• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-297

CHƯƠNG 275: MUỐN CHÉM MUỐN GIẾT THÌ TÙY




CHƯƠNG 275: MUỐN CHÉM MUỐN GIẾT THÌ TÙY
Vĩnh viễn không nên đánh giá thấp cơn đói bụng của tôi, cũng vĩnh viễn không nên đánh giá thấp mong muốn tới long mạch của Thuồng luồng tiên, bây giờ Thuồng luồng tiên giống như siêu nhân, tốc độ bay cực kỳ nhanh, dường như chỉ chớp mắt một cái tôi đã xuất hiện phía bên trên tòa nhà màu trắng.
Từ góc độ này nhìn dường như giống như đúc tấm hình Đường Dũng cho tôi xem trên báo, thấy được từ kiến trúc màu trắng nứt ra một khe hở, mơ hồ lóe lên bảy tám ánh nến sáng nhàn nhạt. Nếu không phải nơi này là long mạch, gần đó còn có một đám đối thủ đang ẩn núp thì tôi thậm sẽ còn cảm giác ở chỗ này ăn cơm sẽ rất lãng mạn.
Lúc này Thuồng luồng tiên đã hưng phấn không gì tả được, ở giữa không trung nhìn tới nhìn lui tìm một vị trí không được phòng vệ chuẩn bị hạ xuống. Nhìn một lát, bỗng nhiên Thuồng luồng tiên ‘a’ một tiếng, chỉ một vùng có ánh nến phía dưới, nói: “Dương Dương, ngươi nhìn người kia có phải rất quen mắt hay không, giống như đã gặp ở đâu vậy?”
Nghe hỏi tôi liền đưa mắt nhìn theo hướng ông ta chỉ, nhưng chúng tôi còn cách mặt đất rất xa, hơn nữa ở phía dưới rất tối, tôi nào có thị lực tôi như Thuồng luồng tiên, liền bảo Thuồng luồng tiên hạ xuống thấp một ít tôi mới có thể rõ được.
Thuồng luồng tiên ừ một tiếng, cũng không chỉ hạ độ cao mà trực tiếp mang tôi bay xuống, đáp luôn xuống trước mặt ánh nến kia.
Tôi bị sợ hết hồn, lão Thuồng luồng tiên này hành động sao không ổn thỏa hút nào, cứ như vậy mang tôi đi xuống, lỡ như canh giữ ở đây là cao thủ, tôi cùng Thuồng luồng tiên đánh không lại thì làm thế nào?
Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu tôi thì Thuồng luồng tiên đã biết tôi đang nghĩ gì, cười lạnh một tiếng: “Không thể nào, ông đây bây giờ đã là xà vương, cách hóa rồng chỉ còn một bước xa nữa mà thôi, hơn nữa đây chính là long mạch, ông đây tùy lúc có thể hấp thu long khí đột phá thực lực, bây giờ số người có thể đánh thắng ông đây không mấy người, chỉ cần bọn chúng không tụm lại thì chúng ta thắng chắc.”
Có thuồng luồng tiên đảm bảo, trong lòng tôi cuối cùng cũng ổn định một ít. Lúc này chúng tôi đã đáp xuống đất, tôi mới thấy rõ được quả thật bên cạnh ánh nến kia có một người đàn ông cả người mặc quần áo đen, hắn đang ngồi bên một đống gạch đá vụn cầm hộp cơm ăn. Nghe thấy tiếng động của tôi và Thuồng luồng tiên, hắn liền vứt hộp cơm sang một bên, tay cầm một cây giáo lớn đi tới, hai mắt lạnh lùng trợn lên nhìn chúng tôi, nói ra một chuỗi tiếng Thái.
Tôi nghe không hiểu được anh ta nói ý gì nhưng nghe ngữ khí cũng biết tuyệt đối không phải là hoan nghênh chúng tôi tới.
Chỉ là hắn ta nói xong liền dừng lại, hai mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc, nhìn tôi không hiểu.
Tôi thấy mặt hắn ta cũng khựng lại một chút, ngoài ý muốn nói: “Lại là ngươi?”
Thuồng luồng tiên nói không sai, người này chúng tôi quả thật đã gặp, chính là ông chủ nhà trọ chúng tôi gặp ở Pattaya, hắn ta là người Trung Quốc, hơn nữa đi đứng còn không tốt, sao lại sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa đã trở thành tăng nhân.
Tôi đang thắc mắc thì đột nhiên trong lòng giống như có tia chớp xẹt qua, tôi chưa kịp nói Thuồng luồng tiên đã hiểu ra, kêu lên: “Đi đứng không tốt cái mẹ gì, thì ra kẻ ở trên máy bay nhìn chằm chằm chúng ta chính là người!”
“Không sai! A ha, không nghĩ tới các ngươi thật sự có bản lãnh, ngay cả trận pháp bên ngoài Hoàng cung mạnh như vậy cũng có thể xông vào. Ta còn tưởng không có tên tiểu tử kia thì ngay cả cơ hội tìm được long mạch các ngươi cũng không có. Là ta đã coi thường, sớm biết như vậy thì lúc ấy đã nên cũng phong bế lại sáu giác quan của tiểu nha đầu này.”
“Phóng bế sáu giác quan của Dương Dương nhà ta? Ha ha, ngươi cũng phải hỏi ông nội rồng của ngươi là ta đây có đồng ý hay không!” Chắc chắn người này chính là kẻ chạy trốn dưới tay mình ở sân bay, Thuồng luồng tiên liền nổi giận, nói xong cũng không chờ bên kia trả lời, thân rắn của hắn đã vặn một cái lao đến người kia.
Hành động của ông ta quá nhanh, giống như một cơn gió, đến khi tôi kịp phản ứng lại thì Thuồng luồng tiên đã vọt tới trước mặt người kia, miệng há to như chậu máu táp về phía trước.
Người kia phản ứng so với tôi thì nhanh hơn nhưng cũng không nhanh hơn được bao nhiêu, hắn thấy Thuồng luồng tiên bay tới liền bin sắc cả kinh, lật đật giơ cây giáo trong tay đâm về phía miệng Thuồng luồng tiên, vất vả tránh thoát được một đòn của Thuồng luồng tiên.
Cho dù vậy tôi cũng có thể thấy được hắn rõ ràng không phải là đối thủ của Thuồng luồng tiên, Thuồng luồng tiên tấn công một đòn thất bại cũng không hề do dự, trực tiếp lấy đuôi rắn cuốn lấy người kia, bọc lại thành một vòng giống như gói bánh chưng vậy. Chớp mắt người kia đã bị Thuồng luồng tiên trói chặt, cây giáo trong tay cũng rơi xuống đất.
Nhưng người kia cũng chưa từ bỏ ý định, hắn không còn cách nào ra tay cũng không hề kinh hoảng, miệng bắt đầu lầm bầm rất nhanh như đang đọc thần chú.
Nghe thấy tiếng lầm bầm Thuồng luồng tiên phì cười, nói: “Muốn gọi đồng bọn tới cùng đối phó với ta? Ông đây xin khuyên thật ngươi một câu, nếu như những đồng bọn khác tài nghệ cũng như ngươi thì ngươi đừng gọi bọn họ tới chịu chết. Ông đây quả thật không nhằm vào ai, có trách chỉ trách đám tăng nhân các ngươi có thực lực quá kém, chỉ bằng các ngươi mà muốn nuốt long mạch cho riêng mình thì thật mơ mộng hão huyền!”
Lúc này người kia bị bắt liền nghĩ tới gọi người khác tới trợ giúp, không nghĩ tới Thuồng luồng tiên lại có thể nghe hiểu thần chú của mình, còn vạch trần ý đồ của hắn ta khiến hắn ta hoảng sợ, âm thanh niệm chú cũng ngừng lại, mặt nhìn Thuồng luồng tiên sợ hãi.
Sau khi nhìn một cái hắn lại đọc thần chú thật nhanh, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi. Không còn cách nào khác, bây giờ thân thể hắn bị trói, pháp khí bị rơi, cũng không thể ngồi chờ chết được. Như vậy chi bằng gọi người tới liều chết đánh một trận, cho dù cuối cùng vẫn thua thì cũng có người chôn theo hắn.
Thuồng luồng tiên thấy người này còn không biết điều, lại coi thường ông ta mà tiếp tục đọc thần chú liền không nhịn được, lắc đầu một cái nhìn về phía tôi, tức giận nói: “Dương Dương, ngươi tìm xem có món đồ gì nhét vào miệng hắn! Mẹ nó, cứ lầm bầm khiến ông đây bực bội!”
“Được.” Tôi liền đáp một tiếng. Thật ra Thuồng luồng tiên không nói thì tôi cũng phải đem chặn miệng hắn lại, lỡ như hắn thật sự niệm chú tìm người tới trợ giúp có thể khiến Thuồng luồng tiên vất vả hay không cũng khó nói.
Tôi bước nhanh về phía Thuồng luồng tiên, vừa đi vừa lần sờ trên mặt đất, không thấy có thứ gì có thể dùng được tôi liền cởi giày mình ra, đem đôi tất nhét vào miệng người kia.
Người kia thấy vậy mặt tái xanh, vốn bị Thuồng luồng tiên trói chặt quá mức giờ chỉ biết ho khan, cũng không còn dám tiếp tục niệm chú, giọng mềm nhũn nói: “Tiểu cô nương, chúng ta có thể thương lượng, cô đừng… ặc ặc.”
Không đợi hắn nói xong tôi đã đi tới trước mặt hắn, cũng không khách khí tóm lấy cằm hắn bóp mạnh, đem hai chiếc tất của tôi nhét vào trong miệng hắn, lạnh lùng nói: “Làm sao để mở lại sáu giác quan cho bạn của tôi? Nếu như ông đàng hoàng giúp anh ta thì tôi còn có thể tha cho ông một lần, nếu như ông định chết cũng không nói thì ông cũng đã thấy Thuồng luồng tiên rồi đấy, ông ta là đại yêu thất hạch, tùy tiện lúc nào cũng có thể đẻ trứng rắn trong bụng ông, đến lúc đó rắn con phá kén ra thì ruột gan ông sẽ bị rắn ăn sạch mà chết.”
Lúc này tôi đã cố gắn hết sức để gằn từng tiếng, để cho tỏ ra có khí thế một ít.
Người kia nghe tôi nói có chút giật mình, nhìn tôi không dám tin, giống như không ngờ tôi sẽ độc ác như vậy.
Ngược lại Thuồng luồng tiên lại không nhịn được, trực tiếp mắng trong đầu tôi, nói tôi lấy ông ta hù dọa cũng được đi, còn sinh trứng cái đầu ngươi, ông đây là đàn ông chứ không phải rắn cái!
Tôi bị Thuồng luồng tiên mắng cũng không biết nói gì, đây đã là lúc nào rồi, tôi là đang hù dọa để ép hắn cởi cấm chế trên người Đường Dũng thôi mà, sao ông ta lại chú ý tới việc ông ta có thể đẻ trứng hay không.
Dĩ nhiên tôi với Thuồng luồng tiên nói chuyện kẻ kia không nghe thấy, mặt hắn lúc này đã đỏ bừng vì bị ép chặt, ánh mắt trợn lên nhìn tôi phức tạp, hồi lâu đều không lên tiếng.
Tôi đang nôn nóng để cởi cấm chế cho Đường Dũng, thấy hắn ta hồi lâu không nói gì, còn dám trừng mắt nhìn tôi, liền không kiên nhẫn nữa, lạnh lùng nói: “Ông cho rằng tôi không có cách nào cởi cấm chế trên người bạn của tôi? Tăng nhân ở Thái Lan nhiều như vậy, tôi không tin không tìm được một ai khôi phục được sáu giác quan cho bạn tôi. Dù sao cơ hội cũng đã qua, là ông không biết quý trọng… Thuồng luồng tiên, giữ hắn lại cũng vô ích, ông muốn giết muốn nuốt hay gì cứ tùy ý.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom