất mạnh một cái.

Cáo đỏ trong nháy mắt như diều đứt dây, bay ngang qua động đập mạnh vào mặt tường.
Lúc này tôi vẫn chỉ cảm thấy sự băng giá trong bụng tùy ý lan truyền khắp cơ thể, thậm chí ngay cả mắt tôi cũng bị đông cứng không cách nào chuyển động, cảnh tượng trước mắt trắng xóa giống như tôi tiến vào một không gian không nhiễm một hạt bụi.
Ở không gian này, cũng không biết là tôi đã chết rồi biến thành hồn phách hay gì, tôi thấy một thung lũng rất lớn, thung lũng kia mọc đầy cỏ cây đủ loại màu sắc, rất đẹp.
Trong khu rừng kia có rất nhiều loài hoa tôi chưa từng thấy, những cơn bươm bướm cùng đom đóm tranh nhau nhảy múa trong rừng hoa, có một bé gái thắt bím hai bên đang nhảy chân sáo trong rừng cây. Gương mặt cô bé bụ bẫm nhỏ nhắn hết sức xinh đẹp, mặc dù mới bảy tám tuổi nhưng đã có dung nhan tuyệt thế, sau khi lớn lên tuyệt đối sẽ thành một mỹ nhân.
“Này, sau này ngươi chỉ ăn hoa được không, đừng ăn những động vật nhỏ đáng yêu nữa. Toàn bộ sinh linh trong khu rừng đều bắt đầu sợ hãi chúng ta, bây giờ đếu trốn đi hết.” Bé gái vừa đi vừa tự nhủ.
Nói xong tiện tay nhặt một chiếc lá có hình dáng tương tự một con chó đặt lên cổ tay.
Lúc này tôi mới phát hiện cổ tay cô bé có một con dấu màu đen có hình một con rắn.
Chỉ là con rắn kia so với dấu ấn của Thuồng luồng tiên trên tay tôi thì ngộ nghĩnh hơn rất nhiều, giống như phiên bản hoạt hình vậy.
Cô bé là ai?
Tại sao cô bé cũng có dấu ấn con rắn…
Trong lòng tôi đầy những thắc mắc, nhưng hiển nhiên bé gái kia không nghe được tôi nói, tôi cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi nơi này, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục xem.
“Dương Dương thúi, ông đây tương lai sẽ thành rồng, ngươi lại dám lấy thứ vớ vẩn này định lừa ta, cẩn thận ông đây cũng đem ngươi nuốt!” Một giọng non nớt truyền tới.
Lại là Thuồng luồng tiên! Ôi…
Tim tôi suýt chút nữa nhảy cả ra ngoài. Giọng này mặc dù không phải Thuồng luồng tiên nhưng cách nói chuyện thì y hệt Thuồng luồng tiên vậy!
Hơn nữa cô bé này cũng được gọi là Dương Dương.
Chẳng lẽ đây là tôi khi còn bé?
Tại sao tôi lại không nhớ khi còn bé tôi đã tới nơi này? Hơn nữa gần đây tôi mới quen Thuồng luồng tiên kia mà, chẳng lẽ trước khi tôi ra đời ông ta đã cứu tôi, khi còn bé cũng từng bầu bạn với tôi?
Tôi có chút mông lung. Nhưng xem tình cảnh trước mặt, cô bé này là tôi không còn phải nghi ngờ. Chẳng qua từ bé tới giờ dường như tôi chưa từng bị mất trí nhớ, hơn nữa cho dù tôi đã quên thì đứa bé này cũng không thể là tôi được…
Nếu thật là tôi, bây giờ không phải tôi sẽ khóc đến chết sao, khi còn bé xinh đẹp như vậy chẳng lẽ tôi đã dậy thì thất bại…
Ngay khi đầu tôi còn đang không hiểu gì thì con rắn núp ở trên cổ tay cô bé rốt cuộc cũng hiện thân, là một con rắn đen không sai, chỉ là thân mình của nó mới dài… bằng một con giun vậy, hơn nữa đầu của nó cũng không phải là hình tam giác mà tròn tròn nhẵn nhắn, nhìn qua có chút đáng yêu.
“Ai nói trong rừng không có sinh linh nào dám ra đây, không phải đang có một con sóc trên cây này sao? Ngươi xem nó đầu mập tai to, mau bắt xuống cho ông đây, ông đây đang đói!” Con rắn nhỏ ngửa đầu nhìn chằm chằm vào con sóc trên cây nói.
“Ta không làm, con sóc đáng yêu như vậy ngươi không được ăn, nếu như ngươi nhất định muốn ăn thì tự mình lên bắt đi, ta cũng không để ý đến ngươi nữa.” Bé gái tức giận nói.
“Chết tiệt, ông đây sẽ không lên cây đâu!” Con rắn nhỏ tức giận chửi thề. Không biết tại sao nhưng tôi lại có thể cảm nhận được phản ứng trong lòng con rắn lúc này, nó đang rất lo lắng, thật giống như sợ cái cây kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom