Advertisement
Advertisement
  • Chap-299

CHƯƠNG 277: RỒNG NGÂM




CHƯƠNG 277: RỒNG NGÂM
Thuồng luồng tiên nghe vậy sửng sốt một chút, im lặng nhìn chằm chằm Tô Mộc rồi ai oán nói: “Sau này khi ngươi còn chưa rõ tình hình thì có thể chậm ra tay không? Hỏi trước chúng ta một chút là được, lỡ như tâm tình ngươi không tốt liền giết người kia thì không phải Đường Dũng vĩnh viễn không tỉnh nữa sao?”
“Không tỉnh được thì không tỉnh, cậu ta rất quan trọng sao?” Tô Mộc hỏi ngược lại. Giọng nói kia giống như Đường Dũng chỉ là con muỗi, sống hay chết cũng không có vấn đề, anh ấy chịu từ bi đem Đường Dũng tới nơi này đơn thuần chỉ để dùng Đường Dũng làm cái khiên bằng thịt để chắn dương khí.
Bị Tô Mộc nói lại khiến Thuồng luồng tiên không biết nên nói gì nữa, dứt khoát không nói tiếp chuyện này mà chỉ đi tới bên cạnh Tô Mộc, hỏi có phải Tô Mộc cũng đã đem Tăng nhân bảo vệ ở chỗ này giết chết, nơi này hẳn phải có người khác canh giữ?
“Người thì không có nhưng quỷ với yêu thì có không ít, hơn nữa nhìn qua bọn chúng đều có thực lực rất yếu, cũng không biết bọn chúng ăn gan hùm gan báo gì mà cũng dám chạy đến long mạch đòi chia một chén canh.” Tô Mộc nói. Giọng anh ấy rất bình thản, hiển nhiên không đem những quỷ cùng yêu kia coi ra gì.
Tôi đi sau lưng Tô Mộc, trong lòng vừa rồi muốn tranh cãi thay Đường Dũng mấy câu nhưng tính khí Tô Mộc tôi quá hiểu, là điển hình khẩu xà tâm phật, bây giờ nhìn bề ngoài thì có vẻ quan hệ giữa anh ấy và Đường Dũng còn rất tệ nhưng thực tế đối xử với Đường Dũng rất khá, ít nhất là trước khi phát hiện dương huyệt thì thân thể Đường Dũng đối với anh ấy cũng không có tác dụng gì, nếu anh ấy không tốt với Đường Dũng thì sao còn chưa đi ra khỏi thân thể anh ta?
Lỡ như bây giờ tôi nói đỡ cho Đường Dũng khiến Tô Mộc ghen thì có lẽ Đường Dũng kia thật sự sẽ thảm, không chừng Tô Mộc sẽ giết chết Lưu Tài để Đường Dũng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Thấy tôi chỉ cúi đầu đi theo không nói gì, Tô Mộc bước chậm lại đợi tôi một chút, hỏi tôi đang suy nghĩ gì mà trông dáng vẻ như đang có ưu tư. Tôi liền nói không suy nghĩ gì, chỉ mong mau chóng tìm được long mạch, tìm được Diệu Diệu cùng tung tích của Tăng nhân Khôn.
Tô Mộc nghe vậy cười một tiếng, đưa tay lên xoa xoa tóc tôi, dịu dàng nói: “Em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, những chuyện này cứ giao cho anh, em chỉ cần buông lỏng thoải mái một chút là được. Cứ coi như đến nơi này thám hiểm, thật khó khăn mới có thể nhìn thấy long mạch, người bình thường có mua vé cũng không nhất định có thể thấy.”
“Lúc này anh còn có tâm tư đùa.” Tôi nói, có điều được Tô Mộc xoa dịu trong lòng tôi nháy mắt đã buông lỏng không ít.
Lúc này tôi mới nhớ ra hình nhưu tôi còn chưa xem thật kỹ long mạch.
Mặc dù vừa rồi đi theo Thuồng luồng tiên lên không trung cũng nhìn thấy dấu vết long mạch, nhưng đấy chẳng qua cũng chỉ là hình dáng khe hở cùng những đống đổ nát của tòa nhà, long mạch chân chính có dạng gì thật đúng là tôi không biết.
Nghĩ tới đây tôi liền tò mò, trong lòng vô cùng mong đợi được thấy long mạch.
Chúng tôi đi dọc theo dấu vết đổ nát đi về phía trước, đại khái đi tới vị trí là đầu rồng tôi bỗng nhiên cảm giác được có một trận gió thổi tới tai tôi, rất khó chịu.
Tôi liền ngoáy ngoáy lỗ tai nhưng cơn gió kia rất kỳ lạ, thật giống như nó có ý thức vậy. Toàn thân tôi đều không cảm nhận được có gió thổi, duy chỉ có lỗ tai tôi là cảm giác như gió đang chui vào trong, hơn nữa phát ra tiếng rít u u như dã thú đang kêu gào.
Tôi liền dừng bước, mặt đầy kỳ quái nhìn xung quanh một chút. Kỳ lạ là bốn phía xung quanh cái gì cũng không có, chỉ là bóng đêm đen thùi lùi chỉ có một chút ánh sáng mờ mờ, đừng nói là dị thường mà ngay cả tiếng gió thổi cũng đột nhiên không còn.
Tôi càng cảm thấy quái dị, mặc dù tôi không thấy gì nhưng tiếng gió kia đột nhiên biến mất rất rõ ràng, giống như nó đang cùng tôi chơi đuổi bắt khiến tôi thấy khó chịu. Tô Mộc thấy tôi dừng lại cũng lập tức ngừng lại, hỏi tôi sao đột nhiên lại không đi?
Tôi nói nơi này hình như có cơn gió quái lạ cứ thổi vào tai tôi, khiến tôi khó chịu, cũng không biết là thế nào. Vừa nói tôi còn bảo Tô Mộc để ý một chút, xem bên cạnh tôi có phải là có quỷ hay yêu đang hù dọa, cố ý trêu đùa tôi. Thấy tôi nói vậy Tô Mộc hơi nhíu mi lại, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nghiêm túc nhìn một vòng xung quanh tôi
Chỉ là anh ấy nhìn một vòng hiển nhiên cũng không thấy được gì, nói với tôi xung quanh không có âm hồn gì, cũng không có tung tích của yêu vật. Vừa nói anh ấy vừa hỏi có phải tôi bị ảo giác, bây giờ còn có cảm giác đó không?
Tôi lắc đầu một cái, mới vừa rồi khi tôi dừng bước thì cảm giác đó liền biến mất không thấy khiến tôi bây giờ cũng không xác định được, có phải do tôi quá khẩn trương cho nên thuật sự xuất hiện ảo giác?
Ngay khi tôi còn đang do dự có muốn tiếp tục đi về phía trước hay không thì bên tai bỗng nhiên lại vang lên tiếng gió vù vù kia, hơn nữa lần này tôi cảm giác được rõ rệt một trận gió nóng ấm áp thổi vào bên trong tai tôi!
Tôi liền kêu Tô Mộc một tiếng, đồng thời giơ tay lên che tai lại. Lần này khẳng định không phải là ảo giác, cho dù thứ kia là cái gì thì tôi cứ đem che lại, nhốt nó vào trong lỗ tai, sau đó sẽ nghiên cứu xem rốt cuộc nó là thứ gì.
Tô Mộc cùng Thuồng luồng tiên nghe tiếng kêu của tôi liền cùng bước tới, thấy tay tôi đang bụm chặt lỗ tai, sắc mặt Tô Mộc liền trầm xuống, âm khí vây quanh thân thể Đường Dũng cũng nhiều hơn một chút. Anh ấy liền tới bên cạnh lỗ tai tôi, cảm thụ một chút khí tức xung quanh tai tôi, không phát hiện ra điều gì khác lạ liền thận trọng bảo tôi buông tay, đem thả thứ bên trong lỗ tai ra.
Lúc này tôi lo lắng muốn chết, toàn bộ cơ bắp đều cứng lại, rất sợ núp trong lỗ tai tôi là quái vật gì đó, trong long mạch lớn như vậy, chúng tôi lại có ba người, sao nó lại tìm tới mỗi mình tôi? Cho dù sợ thì tôi vẫn làm theo lời Tô Mộc, tay từ từ nhấc ra khỏi tai.
Chờ đến khi tay vừa buông khỏi tai thì tiếng gió như thú kêu kia nháy mắt lại vang lên lần nữa.
Tô Mộc vẫn không có phản ứng gì, hiển nhiên không nghe được âm thanh kia, ngược lại Thuồng luồng tiên đứng bên cạnh lại đột nhiên xông tới, trực tiếp nhảy đến bên trên một tấm đá, sau đó liền áp tai xuống phía dưới, hưng phấn nói: “Ôi trời, Dương Dương, là rồng ngâm!”
“Âm thanh kia chính là rồng ngâm, không nghĩ tới trong long mạch này lại vẫn cất giữ một con rồng sống, bây giờ chính là nó đang nói chuyện với ngươi!” Thuồng luồng tiên kích động không còn khống chế được, giống như âm thanh kia là tiếng nói của tổ tông ông ta vậy.
Tôi còn chưa kịp phản ứng Tô Mộc đã mở miệng nói trước, hỏi Thuồng luồng tiên rồng ngâm là ý gì? Có thể khiến thân thể tôi bị thương hay không? Còn có trong long mạch này có rồng thật sao?
“Nói nhảm, có rồng ngâm đương nhiên là có rồng thật sự. Ngươi không nghe được tiếng của rồng cũng rất bình thường, dẫu sao mặc dù ngươi lợi hại thì tu vi cũng chỉ là lệ quỷ mà thôi. Ta đây cũng tới lúc tu được ba trăm năm hóa thành thuồng luồng mới biết tới rồng ngâm, mặc dù Giao long chúng ta không được coi là rồng thực sự nhưng thực tế cũng đã bước vào ngưỡng cửa gọi là rồng, cũng hiểu biết ngôn ngữ của rồng một ít. Tiếng rồng ngâm vừa rồi có ý là… chính là…”
Vừa nói Thuồng luồng tiên lại cà lăm, bây giờ ông ta quá hưng phấn, ánh mắt so với bình thường cũng mở to hơn rất nhiều, nhưng phải tới nửa ngày ông ta cũng chưa nói ra được ý chính.
Tôi liền nóng nảy, nói: “Rốt cuộc là ý gì, ông nói đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom