Advertisement
Advertisement
  • CHƯƠNG 28 ĐỊNH VỊ VỊ TRÍ ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG

CHƯƠNG 28: ĐỊNH VỊ VỊ TRÍ ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG

Bởi vì lúc trước Diệu Diệu đã chịu thiệt thòi với Tô Mộc, lúc này nhìn thấy Tô Mộc như là chuột nhìn thấy mèo, sợ tới mức khóc ầm cả lên.

Tôi và Diệu Diệu tốt xấu gì cũng có chút giao tình, lập tức hất tay Tô Mộc ra, ôm lấy Diệu Diệu an ủi: “Không sao, Diệu Diệu đừng khóc nữa, anh ta không có ác ý.”

“Anh ta là người xấu... không đúng, anh ta là ma xấu, anh ta muốn cắn nuốt em để bản thân mình lớn mạnh, hu hu...” Diệu Diệu khóc lóc vô cùng thê thảm, nhưng mà mặc kệ nó khóc thế nào thì trên khuôn mặt nhỏ cũng không hề có lấy một giọt nước mắt, kiểu như có sấm sét mà không có mưa.

Từ nhỏ tôi chưa từng sống chung với trẻ con, thấy Diệu Diệu khóc không khỏi hơi nhức đầu, đành quay đầu lại hỏi Tô Mộc: “Anh tìm thấy em là được rồi, đem thằng bé đến làm gì, để Đường Dũng biết được lại trả thù chúng ta.”

“Anh ta bắt em đi mà lại không cho chúng ta bắt tiểu quỷ của anh ta đi sao?” Tô Mộc cười lạnh, có thể thấy anh ta thật sự tức giận, đặc biệt là khi nghe thấy hai chữ Đường Dũng, khẽ cau mày, bộ dạng dường như rất khó chịu.

Nhưng vẻ mặt của anh ta nhanh chóng trở lại bình thường, đưa chúng tôi vào trong xe, đi về phía quán rượu.

Trên đường đi Diệu Diệu luôn gào khóc, không ngừng đấm đá Tô Mộc để Tô Mộc thả nó đi.

Tô Mộc không hề động đậy, giống như không nghe thấy gì, không thèm để ý đến Diệu Diệu, mà tôi gần như sắp bị Diệu Diệu làm ồn chết rồi, thật sự không còn cách nào khác, tôi đành nói với Diệu Diệu đợi đến khi trời sáng, tôi sẽ đưa nó đi siêu thị, ở đó đồ ăn vặt thứ gì cũng có, muốn mua gì cũng được.

Quả nhiên Diệu Diệu là một đứa bé tham ăn, sau khi nghe thấy đồ ăn vặt và thứ gì cũng có, tiếng khóc dừng lại mấy lần, sau đó rụt rè quay đầu nhìn về phía Tô Mộc, hình như sợ Tô Mộc không đồng ý.

Bộ dạng của Tô Mộc vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Diệu Diệu, lúc này Diệu Diệu mới yên tâm, cẩn thận nhẹ nhàng gật đầu.

Diệu Diệu không khóc nữa, trong lòng tôi thở dài một hơi, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi!

Sau đó tôi hỏi Tô Mộc sao lại tìm được tới đây, sao lại tìm lâu như vậy, trước đó tôi sắp bị dọa sợ chết rồi, cứ tưởng Đường Dũng muốn giết tôi trả thù.

“Ngu ngốc.” Tô Mộc không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ phun ra hai chữ.

Sắc mặt tôi tối sầm lại, vốn tưởng tôi sống sót sau tai nạn thì anh ta sẽ an ủi tôi, dù sao anh ta để lạc mất tôi, trong lòng phải cảm thấy áy náy chứ, kết quả là anh ta không cho tôi chút sĩ diện nào, thậm chí trước mặt Tô Đoàn và Diệu Diệu còn mắng tôi ngu ngốc.

Tôi liền thấy không vui, lại nhìn thấy sự nhiệt tình của Tô Mộc giảm đi hơn nửa, buồn bực hỏi anh ta em họ tôi thế nào rồi, đã cứu ra chưa.

Ai ngờ Tô Mộc nghe thấy việc của em họ thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống rồi chợt quay đầu nhìn về phía tôi.

“Về chuyện của em họ em...”

“Sao?” Tôi thấy sắc mặt khó coi của anh ta, nhất thời có dự cảm không lành.

“Em nói cô ta cứu cô, hơn nữa còn khôi phục lại thần trí, đây là biểu hiện ba hồn của cô ta đã tụ lại, chỉ khi ba hồn tụ lại thì từ hồn phách mới có thể thành ma, có ý thức của chính mình.”

“Thế cho nên?” Tôi không hiểu nói.

“Cho nên em họ em chết rồi, chỉ khi cơ thể chết hoàn toàn, ba hồn của người mới rời khỏi cơ thể, tụ hợp với thiên ma địa ma để biến thành ma.”

“Lần trước em nhìn thấy em họ của mình, cô ta vẫn chưa có ý thức của mình, ba hồn cũng chưa tụ lại, cũng chứng minh cô ta chưa chết. Nhưng lần này...”

Tô Mộc nói, tay đã nắm ở trên tay của tôi, khuôn mặt cũng xẹt qua một tia áy náy.

“Chết rồi sao?” Tôi sửng sốt, não không kịp phản ứng.

Trước đó em họ còn cứu tôi. Tôi còn rất vui vì cuối cùng em ấy đã nhận ra tôi, nhưng em ấy lại chết rồi?

Là hồn phách của em ấy đã cứu tôi.

Mà nói như vậy, cho dù em ấy đã chết rồi biến thành ma, vẫn còn phải chịu sự thao túng của Long bà ở sau lưng sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy tức giận, giống như bị lửa đốt vậy, tôi nói: “Pháp sư thao túng ở phía sau kia rất có thể là Long bà, cho nên lúc đó Đường Dũng mới có thể xuất hiện ở đấy, lúc đó Diệu Diệu cũng ở đấy, anh ta đã ở đấy mai phục mấy ngày rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao, chẳng lẽ để em tôi chết một cách vô ích còn anh ta vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”

“Đương nhiên là không, tôi đã đồng ý với mợ của em, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Tô Mộc nói, nói xong anh ta quay lại hỏi tôi: “Tại sao nói anh ta là Long bà? Em còn biết gì nữa?”

“Diệu Diệu nói với tôi, nó nói những thuộc hạ kia cùng đi với Đường Dũng, lần này Đường Dũng xuất hiện chính là để trừ ma diệt quỷ.” Tôi nói, tôi cũng không xác định đối phương có phải là Long bà hay không, có điều tôi tin nhưng lời của Diệu Diệu.

“Tiểu quỷ, hãy nói cho tôi những điều anh biết.” Sau khi Tô Mộc biết thông tin là từ Diệu Diệu, cuối cùng cũng chịu quay đầu liếc mắt nhìn Diệu Diệu một cái.

Chỉ liếc mắt thôi mà Diệu Diệu đã bị Tô Mộc sợ đến run lẩy bẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.

“Lúc tôi ở trong hang kiểm tra phát hiện, hung thủ không chỉ hấp thụ huyết dịch của những chị gái đó, còn đem rất nhiều chuột bạch để lên người các chị, sau đó dùng tống xử dụ hồn phách của các chị ra, tập trung lại trên một tảng đá, tống xử là pháp khí của nhà họ Thái, có thể thuần thục khống chế hồn phách của các chị, không phải Long bà thì là cái gì?” Diệu Diệu nói.

“Anh nhìn thấy chuột bạch, là hình dáng như thế này sao?” Tô Mộc hỏi, nói xong liền mở hai tay ra, một luồng khí lạnh màu trắng bạc nhanh chóng tụ lại trên tay anh ta, biến thành hình dáng một con chuột bạch, chính xác là chuột thôn lỗi.

“Đúng.” Diệu Diệu gật đầu.

Tô Mộc nhận được câu trả lời, đôi lông mày đẹp nhíu lại, sắc mặt xẹt qua một tia khó hiểu.

Nhưng nói đến chuột thôn lỗi và tống xử, trong đầu tôi lập tức hiện ra một người!

Quả phụ họ Vương, lần trước khi gặp cô ta ở mộ, cô ta đang lén lén lút lút, hơn nữa chuột thôn lỗi đều là cô ta cho tôi, liệu cô ta có quan hệ với Long bà không, nếu không làm sao trong tay lại có những đồ như tống xử này?

Tôi vội vàng nói cho Tô Mộc suy đoán của mình, ai biết được anh ta sau khi vừa nghe thấy bốn chữ quả phụ họ Vương thì ánh mắt lập tức thay đổi, lạnh lùng nhìn tôi: “Em đã gặp quả phụ họ Vương sau lưng anh sao?”

“A...” Tôi cứng họng, nuốt một miếng nước bọt, vốn cho rằng đây là chuyện đã qua, không ngờ sau khi Tô Mộc vẫn tức giận.

“Cái đinh lần trước cũng là cô ta đưa cho em à?” Ánh mắt Tô Mộc thêm lạnh lùng, tới gần tôi hỏi.

Trong nháy mắt mặt của anh ta đã sắp sát lại gần chóp mũi của tôi, tôi vội vàng rụt cổ lại, giải thích nói: “Lần trước cô ta tìm em không nói với em cái đinh đó là tống xử, càng không nói nó có tác dụng gì, chỉ nói đâm vào anh thì sẽ giảm sức mạnh của anh, sau đó cô ta nói sẽ giúp em xử lý anh...”

Tiếng tôi nói càng lúc càng nhỏ, trong lòng không khỏi lo lắng sợ Tô Mộc tức giận sẽ không giúp tôi nữa nên vội vàng nói: “Nhưng cuối cùng em vẫn chọn là tin anh mà, hơn nữa cái đinh em có trong tay cũng không đâm vào anh, sau khi anh ngất em còn tìm đủ mọi cách để cứu anh...”

“Chính vì vậy nên bây giờ em vẫn còn sống.” Tô Mộc tức giận hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ánh mắt dịu đi một chút, trở về chỗ của mình, cách xa tôi ra.

Trong lòng tôi sợ đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng, cho dù tôi đã quen với anh ta như thế, nhưng trên người anh ta dường như có một thứ uy lực trời sinh, khi tức giận hoặc khi lại gần tôi, tôi liền sợ đến mức mềm nhũn cả chân.

“Nếu là quả phụ họ Vương, thế thì cô ta có cho em cách thức liên hệ không?” Sau khi tức giận xong, Tô Mộc lại hỏi.

Tôi lập tức gật đầu, lấy ra từ trong túi quần danh thiếp quả phụ họ Vương để lại rồi đưa cho anh ta.

Anh ta không thèm nhìn, nói luôn: “Gọi điện thoại cho cô ta, nói rằng anh đã bị thương, bảo cô ta đến xử lý anh.”

“Ừ.”

Tôi đồng ý, lấy điện thoại ra bấm số của quả phụ họ Vương, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến âm thanh tu tu, nhưng rất lâu mà không có ai nghe máy, khi tôi tưởng quả phụ họ Vương sẽ không nghe máy thì đột nhiên có tiếng người: “Cuối cùng cô cũng gọi cho tôi.”

Là giọng nói của quả phụ họ Vương.

Tôi lập tức bị kích động, thậm chí hơi căng thẳng, liếc nhìn Tô Mộc rồi nói: “Tôi đã đâm bị thương Tô Mộc, bây giờ anh ta hôn mê bất tỉnh, tiếp theo nên làm thế nào?”

“Bây giờ mới đâm bị thương sao? Cô đâm vào chỗ nào?” Dường như quả phụ họ Vương không tin lời của tôi, trong giọng nói đầy sự nghi ngờ.

Tôi lập tức nhìn Tô Mộc, Tô Mộc chỉ vào vị trí sau lưng mình, tôi lập tức nói với quả phụ họ Vương là đâm vào sau lưng.

“Vậy bây giờ anh ta có thay đổi gì không?” Quả phụ họ Vương hỏi lại.

Tôi lại nhìn về phía Tô Mộc, chỉ thấy anh ta lắc đầu, tôi đành nói: “Không, chỉ đang hôn mê thôi.”

Nói xong tôi lại hỏi: “Bây giờ tôi phải làm gì, đợi cô đến đây hay thế nào?”

“Ha ha, tôi sẽ không đến đó đâu, nếu anh ta chỉ đang hôn mê, cô cho một mồi lửa đốt sạch anh ta là được rồi.” Giọng của quả phụ họ Vương âm trầm, nói thẳng.

Nói xong, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tút tút, như thế mà cô ta lại ngắt máy luôn!

Tôi hơi sững sờ, theo lý mà nói không phải cô ta nên nhân cơ hội này đến đây giải quyết Tô Mộc à, sao lại để tôi xử lý, chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra điều gì?

Tôi vội vàng hỏi Tô Mộc tiếp theo nên làm thế nào, có thế cô ta đã nhận ra điều gì đó từ trong lời của tôi, dẫn dụ cô ta không thành mà ngược lại còn đánh rắn động cỏ.

Không ngờ Tô Mộc không hề sốt ruột, trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh, quay đầu hỏi Tô Đoàn đã làm xong chưa?

Lúc này tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào Tô Đoàn đã dừng xe lại bên đường, trong tay còn ôm laptop, không ngừng thao tác gì đó.

“Vị trí đã được xác định, cô ta đang ở Giang Minh, cách chúng ta nửa tiếng đi xe.” Tô Đoàn nói.

Lúc này tôi mới phát hiện, máy tính trên tay Tô Đoàn đang mở website định vị điện thoại, lúc nãy Tô Mộc bảo tôi gọi điện cho quả phụ họ Vương căn bản không hi vọng tôi có thể lừa quả phụ họ Vương đến đây, mà chính là nhân lúc nói chuyện điện thoại để cho Tô Đoàn định vị vị trí của quả phụ họ Vương!

Tâm tư thật sâu xa!

Hơn nữa anh ta là một con ma đã chết hơn trăm năm rồi, thậm chí ngay cả những thứ như định vị vị trí cũng biết, chắc ngay cả quả phụ họ Vương cũng không nghĩ đến điều này, nếu không sao cô ta có thể nhận điện thoại của tôi.

Trong lòng tôi thầm khâm phục Tô Mộc, khuôn mặt Tô Mộc lại vô cùng bình tĩnh, bảo Tô Đoàn quay đầu xe, đi đến chỗ quả phụ họ Vương.

Lúc này đêm đã khuya, trên đường không nhiều xe, Tô Đoàn lái xe rất nhanh.

Khoảng hơn hai mươi phút, xe liền dừng lại ở một bến tàu ở Giang Minh.

Đây là một bến tàu vận chuyển hàng hóa, bình thường trừ công nhân của tà ra thì không có mấy người qua lại, lúc này toàn bộ bến tàu không có đến một cái bóng đèn, tất cả đều im lìm, ngay cả bóng người cũng không thấy.

Tôi trốn sau lưng Tô Mộc theo bản năng, kéo tay Diệu Diệu, hỏi làm sao quả phụ họ Vương có thể xuất hiện ở đây, nếu những cô gái đó đều bị cô ta hại chết, thế thì cô ta có mục đích gì?

“Nâng cao tu vi của bản thân.” Tô Mộc nói một câu, sau đó bảo tôi theo sau Tô Đoàn, không đưuọc chạy lung tung, anh ta đi xuống trước để xem xét tình hình.

Nói xong anh ta biến mất trong màn đêm, đợi anh ta đi rồi, Diệu Diệu đột nhiên rụt rè túm lấy tôi, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, chúng ta rời khỏi đây đi, em sợ.”

“Sao vậy?” Tôi hỏi Diệu Diệu.

“Ở đây âm khí rất nặng, chỉ sợ có lệ ma cấp bậc cao ở đây, thực lực của chúng ta quá kém, anh em từng nói, nếu gặp lệ ma cấp bậc cao thì trước tiên phải chạy trốn ngay.” Diệu Diệu nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom