• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-294

CHƯƠNG 272: TÒA KIẾN TRÚC MÀU TRẮNG




CHƯƠNG 272: TÒA KIẾN TRÚC MÀU TRẮNG
“Dương Dương, em không cảm thấy kỳ lạ sao, chúng ta xuống lâu như vậy, cổ xà cũng đã bị anh tiêu diệt hết, thân là cổ sư tại sao Đao Minh lại không xuất hiện, là vì cái gì?” Tô Mộc không trực tiếp trả lời tôi mà hỏi ngược lại, mỉm cười nhìn tôi.
Từ trong ánh mắt của anh ấy có thể nhận ra dường như anh ấy đã có câu trả lời.
Tôi liền nôn nóng, nói: “Nhất định là có chuyện không ra được. Không phải anh nói cô ta sẽ xui xẻo sao, rốt cuộc là tình huống gì, anh đừng làm em ngóng, mau nói đi.”
Tô Mộc gật đầu một cái, nói: “Không phải sẽ xui xẻo mà là đã xui xẻo. Dương huyệt này cũng không phải là một sớm một chiều hình thành, dương khí được tích tụ bên trong hẳn phải nhiều hơn rất nhiều so với bây giờ nhưng chúng ta đi vào lại chỉ cảm thấy hơi nóng, vậy phần lớn dương khí kia đi đâu? Hiển nhiên là bị Đao Minh thả ra.”
Mặc dù Đao Minh không phải là quỷ, đối với dương khí không nhạy cảm như Tô Mộc nhưng hàng năm cô ta lấy máu luyện cổ, lấy hồn luyện cổ, tiếp xúc đều là những đồ âm độc nên thân thể đã sớm không còn giống như người bình thường. Căn bản trên thân thể cổ sư đã đạt đến ngũ trùng thì âm khí cũng sẽ có nhiều, đối với âm khí cũng rất nhạy cảm. Khi cô ta vô tình đào thông tới dương huyệt này, dương khí trong dương huyệt sẽ trào ra kịch liệt phủ lên người cô ta, khiến cô ta không chết cũng phải bỏng tróc da.
Tôi liền rõ ràng, gật đầu một cái, sau đó chợt nhớ tới chuyện Tô Mộc nói âm khí trên người Đao Minh không chịu nổi dương khí trong dương huyệt, vậy âm khí trên người Tô Mộc còn nặng hơn, mặc dù dương khí trong dương huyệt đã không còn lớn như vậy nhưng nhiệt độ vẫn rất cao, ngay cả tôi cũng sắp không chịu nổi, Tô Mộc không sao chứ?
Thấy tôi đầy lo lắng nhìn mình, Tô Mộc cong môi cười một tiếng, nói: “Anh không sao, vừa rồi mới chui vào trong thân thể gã tăng nhân này, bây giờ có thân thể anh ta đỡ dương khí thay anh, anh cũng khá tốt, cũng coi như chó ngáp phải ruồi.”
“Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta làm gì nữa? Tiếp tục đi về phía trước hay quay lại trở về trong âm huyệt? Bây giờ em đã nóng không chịu được, hay là nghĩ cách sớm đi ra ngoài đi.” Tôi đưa tay lên quẹt quẹt mồ hôi trán, nói với Tô Mộc.
Bởi vì nhiệt độ quá cao khiến đổ mồ hôi không ít, tôi có thể cảm nhận được thể lực của mình giảm xuống rõ ràng, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu ho khan khó khăn. Tô Mộc so với tôi cũng không tốt hơn nhiều, mặc dù có thân thể Đường Dũng chống đỡ nhưng hồn phách anh ấy cũng bị dương khí áp chế không nhẹ, tư thế đã không còn được vững vàng.
Cho dù vậy anh ấy vẫn không đưa tôi đi theo đường cũ trở về mà cười một tiếng, nói cứ tiếp tục đi, trước mặt nhất định sẽ có đường đi ra ngoài, bảo tôi cố gắng chịu đựng.
Vừa nói anh ấy đã dẫn đầu tiếp tục đi tới phía trước, miệng lẩm nhẩm giống như đang đọc kinh văn gì đó.
Thần kỳ là sau khi Tô Mộc đọc kinh văn tôi lại ổn định hơn rất nhiều, thân thể cũng không còn khô miệng khô lưỡi như vừa rồi, ngược lại bốn phía xung quanh thân thể còn có một chút lạnh lẽo.
Sau khi thân thể thư thái tôi liền bình tĩnh rất nhiều, tiếp tục đi theo Tô Mộc tiến về phía trước.
Theo chúng tôi đi về phía trước tiếng sông chảy dưới đất dần dần biến mất, càng đi về phía trước thì dấu vết hang động bị tác động bởi bàn tay con người cũng càng ngày càng ít, bây giờ đã giống như một hang động được hình thành hoàn toàn bởi tự nhiên.
Khi tôi đang cắm cúi đi nhanh thì đột nhiên chân tôi đá vào một vật cưng cứng.
Từ khi tôi vào dương huyệt, ngoại trừ mấy tượng đất lúc ở cửa thì nơi này thứ gì cũng không có, thậm chí dưới nền rất sạch sẽ, ngay cả bụi đất cũng không có bao nhiêu, giống như một khoảng không khạch sẽ vậy, bây giờ tôi lại đá vào thứ gì đó.
Tôi cả kinh trong lòng, vội vàng gọi Tô Mộc một tiếng, đồng thời lấy đèn pin chiếu xuống đất.
Vừa soi xuống suýt chút nữa hồn vía tôi bay ra ngoài, trên mặt đất là một thứ giống như người nằm, nhìn qua giống như một phụ nữ nhưng hiển nhiên bây giờ người đó đã chết, hơn nữa da thịt trên người đã bị hong khô, thật giống xác ướp. Kinh khủng hơn là gương mặt người đó, da đã giống như một cái cây già đầy nếp nhăn, hai con mắt hoàn toàn không còn nước đã mở, trợn con mắt khô héo đang nhìn tôi!
Tôi sợ hãi hét lên một tiếng rồi nhảy ra xa, lông toàn thân dựng đứng lên.
Tô Mộc thấy nơi này đột nhiên xuất hiện thân thể người liền cũng rất lo lắng. Bởi vì ở trong dương huyệt, khả năng của anh ấy bị áp chế quá nhiều cho nên vừa rồi không phát hiện ở đây có người, nếu như lúc này cái xác kia đột nhiên vùng dậy làm khó dễ thì e rằng ngay cả anh ấy cũng không nắm chắc trăm phần trăm đánh thắng được.
“Dương Dương, lui về phía sau.” Tô Mộc nói có vẻ ngưng trọng.
Vừa nói anh ấy vừa bày ra tư thế phòng ngự, từng bước từng bước đến gần thi thể người phụ nữ kia, phòng ngừa đột nhiên cô ra vùng dậy.
Tôi sợ hãi không nhẹ, cẩn thận núp sau lưng anh ấy, trong lòng lo lắng muốn chế. Không có thần chú của Tô Mộc che chở, sự khô nóng xung quanh lại nhào tới nhưng lúc này tôi không cảm thấy nóng chút nào, trên trán còn đổ ra một lớp mồ hôi lạnh, chỉ chờ thi thể kia cử động một cái thì trong nháy mắt tôi sẽ bỏ chạy.
Lúc này Tô Mộc đã đi tới trước mặt thi thể kia, thận trọng ngồi xuống, dùng hai ngón tay nắm vào áo người phụ nữ lật một cái, sau đó lại tóm lấy tay cô ta, đưa ngón tay lên chỗ mạch giống như thầy thuốc Đông y bắt mạch vậy.
Tôi nhìn không hiểu được Tô Mộc đang làm gì, chỉ có thể lo lắng nuốt nước miếng một cái, chờ Tô Mộc kết luận.
Cũng may thi thể kia vẫn an tĩnh, bất kể Tô Mộc làm gì đều không thấy cô ta phản ứng. Sau khi sờ tìm mạch đập một hồi Tô Mộc liền thở phào nhẹ nhõm, lần nữa đứng lên quay sang tôi, nói: “Đi tôi, thi thể này an toàn, bây giờ thi thể cô ta chỉ giống như thịt hun khói, hồn phách bên trong cũng bị mất.”
“Vừa rồi anh bắt mạch cho cô ta chính là để xem bên trong cô ta còn hồn phách hay không à?” Tôi sửng sốt một chút, còn tưởng vừa rồi anh ấy làm thuật pháp cao thâm khó lường gì, hóa ra như vậy là để kiểm tra xem trên người cô ta còn lưu lại hồn phách hay không.
Nhưng không phải Tô Mộc có thể trực tiếp nhìn ra được sao, trước kia nếu gặp phải thi thể anh ấy cũng không cần phải đụng chạm, chỉ cần liếc mắt cũng biết thi thể kia là thuần xác hay thân thể vẫn còn mang theo hồn phách.
Thấy tôi không hiểu, mặt Tô Mộc lộ vẻ lúng túng, nói là khi ở bên ngoài, còn bây giờ anh ấy ở bên trong thân thể Đường Dũng, hồn phách của anh ấy cũng không còn lợi hại như bình thường. Huống chi nơi này dương khí quá nặng sẽ che mất âm khí trên thi thể, cho nên vẫn tự tay kiểm tra là chắc chắn nhất.
Tôi chỉ gật đầu một cái, tiếp tục đi theo Tô Mộc đi về phía trước. Cũng không biết tại sao, từ khi thấy thi thể người phụ nữ kia tôi liền bắt đầu thấy hoang mang bất an, giống như có chuyện gì đó đang chờ tôi làm vậy.
Cũng may vị trí người phụ nữ kia chết cũng đã là gần cuối dương huyệt, chúng tôi đi về phía trước thêm mười mấy bước liền gặp vách đá, phía dưới vách đá đỏ bừng lên, còn không ngừng phát ra tiếng ục ục nổi bọt, nham thạch nóng chảy không ngừng cuộn.
Tôi liền hiểu ra, cái huyệt dương khí này rõ ràng chính là một ngọn núi lửa vẫn còn hoạt động, cũng may trận động đất khiến giao long xuất thế kia không đem nơi này phá ra, nếu không thì trên tin tức không phải Hoàng cung Thái Lan động đất mà là có núi lửa phun ở Hoàng cung, cũng không biết sẽ khiến bao dân chúng bị chết.
Ngay bên trên vách đá có một cái lỗ, kích thược đại khái có thể chứa được đồng thời ba người lớn, nhìn qua giống như là để hơi nước bốc lên từ đám nham thạch. Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có cửa ra thì dễ rồi, bằng bản lãnh của Tô Mộc mang tôi bay ra ngoài còn không thành vấn đề.
Thế nhưng phản ứng của Tô Mộc lại ngoài suy đoán của tôi, anh ấy giống như cũng không đỡ nổi nhiệt lượng từ nham thạch, giơ tay lên lau mồ hôi, sao đó nói với tôi: “Gọi Thuồng luồng tiên ra đi, bảo ông ta đưa chúng tôi đi lên, đây đã là địa bàn của long mạch, chỉ có ông ta mới có thể mang chúng tôi đi ra ngoài.”
Tôi liền cả kinh trong lòng: “Đây chính là long mạch? Long mạch ở đâu sao em không thấy?”
“Ha ha, Dương Dương ngốc của ta, long mạch không phải thứ dùng mắt thường có thể thấy mà phải dùng ngũ quan cảm thụ. Chẳng lẽ ngươi không cảm thụ được chân long khí ở bốn phía xung quanh?” Giọng Thuồng luồng tiên đột nhiên vang bên tai tôi.
Mặt ông ta đầy vẻ gấp gáp, không đợi tôi gọi thì ông ta đã chui ra, vui vẻ nhảy múa bên người tôi, sớm đã không còn bộ dáng đạo mạo của lão thần như trước.
“Cái gì mà chân long khí với bạch hổ khí giống như tiểu thuyết giả tưởng vậy, mà cho dù là tiểu thuyết giả tưởng thì cũng không ai dùng cái tên ngu ngốc như vậy, nói ra không chừng người khác còn cười tới rụng răng.” Tôi nhìn bộ dáng của Thuồng luồng tiên không nhịu được liền cố tình chọc ông ta.
Rõ ràng tâm tình Thuồng luồng tiên bây giờ rất tốt, cũng không thèm phản bác lại tôi, ông ta thậm chí còn xoay xoay vài vòng, chỉ dòng nham thạch phía dưới chân kia: “Cô chẳng biết cái gì, tên chẳng qua cũng chỉ là để gọi mà thôi. Đương nhiên là lão đây gọi thế là vì thuận mồm, chờ đến khi ông đây hút được long mạch rồi hóa thân thành rồng xem ai còn dám cười? Đến lúc đó ông đây tự ý gọi nó là cái gì thì nó là cái ấy, cho dù đem nơi này đổi thành bạch hổ khí thì cũng không ai dám nói nửa chữ không được.”
Nói đến đây rõ ràng Thuồng luồng tiên càng trở nên hào hứng, giống như bây giờ ông ta đã thực sự là rồng vậy.
Tôi lập tức liếc mắt, chỉ chỉ lỗ nhỏ trên đỉnh đầu nói: " Chuyện thành rồng nói sau, bây giờ chuyện chính là ông phải đưa tôi và Tô Mộc ra ngoài đã, hai đứa tôi sắp nóng chết rồi, mà chúng ta còn phải tranh thủ thời gian ra ngoài tìm Diệu Diệu nữa, nó mất tích lâu như vậy, cũng không biết bây giờ thế nào."
Nghe tôi nói mặt thuồng luồng tiên hiện ra vẻ giật mình, hiển nhiên đã sớm đem Diệu Diệu quên mất, ông ta đáp một tiếng, sau đó bảo tôi ôm cổ ông ta, dẫn tôi đi ra trước, sau đó quay lại đón Tô Mộc.
Tôi lập tức nhìn Tô Mộc một chút, thấy trên trán anh ra rất nhiều mồ hôi, không khỏi hơi đau lòng, nói với thuồng luồng tiên đưa Tô Mộc ra trước, tôi còn có thể chịu đựng được một lúc.
Chỉ là tôi còn chưa nói xong, Tô Mộc lại đột nhiên đi tới, một tay vác tôi lên vai, không nói gì truyền cho thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng tiên liền hiểu ý Tô Mộc, sau khi tiếp được tôi cũng hất lên vai, giống như khiêng lợn chết vậy, sau đó phóng bay tới cửa động.
Sau khi ra cửa hang động, tôi chợt cảm nhận được một cơn gió mát lành thổi qua, giống như đột nhiên từ lồng hấp đi vào phòng có điều hòa vậy, mát lạnh sảng khoái.
Tôi thoải mái ưỡn eo, đợi Thuồng luồng tiên buông tôi ra liền thúc giục ông ta quay lại tiếp Tô Mộc.
Thuồng luồng tiên lập tức liếc mắt, tức giận nói: "Yên tâm đi, ông đây sẽ không mặc kệ hắn đâu, tiểu tử kia đáng tin cậy hơn cô nhiều, tuy cô mới là người trợ tiên cho ông, nhưng đã cho ông nếm được mấy con quỷ nào đâu? Nếu không phải nhờ tiểu tử Tô Mộc kia, ông đây đã sớm bị chết đói rồi!”
"Được được, đều là do tôi không tốt, Tô Mộc là tốt nhất, vậy ông còn không mau xuống kia cứu anh ấy, nói những lời vô dụng với tôi làm gì." Tôi qua loa nói, vừa nói vừa đẩy Thuồng luồng tiên về phía cửa hang động.
Chờ sau khi thuồng luồng tiên xuống dưới tìm Tô Mộc, tôi mới có thời gian xem xét hoàn cảnh bốn phía, chỉ thấy nơi này là một mảnh sân trống trải tượng tư như Thiên An Môn vậy, xa xa còn có hàng cây nhiệt đới được cắt tỉa đẹp đẽ, Cuối hàng cây là một tòa kiến trúc màu trắng thật to mang kiến trúc điển hình của Thái Lan, chỉ là được xây dựng hung vĩ hơn một chút.
Chỉ có điều do động đất mà tòa kiến trúc màu trắng kia bị nứt cắt làm đôi, nhìn qua rất thê thảm.
Đợi đã?
Kiến trúc màu trắng?
Bị chém làm đôi, đó không phải là hình ảnh giao long xuất thế mà tôi thấy trên bản tin hay sao?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom