• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-289

Chương 267: Không thấy truy binh




Chương 267: Không thấy truy binh
Người cũng đã biến mất, tôi hiện tại có oán trách cũng vô ích, chỉ có thể đứng ở vị trí vừa rồi Thuồng luồng tiên mới đứng, nhìn xem có phát hiện cái gì ở đó không.
Vị trí kia là ngay phía trước đám cỏ đen lại hình ngôi sao sáu cánh, mặc dù gần hơn ngôi sao sáu cánh kia nhưng so với vị trí vừa rồi tôi đứng thì không có gì khác biệt, đều là giẫm ở trên cỏ.
Hơn nữa nền đất bãi cỏ rất cứng, rõ ràng là rất rắn chắc, căn bản không hề có cửa ngầm nào để có thể cho tôi đi vào. Ngay khi đầu óc tôi còn đang mông lung thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét, hơn nữa tiếng hét kia càng ngày càng gần, hiển nhiên đang chạy về phía tôi!
Tôi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy hai người Thái Lan đen nhẻm mặc đồng phục tay cầm gậy, vừa hét tiếng Thái vừa chạy nhanh về phía tôi, hiển nhiên là nhân viên bảo vệ Hoàng cung tới bắt tôi.
Xong rồi, sao chuyện xui xẻo nào cũng chạy đến với tôi?
Bỗng dưng muốn khóc, hai người kia chẳng bao lâu nữa là có thể chạy tới mà vẫn chưa có chút đầu mối nào về Thuồng luồng tiên, nếu tôi bị bắt ở đây liệu có phải sẽ bị trục xuất về nước không?
Không chừng chuyện nghiêm trọng, tôi sẽ còn bị giam lại…
Tôi than một tiếng trong lòng, chớp mắt lòng bàn tay đã ướt mồ hôi, lúc này tôi không để ý được nhiều nữa, lấy chân đập thật mạnh đám cỏ phía dưới, dù sao vừa rồi Thuồng luồng tiên chính là mất tích không dấu vết ở nơi này cho nên lối đi hẳn sẽ không quá xa.
Hai bảo vệ người Thái kia đã cách tôi càng ngày càng gần, còn cách tôi chưa tới mười mét, tôi càng luống cuống trong lòng, lần này thì thật sự là xong rồi, có lẽ không thoát được.
Ngay khi trong đầu tôi còn đang nghĩ nếu lát bị bắt sẽ phải giải thích với bọn họ thế nào thì dưới chân tôi bỗng nhiên truyền tới một lực hút mãnh liệt, thật giống như bão vậy, lôi thân thể tôi đi xuống thật nhanh.
Tôi mất thăng bằng sợ hết hồi, trước khi bị cuốn đi tôi còn thấy chân tôi giẫm lên trên ngôi sao sáu cánh kia, chờ đến khi tôi kịp phản ứng lại thì tôi đã đang ở trong một nơi tối om, hai bảo vệ người Thái kia không thấy đâu, mà xung quanh tôi đều rất lạnh lẽo. Điều này hiển nhiên là tôi đã chui xuống dưới.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật.
Vừa rồi chỉ chậm mấy giây nữa là tôi liền bị phía Thái Lan bắt đi, bây giờ Hoàng cung xảy ra chuyện, phía chính phủ bọn họ chắc chắn cho canh phòng đặc biệt nghiêm ngặt, lúc này một người nước ngoài mờ mờ ám ám quanh quẩn gần Hoàng cung như tôi bị bắt thì có lẽ đến lúc đó giải thích thế nào cũng không ổn.
Nhưng tôi vui mừng không được mấy phút liền phát hiện hình như tôi vui mừng hơi sớm, mặc dù tôi đã xuống thành công nhưng nơi này đen thùi lùi, đưa tay ra không thấy được năm ngón, hơn nữa trong không gian này dường như chỉ có một mình ta mà không thấy tung tích Thuồng luồng tiên, chẳng lẽ tôi tới nhầm chỗ?
Tôi liền căng thẳng trong lòng, thận trọng gọi Thuồng luồng tiên một tiếng.
Gọi xong tôi liền hối hận, giọng run rẩy của tôi xuyên qua bóng tối đi về phía trước, sau đó tầng tầng vang vọng ở trong bóng tối tạo ra một loạt âm thanh đáp lại dị thường sợ hãi: Thuồng luồng tiên… Thuồng luồng tiên… Tiên… Tiên…
Giống như tiếng gọi hồn vậy, trong không gian tối om này nghe được rất kinh khủng.
Tôi bị chính mình dọa sợ suýt chết, nhưng là vẫn không thấy bất kỳ tiếng đáp lại của Thuồng luồng tiên.
Tôi thầm mắng chửi Thuồng luồng tiên trong lòng, chưa từng thấy ông ta vô trách nhiệm như vậy, dù sao tôi cũng là người trợ tiên của ông ta, ông ta cứ như vậy bỏ mặc tôi, còn thật không sợ tôi xảy ra chuyện gì!
Nhưng qua tiếng vang vừa rồi có thể phán đoán không gian nơi này rất lớn, Thuồng luồng tiên có thể sau khi xuống trước không chờ tôi mà đã đi về phía trước.
Tôi chỉ có thể lục lọi trong bóng tối tìm điện thoại, mở đèn pin lên, một đoàn ánh sáng nhức mắt từ điện thoại chiếu loang loáng, đem vị trí chỗ tôi đứng soi rõ ràng.
Đúng như tôi đoán, không gian nơi này rất lớn, nhìn qua có vẻ là một sơn động, hẳn là một hang động tự nhiên được hình thành trong lòng đất. Chỉ là cái huyệt động này mặc dù không gian không nhỏ nhưng hình dáng không hề đồng nhất, đang rất rộng rãi thì thẳng về phía trước lại rất hẹp, có lẽ chỉ rộng khoảng một mét, kéo dài tạo thành hình giống như khẩu súng lục.
Tôi ở trong sơn động trống rỗng này không dám chằn chừ thêm nữa, từ trong thượng đan điền lấy ra một đoàn yêu khí bao trùm lên thân thể mình. Mặc dù tôi không có bản lãnh như Tô Mộc để có thể đem yêu khí hoặc âm khí biến thành dạng khôi giáp nhưng có đoàn yêu khí bảo vệ này nếu như có tình huống khẩn cấp thì tôi cũng an toàn hơn một chút.
Quan trọng hơn chính là khiến tôi có cảm giác an tâm. Sau khi chuẩn bị xong lồng yêu khí tôi liền nhanh chóng đi về phía trước, muốn đuổi theo Thuồng luồng tiên.
Đi liên tiếp hơn mười phút vẫn chưa thấy điểm cuối của sơn động đâu, hơn nữa mỗi bước đi đều có tầng tầng lớp lớp vọng lại, hiển nhiên đường phía trước còn rất dài.
Đi lâu như vậy mà không phát hiện bất cứ dấu vết nào của Thuồng luồng tiên, trong lòng tôi không khỏi dâng lên lo sợ, theo lý thuyết thì bình thường Thuồng luồng tiên đối với tôi không tệ, không có lý do gì để đột nhiên mặc kệ tôi như vậy a?
Hơn nữa ông ta biết tôi sợ bóng tối, vừa rồi tôi cũng mắng ông ta như vậy nhất định ông ta có thể cảm giác được, hẳn ông ta cũng nên mắng lại tôi mới đúng chứ?
Nghĩ tới đây lòng tôi liền nôn nao, vốn tôi chỉ sợ bóng đêm bây giờ lại không nhịn được cảm giác sợ hãi, tưởng tượng trong sơn động liệu có yêu ma quỷ quái gì không chừng đã nuốt mất Thuồng luồng tiên.
Ngay khi tôi còn nơm nớm lo sợ do dự xem có muốn tiếp tục đi về phía trước hay không thì phía hang động trước mặt đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân kia rất dồn dập thanh thoát, hiển nhiên chỉ có một người.
Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, trong thời khắc kiểu như này ở lối đi dưới lòng đất liệu ai sẽ xuất hiện?
Cũng không để ý xem đối phương là địch hay bạn, vì lý do an toàn tôi liền đem yêu khí ngưng tụ lại thành một thanh kiếm, nhắm ngay về chỗ ngoặt phía trước, chỉ cần có người ló đầu tôi liền chém đối phương ngay lập tức, dù sao nếu người đến là Thuồng luồng tiên thì kiếm ngưng tụ bằng yêu khí cũng gây thương tổn ông ta được.
Nháy mắt tiếng bước chân kia đã cách tôi càng ngày càng gần, tôi sợ gây tiếng động khiến bị chú ý nên ngay cả thở mạnh cũng không dám, còn nhanh chóng tắt đèn của điện thoại đi, điều kiển kiếm yêu khí dựa hoàn toàn bằng thích lực. Ngay khi tôi chuẩn bị ra tay thì đột nhiên trước mặt tôi sáng lên bởi một đoàn quỷ hỏa màu xanh, ngay sau đó một thân ảnh màu đen vèo một chút xuất hiện.
Tôi còn chưa thấy rõ thân ảnh kia là cái gì thì eo của tôi đã bị hai luồng lạnh giữ lấy, sau đó cả người tôi đều bay trên không, bị thân ảnh kia ôm lấy chạy thật nhanh về phía sau.
“Tô Mộc?” Tôi kêu lên một tiếng, cái ôm lạnh lẽo này cho tôi cảm giác quá quen thuộc, cho dù là tư thế anh ấy ôm hay cảm giác tiếp xúc với hơi lạnh này, thậm chí mùi hương cây cỏ nhàn nhạt tỏa ra từ người này cũng giống y hệt Tô Mộc. Bây giờ người đang ôm tôi nhất định là Tô Mộc!
Chỉ là tôi không nghĩ sẽ lại gặp anh ấy ở đây.
“Đừng nói gì, chạy trước nói sau!” Từ trên đỉnh đầu quả nhiên truyền tới giọng Tô Mộc, có điều bây giờ anh ấy có vẻ rất gấp gáp giống như phía sau đang có người theo đuổi, chạy đặc biệt dồn dập.
Nháy mắt chúng tôi đã quay lại nơi tôi vừa rơi xuống, Tô Mộc ngẩng đầu nhìn lên một cái, không nói lời nào đưa tôi đi lên trên.
‘Cộp’ một tiếng, chúng tôi không trở lại ngay lên trên mặt đất như tưởng tượng mà đầu tôi va vào vách đá nặng nề bên trên.
Rất đau!
Tôi đau liền khóc, vừa rồi Tô Mộc nhảy lên với lực rất lớn khiến đầu tôi va vào muốn nứt xương sợ, đầu óc choáng váng, theo bản năng tôi ôm cổ Tô Mộc kêu đau, để anh ấy thổi cho tôi một chút.
“Thật xin lỗi.” Tô Mộc trầm giọng nói, mặc dù trong bóng tối tôi không thấy rõ mặt anh ấy nhưng từ trong giọng nói có thể nghe được anh ấy bây giờ hết sức ảo não, hiển nhiên không nghĩ tới kết quả này.
Hiếm khi thấy anh ấy xin lỗi tôi, đương nhiên tôi đã thấy tốt hơn, cố nén đau mở điện thoại ra soi về phía sau lưng Tô Mộc.
Kỳ lạ là sau lưng anh ấy trống rỗng, không có gì cả, càng không có ai đuổi theo. Tôi không hiểu liền hỏi: “Vừa rồi anh hốt hoảng chạy cái gì? Sau lưng cũng không thấy ai đuổi theo anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom