• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-301

CHƯƠNG 279: XƯƠNG RỒNG




CHƯƠNG 279: XƯƠNG RỒNG
Ngay sau đó người Đường Dũng run lên, giống như đang bị điện giật vậy.
Lòng tôi liền căng ra, sợ lão Lưu Tài này lại giở trò gì. Nhưng ngay sau đó trên người Đường Dũng tôi thấy một cái bóng mơ mơ hồ hồ, nhìn vóc dáng giống hệt như vóc dáng của Đường Dũng, có lẽ chính là thần thức bị phong bế của Đường Dũng.
Bóng người kia có chút ngây ngô, ở trên người Đường Dũng cứ ngả ngả nghiêng nghiêng không chính xác được với cơ thể. Đợi một lúc sau, Lưu Tài vẫn thấy thần thức cùng với cơ thể Đường Dũng chưa thể hoàn toàn chung một chỗ liền nôn nóng, đưa tay đập vào ngực Đường Dũng một cái.
Thân ảnh kia lóe lên một cái, chui hoàn toàn vào trong thân thể Đường Dũng, biến mất không thấy đâu.
“Xong rồi, bây giờ thần thức của cậu ta đã trở lại trong thân thể, chỉ mấy phút nữa là có thể tỉnh hồn lại, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, chúng ta từ biệt từ đây, không mong gặp lại.” Lưu tài nói, tốc độ nói của ông ta rất nhanh, sau khi nói xong liền xoay người chạy, ngay cả pháp khí là chiếc đinh kia cũng không cần.
Đáng tiếc tốc độ của ông ta nào có nhanh bằng Thuồng Luồng Tiên, ông ta còn chưa kịp chạy hết một bước thì cổ đã bị Thuồng Luồng Tiên tóm lấy: “Ngươi chạy gấp như vậy làm gì, ngay cả cái đinh kia ngươi cũng không cần?” Thuồng Luồng Tiên cười lạnh nói.
Trán Lưu Tài liền đổ mồ hôi lạnh, nhìn Thuồng Luồng Tiên, cười khan nói: “Cái đó… không cần. Cũng không phải vật đáng tiền gì, tiểu nha đầu này thích thì tôi sẽ tặng cô ấy.”
“Không cần, ngươi ở đây với chúng ta một lúc là được, cái đinh kia cũng trả lại cho ngươi. Không phải ngươi nói cũng muốn vào long mạch xem một chút sao, giờ đã tới cửa lại chạy đi mà không cảm thấy đáng tiếc?” Thuồng Luồng Tiên cười nói, ông ta giống như cố ý trêu chọc Lưu Tài, Lưu Tài càng cuống cuồng thì ông ta lại càng quấn Lưu Tài, nói gì cũng không buông tay.
Mặt Lưu Tài đầy khổ sở, ông ta một chút cũng không muốn lại ở chung một chỗ với Thuồng Luồng Tiên, vốn ông ta đã không phải là đối thủ của Thuồng Luồng Tiên, bây giờ lại thêm một quỷ cao thâm khó lường cộng thêm một Tăng nhân sắp tỉnh, một người một quỷ một yêu cái nào cũng không đắc tội nổi, huống chi Tăng nhân kia sau khi tỉnh nhất định sẽ biết đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó mình còn có thể ổn sao?
Chính ông ta cũng là Tăng nhân, đối với thủ đoạn ra tay của Tăng nhân ông ta quá hiểu rồi. Lúc này Lưu Tài chỉ biết ngậm nước mắt, nếu như sớm biết kết cục là như vậy thì có chết ông ta cũng sẽ không ném đá giấu tay với Đường Dũng.
Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn, ngay khi Lưu Tài lên tiếng gọi Giao long đại nhân thì Đường Dũng đã vặn vẹo cổ, xoay người lại. Anh ta thật giống như vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, mặt nhìn xung quanh ngơ ngác, sau khi thấy tôi anh ta liền vui mừng, đi về phía tôi hỏi: “Dương Dương, đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại ở chỗ này? Còn có sao toàn thân anh đều đau, giống như vừa mới chạy cả trăm cây số vậy.”
Suýt chút nữa tôi không nhịn được mà phì cười, anh ta sau khi tỉnh dậy phản ứng giống hệt như Lưu Tài, có điều hiển nhiên anh ta thảm hại hơn một ít. Mới vừa rồi Tô Mộc dùng thân thể anh ta chạy một trận rất nhanh, còn đánh gục bảy tám Tăng nhân để đoạt cơm, lượng hoạt động kia không cần nghĩ cũng biết lớn chừng nào.
Tô Mộc là quỷ không sợ mệt mỏi nhưng Đường Dũng là có thân thể bằng xương bằng thịt, không mệt mới lạ.
Tôi liền muốn trêu chọc anh ta một chút, tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, nói: “Có thể không mệt được sao? Đây chính là Băng Cốc, anh từ Paaya chạy tới đây, tôi đã bảo anh đi máy bay mà anh không chịu nghe, bây giờ chân cũng sắp gãy đi.”
“Băng Cốc? Đây là Băng Cốc?” Đường Dũng nghe vậy sửng sốt, mắt trợn to, đầu còn chút chưa nghĩ được, cau mày nghĩ lại chuyện trước lúc hôn mê.
Trong miệng còn lẩm bẩm: “Anh đưa em đi Paaya đón Diệu Diệu, sau đó không thấy Diệu Diệu đâu, cuối cùng anh ở nơi phế tích tìm đầu mối, sau đó… anh bị phù phép! Khốn kiếp, kẻ nào chán sống dám phù phép ông đây, ông đây không chỉnh chết hắn sẽ không làm người!” Vừa nói Đường Dũng đã nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Lưu Tài đã hoàn toàn kinh sợ, bây giờ ông ta chỉ hận mình không biến thành người trong suốt được, chỉ yên lặng trốn sau lưng Thuồng Luồng Tiên, dùng Thuồng Luồng Tiên che chắn cho mình.
Nhưng động tác của Lưu Tài đã khiến Đường Dũng để ý, không chỉ có vậy, Lưu Tài còn không cẩn thận nhìn thẳng chạm vào ánh mắt Đường Dũng. Hai người bọn họ đều là Tăng nhân, dường như trong nháy mắt Đường Dũng liền biết chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Đường Dũng trầm xuống, đối mặt với Lưu Tài, anh ta đã hoàn toàn biến mất bộ dáng buồn bực xui xẻo vừa rồi mà mặt đầy âm trầm bước tới trước mặt Lưu Tài, lạnh giọng hỏi: “Chính ngươi là người đã ra tay với ta? Diệu Diệu bây giờ ở đâu, mau giao nó ra!”
Tôi vốn rất hứng thú chờ xem Đường Dũng cùng Lưu Tài đánh nhau một trận, không ngờ trong nháy mắt Đường Dũng lại trở nên lạnh lùng bình tĩnh như vậy, hơn nữa anh ta lại cho rằng Lưu Tài bắt cóc Diệu Diệu, rõ ràng lúc trước anh ta còn nói với tôi Diệu Diệu ở Băng Cốc.
Nghĩ tới đây đầu óc tôi đột nhiên kịp nghĩ ra. Không đúng, tin tức Diệu Diệu bị người ta bắt đưa đến Băng Cốc chính là Lưu Tài nói cho chúng tôi, lúc trước tôi chỉ muốn để Lưu Tài cởi sáu giác quan cho Đường Dũng mà không nghĩ ra, bắt Diệu Diệu đi hẳn hắn cũng là đầu sỏ, ít nhất cũng không thoát được liên quan!
Chuyện liên quan tới Diệu Diệu tôi liền không còn tâm tư xem náo nhiệt, sốt ruột bảo Lưu Tài biết cái gì thì hãy mau nói, nếu không Đường Dũng nhất định sẽ báo thù, hơn nữa còn là gấp mười gấp trăm lần để trả lại cho hắn ta.
Dĩ nhiên Lưu Tài biết khi Đường Dũng tỉnh lại sẽ là hậu quả gì, nếu không thì vừa rồi hắn đã không cuống cuồng chạy như vậy. Bây giờ tôi cũng tra hỏi hắn, hắn liền thở dài, bổ dáng buông xuôi sụp đổ, thật giống như chết đến nơi rồi vậy, chỉ về hướng Tô Mộc đang đứng, nói: “Diệu Diệu các ngươi nói chính là tiểu quỷ trong miếu chờ sắc phong phải không, nó bị sư phụ bọn ta mang đi, đúng là tới Băng Cốc, bây giờ có lẽ đã ở trong long mạch.”
“Sư phụ ngươi thực lực mạnh như vậy còn mang Diệu Diệu đi vào trong long mạch làm gì? Chẳng lẽ hắn đại từ đại bi muốn đưa Diệu Diệu cùng nhau tu luyện, tăng tu vi cho Diệu Diệu?” Tôi vội la lên.
Sư phụ hắn là người nào đại khí tôi cũng đoán được, hẳn là Lý Chùy, đó chính là kẻ không có tính người, hơn nữa lại hung bạo tàn ác, Diệu Diệu nếu rơi vào trong tay hắn thì không thể có chuyện tốt.
Sắc mặt Đường Dũng cũng tối lại, khi đối diện với chuyện Diệu Diệu anh ta lại tỉnh tác khác thường, nói: “Ngươi dẫn chúng ta đi vào, ngay bây giờ.”
Nháy mắt Lưu Tài khóc ròng, nếu ông ta biết cửa vào long mạch ở đâu thì đã sớm vào, cần gì phải ở bên ngoài ăn cơm hộp như vậy.
“Xin lỗi người anh em, không phải tôi không giúp các ngươi mà quả thật long mạch này tôi chưa từng tới, căn bản cũng không biết cửa ở đâu, bảo tôi đưa đi…”
Không chờ ông ta nói xong thì trên người Đường Dũng đã bộc phát ra một cổ sát ý mãnh liệt, ngay cả Tô Mộc ở bên cạnh nãy giờ một mực nghiên cứu vách tường cũng cảm giác được, quay đầu nhìn Đường Dũng một cái.
Đường Dũng đưa tay bóp cổ Lưu Tài, hai ngón tay vì dùng quá sức mà trắng bệch, bóp khiến Lưu Tài không thở nổi, mặt hắn ta nháy mắt đã đỏ bừng.
“Ta nói một lần cuối cùng, Diệu Diệu sống thì ngươi sống, Diệu Diệu chết thì ngươi chết! Nếu hồn của nó bị tiêu diệt thì ta đảm bảo cả đời ngươi cũng sẽ không được siêu sinh!” Đường Dũng nói.
Mỗi một từ anh ta đều nghiên răng nghiến lợi nói, hận không được ăn thịt uống máu Lưu Tài. Tôi lần đầu tiên thấy anh ta giận dữ như vậy liền bị dọa sợ, hơi lui về phía sau hai bước.
“Tôi…” Lưu Tài cũng bị dọa sợ không nhẹ, lúc này ông ta nói chuyện cũng rất khó khăn, mỗi một từ thốt ra đều kèm theo tiếng ho khan, miễn cưỡng nói: “… thật… sự… không… biết…”
“Chết đi!” Lưu Tài còn chưa nói xong thì từ bàn tay Đường Dũng đã truyền đến một tiếng kêu, đó là tiếng xương bị bóp vỡ.
Lúc này mặt Đường Dũng đầy băng sương giống như sát thần từ địa ngục tới, chờ đến khi anh ta buông tay ra thì Lưu Tài đã mềm nhũn ngã xuống đất, trên cổ hắn ta bị bóp lại lệch đi một góc quái dị, mặc dù đầu và thân vẫn còn dính chung một chỗ nhưng giữa chúc đã không còn liên quan gì. Hiển nhiên Lưu Tài đã chết. Tôi hoàn toàn bị giật mình, khiếp sợ nhìn Đường Dũng, không nghĩ anh ta sẽ dễ dàng giết chết Lưu Tài như vậy.
Vốn tôi đã đồng ý với Lưu Tài để ông ta đi, vậy mà bây giờ ông ta đã chết. Tự nhiên trong lòng có loại cảm giác có lỗi với ông ta.
Nhưng lần này hiển nhiên Lưu Tài đã thật sự chọc giận Đường Dũng, sở dĩ anh ta tức giận như vậy nhất định còn liên quan tới tình cảnh của Diệu Diệu.
Nghĩ đến chuyện Lưu Tài cùng Lý Chùy cướp Diệu Diệu đi, sự áy náy trong tôi hơi giảm bớt một chút.
Ngay khi tôi nhìn Đường Dũng đang giận dữ không biết phải mở miệng khuyên anh ta thế nào thì Tô Mộc đã lên tiếng: “Đi thôi, có thể vào rồi.”
“Tìm được cửa vào rồi?” Tôi cùng Thuồng Luồng Tiên đều chấn động một cái. Tô Mộc gật đầu.
Lúc này tay anh ấy đang di trên mặt tường, giống như đang vẽ bùa chú nào đó vậy, sau đó tường đá trước mặt anh ấy bỗng nhiên nổi lên giống như có một tầng nước phủ trên bề mặt. Tôi còn chưa kịp xúc động trước cảnh tượng thần kỳ này thì người Tô Mộc lóe một cái, ôm lấy eo tôi vọt về phía bức tường.
Đúng như tôi nghĩ, bức tường kia đã biến thành một cửa vào bằng nước, nước lạnh buốt, sau khi đi xuyên tường chúng tôi ngáy mắt thật giống như đã tiến vào một thế giới hoàn toàn mới. Khác hoàn toàn với không gian mờ tối ngoài kia, nơi này rất sáng, hơn nữa không phải ánh sáng từ loại đèn nào đó mà vàng ở khắp nơi lấp lánh, thật giống như ở đây là một mỏ vàng, đập vào mắt đều nguy nga lộng lẫy.
Thuồng Luồng Tiên cùng Đường Dũng cũng theo sát phía sau chúng tôi cùng tiến vào.
Lúc này ánh mắt Đường Dũng rơi trên cánh tay Tô Mộc đang đặt lên eo tôi, mặt lạnh tanh nhìn chúng tôi, cũng không nói gì.
Tôi liền có chút lúng túng, di chuyển sang bên cạnh một chút, muốn Tô Mộc buông tôi ra. Dẫu sao hiện tại tâm tình của Đường Dũng rất kém, chúng tôi không cần phải vào lúc này kích thích anh ta, lỡ như anh ta khó chịu lại tìm tới Tô Mộc đánh nhau, vậy thì chúng tôi còn chưa tìm thấy đối thủ đã lục đục nội bộ, thật không tốt.
Tô Mộc nhận ra ý đồ của tôi nhưng vẫn giữ chặt tôi lại, còn kéo tôi ngã vào ngực anh ấy, ôm tôi thật chặt. Thật giống như cố ý khiêu khích Đường Dũng vậy, anh ấy còn cong miệng lên cười, thận mật ghé miệng xuống bên tai tôi, dùng giọng không lớn không nhỏ vừa vặn để Đường Dũng có thể nghe được, nói: “Nơi này đã là bên trong kết giới long mạch, bắt đầu tư bây giờ em không được xa anh nửa bước, phải đi sát bên anh, bất kể gặp ai em cũng không được ra tay, coi như em là khán giả đứng xem là được.”
“Tại sao?” Tôi không hiểu liền hỏi, đồng thời thử lần nữa thoát khỏi tay Tô Mộc.
Nhưng Tô Mộc rất khỏe, anh ấy không muốn buông ra thì tôi có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
Cũng may lúc này ưu tư Đường Dũng coi như đã ổn định, mặt dù mặt anh ta vẫn nhăn lại nhưng cũng không có địch ý với Tô Mộc, nghe tôi hỏi vậy liền nói: “Em cứ nghe theo lời lão quỷ là được, kẻ tạo ra kết giới vào cửa kia cũng không phải là kém cỏi, không phải là người em có thể đối phó. Em chỉ cần bảo đảm mình an toàn không làm vướng chân bọn anh là được rồi.” Nói xong Đường Dũng nhìn qua tôi một cái, không nói gì nữa mà đi về phía trước.
Tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Đường Dũng đi xa, lúc này mới chú ý ngay hướng Đường Dũng đi tới kia ở giữa không trung đang nổi lơ lửng một bộ xương màu vàng rất lớn, bộ xương kia lớn như khủng long vậy, không đúng, thậm chí so với khủng long còn lớn hơn, thật giống như một ngọn đồi dài vậy.
Cho dù lớn đến như tào tôi vẫn nhận ra đó là khớp xương của động vật họ rắn, chỉ là nhìn hình dáng phần xương đầu không hoàn toàn giống như rắn.
Tôi liền kinh sợ, chỉ vào bộ xương động vật kia nói: “Đây… sẽ không phải là rồng chứ? Đây là xương của rồng thật sự?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom