• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-291

CHƯƠNG 269: LỆ QUỶ ĐẠI NHÂN




CHƯƠNG 269: LỆ QUỶ ĐẠI NHÂN
Khoảng một giờ sau, tất cả đám cổ xà vây quanh chúng tôi đã bị Tô Mộc chia thành hai nửa, con cuối cùng cũng bị Tô Mộc nắm trong tay, dùng sức kéo một cái, thân rắn đen nhánh liền bị đứt ra thành hai mảnh.
Nhưng con rắn này bị chia thành hai mảnh cũng không đơ ra như những xác cổ xà phía dưới mà hai phần thân thể trên tay của Tô Mộc vẫn đang giãy giụa kịch liệt. Nhất là cái đầu rắn kia, mặc dù bị xé đôi người những vẫn chưa từ bỏ ý định, miệng há ra lộ những răng nanh đen nhánh, phía trên có nọc độc màu đen sền sệt, thừa dịp Tô Mộc không chú ý đầu rắn liền quay ra sau cắn vào cổ tay Tô Mộc!
“Cẩn Thận!” Lòng tôi chợt lạnh, nhưng lên tiếng nhắc nhở Tô Mộc đã không kịp, răng nanh đen nhánh đã sớm ngập vào trong thịt Tô Mộc.
“A a, xem ra ngươi chính là rắn mẹ, tìm ngươi thật không dễ dàng.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng, ngay cả chân mày của anh ấy đều không nhíu một cái giống như người bị cổ xà kia cắn không phải là anh ấy vậy.
Vừa nói anh ấy vừa đem đầu rắn trên cổ tay kéo xuống, bóp chặt ở trong tay, cũng không để ý tới nửa thân rắn kia ném xuống trong đống xác rắn ở phía dưới, sau đó hướng về phía đầu rắn điểm một cái, miệng lẩm bẩm đọc mấy câu thần chú.
Đầu rắn liền phát ra tiếng hét thảm, tiếng kêu kia thảm thiết giống như tiếng gỗ khô bị tách ra, hết sức chói tai.
Theo tiếng đầu rắn kêu thảm thiết, trên người con rắn đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn, đốt ra ngọn lửa màu đen.
Âm hỏa!
Tôi đã sớm không còn là cô gái không có chút kiến thức gì như lúc trước, nhưng ở trong sơn động đen thui chính mắt nhìn thấy âm hỏa đầy quỷ dị như này vẫn thấy rợn người.
Quan trọng nhất chính là âm hỏa cháy rất hại cho âm hồn, Tô Mộc cứ như vậy cầm đầu rắn đang bị âm hỏa đốt không bị sao sao?
Tôi lo lắng trong lòng, nhưng thấy mặt Tô Mộc đầy nghiêm túc nên tôi không dám lên tiếng quấy rầy anh ấy, chỉ có thể chú tâm để ý nhìn Tô Mộc.
Cũng may anh ấy không cầm lâu, chờ đến khi người rắn mẹ bị âm hỏa đốt bùng lên anh ấy liền buông đầu rắn, ném đầu rắn trở lại đống xác rắn đang nằm dưới đất.
Lúc này rắn mẹ đã sớm không còn làm gì được, vừa bị quăng xuống, khi thân thể tiếp xúc những xác rắn khác trong nhắt mắt liền ‘bừng’ một tiếng vang thật lớn, tất cả xác rắn trong nháy mắt đều bốc cháy, âm hỏa cực lớn.
Nhiệt độ trong toàn bộ hang động giảm nhanh xuống, chớp mắt đã giảm xuống dưới 0 độ.
Cho dù đây không phải là lần đầu tôi thấy âm hỏa thiêu đốt nhưng khi đối mặt với âm hỏa lớn như này, nhiệt độ giảm sâu lạnh như băng cảm giác như khắc vào cốt vẫn rất kỳ quái, cũng rất rung động.
Lúc này tôi liền ngây ngẩn, hai mắt nhìn chằm chằm xương cốt rắn đen đang cháy bốn phía xung quanh, trong lúc nhất thời lại quên cả hỏi vết thương trên tay Tô Mộc vừa rồi có sao không?
“Đừng nhìn nữa Dương Dương, bọn chúng đã hoàn toàn chết hết, sẽ không còn xảy ra chuyện gì. Anh đưa em đi.” Tô Mộc mặt lạnh lùng không cảm giác nhìn chằm chằm đám xác chết đang bốc cháy, lần nữa kéo eo tôi, nói.
“Bây giờ đi đâu?” Tôi còn chưa phục hồi lại sự rung động trước cảnh đống xác rắn bị thiêu đốt, ngây người hỏi Tô Mộc.
“Tiếp tục đi về phía trước, nếu có người không chịu để chúng ta trở lại mặt đất vậy thì chúng ta liền tiếp tục ở dưới đất vui đùa với hắn một chút.” Tô Mộc nói.
Lần này Tô Mộc nói trong giọng đã mang theo một tầng sát ý, thật giống như chuyện này tương đối khó giải quyết.
Thừa lúc Tô Mộc ôm tôi di chuyển qua đám âm hỏa tôi liền cầm cánh tay Tô Mộc mới vừa rồi bị rắn cắn lên nhìn một chút, tay anh ấy vẫn hơi nhợt nhạt như cũ nhưng trên đó không có một vết thương nào, da nhẵn nhụi so với da tôi còn mềm mềm mại hơn.
Tôi không nhịn được sự đắm đuối, nhẹ đưa tay lên vuốt ve tay anh ấy, trong lòng âm thầm xúc động. Nếu không phải mới vừa rồi tận mắt nhìn thấy thì tôi không thể tin được cánh tay đẹp như vậy vừa rồi lại tay không xé đứt hơn trăm xác con rắn. Chuyện tàn bạo như vậy rõ ràng nên là đôi tay xấu xí của tôi làm mới đúng, đôi tay này nên được chăm sóc thật tốt để viết chữ vẽ tranh, hoặc chỉ để tôi sờ thôi cũng được.
Tôi còn chưa qua cơn si mê thì trên đỉnh đầu truyền tới một giọng bất đắc dĩ, hỏi tôi: “Nhìn xong chưa, lúc này em còn có tâm tình si mê, thật là bái phục… Em lau nước miếng ở khóe miệng một chút đi.”
“Ách…” Tôi bị Tô Mộc vạch trần có chút lúng túng, lật đật giơ tay đang cầm trong tay lên lau miệng.
Mặt Tô Mộc tối sầm: “Đó là tay anh…”
“A? Ha ha, xin lỗi, vừa rồi em không chú ý.” Tôi cười khan nói.
Vừa nói tôi vừa không biết xấu hộ lại nhanh chóng dùng tay anh ấy quẹt hai cái ở mép tôi, đem nước miếng lau sạch, sau đó nói: “Tay anh không sao chứ? Mới vừa rồi rõ ràng em còn thấy con rắn mẹ kia cắn anh, sao trên tay anh lại không có bất cứ vết thương nào, còn đẹp như vậy nữa.”
“Anh là hồn phách, không có thân thể thật sự, rắn mẹ căn bản không thể gây tổn thương được cho anh nên dĩ nhiên không có vết thương.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy không nhịn được cúi đầu nhìn tôi một cái, đáy mắt hiện lên vẻ chê cười, hỏi tôi: “Ngốc, em cũng ở với anh lâu như vậy mà ngay cả đặc tính của chồng em là gì em cũng không biết sao?”
“Ách, dĩ nhiên biết, anh là lệ quỷ đại nhân mà, nhưng em vẫn không khỏi lo lắng cho anh. Ai biết rắn mẹ kia với hồn phách có thể gây ra tổn thương hay không. Có điều không phải anh nói tới Băng Cốc tìm Long Phù Khôn hay sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Tôi hỏi.
“Chuyện này nói rất dài dòng, chờ khi chúng ta đi ra ngoài anh sẽ nói cho em.” Tô Mộc nói.
“Anh vừa mới nói có người không muốn cho chúng ta đi ra ngoài, người đó có phải chính là Đao Minh, cô ta cũng tới chỗ này? Bây giờ có phải Thuồng luồng tiên đang ở trong tay cô ta? Thuồng luồng tiên có thể bị nguy hiểm hay không?” Tôi hỏi. Dẫu sao Thuồng luồng tiên xuống đây trước tôi, bây giờ ngay cả Tô Mộc cũng có thể tìm thấy tôi, không có lý do gì Thuồng luồng tiên lại không qua đây, giải thích duy nhất chính là ông ta đang bị thứ gì đó giữ chân, thứ kia chín mươi phần trăm chính là Đao Minh.
Tô Mộc thấy tôi hỏi nhiều vấn đề như vậy biết tôi đang rất nôn nóng, một bên đưa tôi đi vào sâu trong hang động lại vừa thở dài, nói: “Đúng là Đao Minh đang ở chỗ này, anh cũng sau khi tới Băng Cốc mới biết cô ta đang ở Thái Lan. Hơn nữa không phải cô ta mới tới đây mà đã ở đây một khoảng thời gian dài, nếu không cổ xà nhiều như vậy cho dù cô ta là cổ sư ngũ trùng cũng không có khả năng trong thời gian ngắn nuôi thành.”
“Còn Thuồng luồng tiên, anh vừa mới nhìn thấy ông ta, chiếm được thân thể Đường Dũng liền rất vụng về. Vừa rồi chính là nghe ông ta nói em cũng đi theo xuống nên anh mới cuống cuồng chạy đến tìm em. Em không cần lo cho ông ta, mặc dù gặp chút phiền toái nhưng ông ta là Thuồng luồng tiên thất hạch, chỉ cần chút thời gian để giải quyết, có lẽ bây giờ cũng đã giải quyết xong.”
Đang nói chuyện thì chúng tôi đã đi xuyên qua một đường đi dài hẹp, đã tới một khu vực tương đối rộng.
Nơi này vẫn đen thui như cũ, ẩm thấp lại lạnh lẽo, thậm chí tôi còn nghe được tiếng nước chảy nho nhỏ, xem ra gần đây có dòng nước ngầm. Ngay khi tôi dùng đèn pin trên điện thoại quan sát xung quanh thì phía sau tôi đột nhiên có một bóng đen nhanh chóng nhào tới!
“Tô Mộc!” Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, liền đem điện thoại ném ra, đồng thời nhanh chóng ôm lấy cánh tay Tô Mộc. Vừa định nói có người muốn đánh lén tôi thì liền nghe thấy sau lưng đột nhiên truyền tới giọng Thuồng luồng tiên cười to, nói: “Dương Dương, sao ngươi vừa thấy Tô Mộc đã trở thành chuột nhắt. Nếu bây giờ không có Tô Mộc ở đây thì có lẽ ngươi đã không nhiều lời đem yêu khí ra đánh ta rồi, ha ha.”
“Thuồng luồng Tiên!” Tôi nghiến răng quay đầu lại trừng mắt nhìn ông ta, vừa rồi tôi còn mất công lo lắng ông ta gặp phải Đao Minh liệu có bị nguy hiểm hay không, vậy mà bây giờ ông ta đối xử với tôi như vậy, còn cố ý chọc quê tôi trước mặt Tô Mộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom