• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-336

CHƯƠNG 314: TUNG TÍCH THI THỂ




CHƯƠNG 314: TUNG TÍCH THI THỂ
“Có được ba điều kiện này thì hoa bỉ ngạn cũng giống như cây tỏi vậy, dường như không cần phải để ý đến nữa, chẳng qua muốn ở dương gian có được đủ ba điều kiện này thì cần phí chút thời gian. Bởi vì không có ánh sáng cũng không phải chỉ đơn giản là đem nó trồng ở nơi không có ánh mặt trời mà trồng ở nơi hoàn toàn không có mặt trời. Điều này thì cần làm một trận pháp tránh dương, hoàn toàn đem ngăn cách dương khí. Tới đất có cực âm, cực âm đất em cũng biết, là thứ trăm năm khó gặp. Quan trọng nhất là có được hai điều kiện này, còn lại nước từ thi thể thì dễ, dù sao trước kia anh từng đi trộm ở các nhà tang lễ.”
“Nước từ thi thể… là dùng để làm gì?” Đường Dũng nói bằng vẻ rất ung dung nhưng trong lòng tôi run một cái, mơ hồ có cảm giác không tốt.
“Nước có thể làm gì, đương nhiên là tưới hoa.” Đường Dũng nói.
Anh ta nói bằng vẻ rất hứng thú, cũng không phát hiện vẻ khó chịu trên mặt tôi, tiếp tục hớn hở nói: “Nhắc tới nước từ thi thể cũng có điều thú vị, nước từ xác đàn ông trưởng thành khi tưới sẽ cho hoa bỉ ngạn màu lam nhạt, từ phụ nữ chưa có chồng sẽ cho hoa màu hồng nhạt còn từ trẻ con sẽ cho ra màu đỏ tươi. Đẹp mắt nhất là nước từ xác thai nhi, chính là hoa có màu băng tuyết trong suốt như trên tay của em. Chỉ tiếc nước từ thai nhi rất hiếm, anh vẫn luôn không lấy được cho nên cũng không trồng được loại hoa có màu sắc này… Ơ, Dương Dương, em sao thế? Sao đột nhiên lại nôn ọe?”
Tôi không thể trả lời anh ta, vừa rồi trong nháy mắt tôi còn có ý niệm muốn ăn hoa bỉ ngạn, bây giờ biết hoa bỉ ngạn là dùng nước từ xác chết để tưới thì ngay cả cầm tôi cũng thấy ghê tởm, liền đem hoa bỉ ngạn vứt xa nhất có thể.
Vứt xong tôi tiếp tục nôn ọe.
Lâm Yến Nhi kia thật ác tâm, cô ta thật một giây cũng muốn tôi thua thiệt.
Đường Dũng thấy tôi đem hoa bỉ ngạn ném đi liền kinh hô một tiếng, xông tới bắt lấy hoa bỉ ngạn, sau đó quay lại khẽ vuốt sau lưng giúp tôi dễ thở.
Kể từ khi biết trước kia Đường Dũng cũng trồng hoa bỉ ngạn, tôi thậm chí cũng thấy ghê tởm bàn tay của anh ta, hận không thể đẩy anh ta xa một chút không cho chạm vào người tôi.
Nhưng bây giờ tôi đang nôn đến quặn cả ruột, không còn tinh thần để mắng anh ta.
Liên tiếp bao nhiêu đồ ăn còn lại trong bụng tôi ra hết thì cảm giác ghê tởm này mới bớt đi một chút. Sau khi xin một chút nước súc miệng từ Đường Dũng tôi liền ngồi dựa vào ghế, bảo anh ta cách xa tôi một chút, không muốn bàn tay từ nhỏ đã chạm vào nước từ thi thể kia chạm vào tôi, thật ghê tởm!
“Ghê tởm? Em lại chê anh ghê tởm?” Đường Dũng nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó anh ta liền mếu máo làm ra bộ dáng tủi thân, nói: “Dù gì anh cũng là con người, chẳng qua chỉ là tiếp xúc với nước từ thi thể thôi mà em lại ghê tởm anh, vậy chứ lão quỷ Tô Mộc thì sao, anh ta trực tiếp là thi thể sao cho tới bây giờ em đều hông ghê tởm anh ta. Dù sao anh cũng thích em lâu như vậy mà em lại quá thiên vị.”
“Đây không phải là vấn đề thiên vị. Anh nói anh là người còn sống sờ sờ thì đang êm đẹp đi nuôi hoa bỉ ngạn làm gì, lại còn trộm nước từ thi thể. Mặc dù Tô Mộc là quỷ nhưng anh ấy không có thi thể, thân thể của anh ấy đều là dùng âm khí ngưng tụ mà thành, tôi chưa từng nhìn thấy thi thể anh ấy.” Tôi nói.
Đường Dũng liền bĩu môi: “Em chưa từng nhìn thấy? Em biết tại sao cho tới bây giờ anh ta không để cho em nhìn thấy thi thể của anh ta không? Anh đã thấy, trải qua hơn trăm năm bị chôn, thi thể của anh ta đã hư thối, cả người mọc đầy dòi trắng, toàn bộ thân xác bị ngập trong nước khiến mặt trương như bánh bao, lại còn biến thành màu đen…”
“Anh im miệng!” Dạ dày tôi lại có chút khó chịu, miêu tả của Đường Dũng quá tượng hình.
Đường Dũng thấy tôi muốn nôn lại càng nói nhiều, trên mặt còn giương nanh múa vuốt như sợ tôi không tưởng tượng ra hình ảnh anh ta đang mô tả.
Tôi liền quay sang nện cho anh ta một trận, bảo anh ta không nói nữa nếu không tôi sẽ tức giận!
“Xem đi, còn nói em không thiên vị. Cho dù anh ta biến thành như vậy thì em cũng không ghê tởm anh ta!” Đường Dũng thấy tôi thật sự liền không nói nữa, chỉ nghiêng người chê bai.
Tôi liền trợn mắt lên với anh ta, nói Tô Mộc đã chết hơn một trăm năm, thi thể nếu đã thối rữa thì bây giờ cũng chỉ còn lại một đống xương trắng, làm sao còn có thể có dòi gì, anh ta bôi bác Tô mộc như vậy chính là ghen tị!
Anh ta căn bản không thể trông thấy thi thể của Tô Mộc!
Vừa nói tôi còn không nhịn được lầm bầm. Khi ở Thái Lan tôi nhớ rõ ngay cả Tô Mộc cũng không biết thi thể mình ở đâu vậy mà Đường Dũng lại kêu đã từng thấy.
“Ài, cái này em hỏi đúng người rồi. Anh thật sự từng thấy qua thi thể của anh ta, không chỉ thấy mà anh còn biết bây giờ thi thể anh ta đang ở chỗ nào.” Đường Dũng đột nhiên nói.
Mặt anh ta bỗng hiện ra vẻ hớn hở, nói đến đây anh ta còn bỗng nhiên vỗ đùi, nói: “Làm sao anh lại quên mất, bây giờ thi thể anh ta còn ở trong tay chúng ta, nếu anh ta dám phản bội thì anh sẽ cho anh ta biết hậu quả của việc dám phản bội Dương Dương của anh! Em chờ xem, chờ lần này khi đi ra ngoài anh sẽ lấy roi đánh vào thi thể lão quỷ kia để xả giận cho Dương Dương của anh!”
“Anh…” Nét mặt Đường Dũng lúc này không giống như nói đùa, tôi liền kinh hãi: “Anh thật sự biết tung tích thi thể của Tô Mộc? Làm sao anh biết?”
“Em không biết à, chính anh ta đem thi thể giao cho sư phụ anh cất giữ, những năm này sư phụ anh đều du ngoạn bốn phương, những chuyện vụn vặt này đều giao cho anh xử lý. Không phải lần trước anh từng quay lại Thái Lan một lần sao, chính là để xử lý chuyện thi thể của lão quỷ bị hư hỏng.” Đường Dũng nói.
Vẻ mặt anh ta rất bình thường, không giống như đang nói dối tôi.
Tôi liền kích động!
Không ngờ tìm mòn gót giày không thế, có được lại chẳng tốn chút công phu! Lúc ấy tôi cùng Tô Mộc ở Thái Lan tìm tăng nhân Khôn muốn thi thể của Tô Mộc mà không được, không ngờ thi thể lại được Đường Dũng cất giữ!
Anh ta quả thật biết giữ miệng a, thời gian lâu như vậy mà một chữ cũng không đề cập tới chuyện thi thể của Tô Mộc, nếu không phải hôm nay nói chuyện phiếm vô tình nhắc đến thì bây giờ tôi cũng còn không biết!
“Anh đem thi thể của anh ấy cất giấu ở đâu? Khi ra ngoài rồi đưa tôi đi xem có được hay không, bây giờ tôi cần tìm thi thể anh ấy có việc gấp.” Tôi níu lấy tay Đường Dũng, nói.
Lúc này tôi không biết nên nói gì với Đường Dũng cho phải. Nếu như anh ta thật sự có thể đưa tôi đi tìm được thân thể Tô Mộc liệu có phải tôi sẽ biết được có chuyện gì xảy ra với Tô Mộc không?
Gần đây anh ấy thay đổi như vậy chắc hẳn có liên quan tới chuyện tìm long mạch để sống lại, bởi vì chính từ sau khi đi ra khỏi long mạch thì tính tình của anh ấy mới hoàn toàn thay đổi.
Nghĩ tới đây tôi vô cùng thấy hào hứng, không muốn đợi ở nơi này dù chỉ một giây, chỉ cần có thể cởi bỏ mê thuật trên người Tô Mộc, đem Tô Mộc trước kia trở về thì cho dù tôi chịu khổ nữa tôi cũng nguyện ý!
“Dương Dương… Anh ta đối xử với em như vậy mà em vẫn không bỏ được anh ta sao…” Đường Dũng nhìn tôi đầy bi thương, thở dài nói.
Có điều anh ta vẫn gật đầu một cái, bộ dáng không còn cách nào khác phải chiều tôi.
“Thật?! Đường Dũng, anh đối với tôi tốt quá, tôi yêu anh!” Tôi thật rất yêu Đường Dũng, ôm anh ta một cái, vui vẻ nói.
“Dương Dương thúi, em căn bản không hiểu yêu có nghĩa là gì.” Đường Dũng ai oán nhìn tôi một cái, mặc cho tôi ôm còn già mồm nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom