• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-300

CHƯƠNG 278: THUỒNG LUỒNG TIÊN NGU HỌC




CHƯƠNG 278: THUỒNG LUỒNG TIÊN NGU HỌC
“Ta cũng… không biết. Hơn ba trăm năm không dùng tới long ngữ, ông đây cũng đã sớm quên sạch.” Thuồng Luồng Tiên vội kêu lên.
Có thể thấy được ông ta cũng đang rất nôn nóng, chỉ mong nghe hiểu rồng kia nói ý gì nhưng bây giờ ông ta càng luống cuống lại càng quên sạch tiếng của loài rồng. Không đợi ông ta kịp nhớ ra, tiếng rồng ngâm quanh quẩn bên tai tôi đột nhiên biến mất.
Tôi cùng Thuồng Luồng Tiên ngây người một lát, có cảm giác như cách một đời người như lúc nằm mơ mới tỉnh vậy, giống như âm thanh rồng ngâm kia căn bản không tồn tại, chúng tôi nghe cũng là ảo giác.
“Dương Dương, hai người không sao chứ?” Tô Mộc mặc dù không nghe được tiếng ngâm của rồng nhưng anh ấy luôn chú ý tôi, thấy biểu hiện của tôi cùng Thuồng Luồng Tiên quá quái dị liền lo lắng hỏi
Tôi lắc đầu một cái, cau mày nói với anh ấy tôi không sao, chẳng qua chỉ không biết tại sao tiếng rồng ngâm kia bỗng nhiên lại không thấy, cũng không biết vừa rồi nó kêu lên với tôi là có ý gì.
Xác nhận được tôi không sao, chân mày Tô Mộc mới dãn ra mấy phần, nói bất kể con rồng kia muốn nói gì với tôi thì ít nhất bây giờ với tôi nó không có ác ký, nếu không bằng bản lãnh của nó, ba chúng tôi bao gồm cả Thuồng Luồng Tiên đều đã chết hết rồi.
Lời của anh ấy trong nháy mắt liền khiến Thuồng Luồng Tiên bất mãn, bĩu môi nói: “Là ngươi cùng Dương Dương chết, bằng bản lãnh của ông đây chuồn trước mặt rồng thật sự cũng không là vấn đề, ít nhất sẽ không chết thảm như hai ngươi.”
“A, phải không? Dương Dương bây giờ là người trợ tiên của ông, ông bỏ mặc cô ấy để chạy có còn ra thể thống gì không? Nếu như cô ấy chết thì thực lực của ông cũng sẽ bị giảm nghiêm trọng, cho nên tôi khuyên ông hãy mau chóng suy nghĩ xem vừa rồi tiếng rồng kia muốn nói gì, nếu như trong long mạch này thật sự có rồng còn sống vậy thì mục đích của tôi và ông cũng đừng mong thực hiện được.” Tô Mộc cười lạnh nói.
Cười xong anh ấy lại nói, nếu như bên trong thật sự có rồng sống thì Lâm Yến Nhi bọn họ cũng không làm được gì, dù sao chúng ta còn có một Thuồng Luồng Tiên đi theo, cũng coi như có liên quan đến rồng, còn bọn chúng phỏng đoán còn chưa biết là có rồng sống thật sự.
Vừa nói Tô Mộc vừa lên tinh thần, ở trước mặt chúng tôi dâng lên một đoàn quỷ hỏa màu xanh, người cũng đi tới bên bức tường đá lần lần sờ sờ giống như đang tìm cơ quan ngầm.
Nhân lúc Tô Mộc đang tìm kiếm đồ, tôi hỏi Thuồng Luồng Tiên có phải là thật sự đã quên tiếng loài rồng nói thế nào, theo như bình thường học một ngôn ngữ hẳn rất khó quên mới đúng, cũng giống như tiếng Anh, dù bây giờ nghe người khác nói thì cũng không cần dịch sang tiếng Trung tôi vẫn biết họ nói ý gì, làm sao Thuồng Luồng Tiên lại có thể quên sạch hàm nghĩa của tiếng loài rồng.
Hơn nữa không phải ông ta luôn một lòng muốn hóa rồng sao, nếu như ngay cả tiếng loài rồng cũng quên vậy thì ông ta dựa vào cái gì mà trở thành rồng?
Nghe tôi hỏi, sắc mặt Thuồng Luồng Tiên trầm xuống một chút, ông ta giả bộ tức giận trợn mắt nhìn tôi, nói: “Nha đầu nhà ngươi, ai mà chẳng có thiếu sót. Ông đây năm đó lúc lột da rắn hóa thành thuồng luồng là có nghi thức thành tiên, trong nghi thức đó có rồng phụ trách truyền thụ tiếng loài rồng cho ta. Nhưng lúc ấy… lúc ấy bỗng nhiên thiên hạ đại loạn, có một đại ma đầu muốn lao ra hủy diệt nhân gian, ông đây kích động một cái liền bỏ qua nghi thức thành tiên, cho dù tương lai thật sự không thể trở thành rồng thật sự thì ông đây cũng phải bảo vệ hòa bình thế giới. Cho nên…”
Tôi nhìn Thuồng Luồng Tiên bắt đầu nói bậy nói bạ, không nhịn được Thuồng Luồng Tiên ngắt lời: “Cho nên ông có thể nói thật không, tại sao ông lại không biết tiếng rồng?”
Bị tôi vạch trần, sắc mặt Thuồng Luồng Tiên có chút khó coi, ông ta trợn mắt hung ác nhìn tôi thật giống như đang nhìn kẻ địch, nói: “Đừng nhiều chuyện! Ông đây nói gì với ngươi thì ngươi nghe thế là được rồi, vạch trần ta làm gì! Chuyện này ngươi chỉ cần biết kết quả, còn quá trình trong đó không quan trọng, ngươi cũng không cần nghe.”
“Nhưng kết quả là gì?” Tôi bị Thuồng Luồng Tiên nói dông dông dài dài có chút mơ hồ, không kịp hiểu ý ông ta là gì.
Mặt Thuồng Luồng Tiên nhìn tôi đầy bất đắc dĩ, nói: “Kết quả ông đây chính là không biết tiếng rồng, nghe không hiểu à!”
Thì ra nói nửa ngày rốt cuộc cũng là không nói cái gì. Tôi liền liếc mắt, còn muốn tiếp tục hỏi Thuồng Luồng Tiên nữa thì đột nhiên cổ chân tôi bị kéo như có thứ gì đó bắt được.
Tôi bị hù hét lên một tiếng, chân trực tiếp giẫm mạnh cái thứ đang giữ chân mình!
“Á!” Dưới chân truyền đến tiếng hét thê thảm, giọng hét là của nam, khá quen tai.
Tôi liền cúi đầu nhìn lại chỉ thấy phía trên đất nằm sắp một bóng người, giờ đang còng lưng như con tôm, dường như đang tiếp nhận nỗi đâu vô cùng đau đớn.
Vừa nãy là tay hắn bắt lấy cổ chân của tôi, hiện đã buông tay nhưng giọng lại nức nở nói: “Một đứa con gái nhỏ bé như cô mà sao lực chân lại mạnh như vậy, bộ xương già của tôi bị cô băm nát rồi.”
Nói chuyện là Lưu Tài, tôi thấy là ông ta cũng thở phào ra, dở khóc dở cười nhìn ông ta: “Là ông à, tỉnh rồi sao không đứng lên, bắt chân tôi làm gì, nơi này đên thui ông muốn hù chết tôi ạ!”
Lưu Tài càng thêm ấm ức: “Tôi cũng không muốn làm vậy, vừa nãy không biết tại sao cái gáy đột nhiên bị chập, toàn thân không còn sức, tôi bị người ta đánh bất tỉnh sao?”
Khi ông ta nói chuyện thì tôi và Thuồng Luồng Tiên nhìn nhau một cái, không hẹn mà nhìn lại phía Tô Mộc vừa tay độc ác ra tay, xấu hổ cười.
Thuồng Luồng Tiên da mặt dày, trực tiếp nói là do Lưu Tài chứ ai, chính ông ta không cẩn thận, đang yên đang lành lại đâm đầu vào cây cột làm choáng mình, nếu không phải nhìn ông đã tuổi cao sức yếu thì Thuồng Luồng Tiên đã sớm ném ông ta đi, hiện tăng nhân ở gần long mạch đã đi vào, không còn ai canh giữ khiến yêu ma quỷ quái giờ ở khắp nơi, bọn chúng trời sinh có thù với tăng nhân nên trông thấy Lưu Tài một mình nằm bất tỉnh thì sẽ ăn luôn ông ta ấy chứ.
Lưu tài nghe thế mặt mày xám xịt, ông ta đương nhiên biết là mình không phải do đâm vào cột gì, nhưng Thuồng Luồng Tiên đã nói vậy, lúc đó tôi và Thuồng Luồng Tiên ở trước mặt ông ta, vậy mà vẫn bị người ta đánh gục, chứng tó ngoài hai chúng tôi còn có một trợ thủ lợi hai đi theo bên cạnh nữa.
Lúc này Lưu Tài đã buông mọi tâm tư chống cự, đưa mắt nhìn Tô Mộc đứng một bên: “Vị Đại nhân này, ngài có thể ra khỏi cơ thể anh ta không?”
Tô Mộc nghe vậy không phản ứng với Lưu Tài, cũng không quay đầu lại mà vẫn nhìn chằm chằm vào tường, không biết trên đó có bảo bối gì. Cũng may anh ấy cũng không coi thường lời của Lưu Tài, người hơi chao đảo một cái bóng thon dài cũng đã từ trong thân thể Đường Dũng bay ra.
Đường Dũng không có Tô Mộc chống đỡ thân thể, toàn thân liền cứng lại, sau đó thân thể tự động ngồi khoanh chân trước bức tường, thật giống như đang tu luyện vậy.
Lưu Tài đã nghỉ một hồi lâu, đã có thể khập khiễng đứng lên từ từ đi tới bên cạnh Đường Dũng, móc ra một con dao nhỏ cắt một lọn tóc trên đầu Đường Dũng, sau đó lấy bật lửa đốt, cứ như vậy cầm trong lòng bàn tay, cũng không ngại nóng đưa tới trước mặt Đường Dũng.
Tóc cháy liền dâng lên một làn khói trắng, làn khói như có ý thức xông thẳng vào mắt mũi Đường Dũng chui vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom