Advertisement
Advertisement
  • Chap-288

Chương 266: Lạc đàn




Chương 266: Lạc đàn
“Đường Dũng?” Tôi sửng sốt một chút, vừa mừng vừa sợ nhìn Đường Dũng, đây là anh ta tỉnh rồi?
Không phải vừa rồi Thuồng luồng tiên còn nói không có cách nào khiến anh ta tỉnh lại cơ mà!
“Đường cái gì, ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi đây.” Đường Dũng mở miệng, từ trong miệng anh ta quả nhiên phát ra giọng của Thuồng luồng tiên.
“Là ông à, khiến tôi mừng hụt, tôi còn tưởng ông đánh thức được Đường Dũng tỉnh.” Tôi liền có chút thất vọng, bĩu môi nói.
‘Đường Dũng’ cũng bĩu môi, cố ý học biểu tình của tôi, tức giận nói: “Dương Dương, ngươi hay ông đây là người trợ tiên, ở với ông lâu như vậy còn không đổi được cái tật sợ rắn, vừa rồi ông đây chỉ hiện ra hình dáng thật thôi đã khiến ngươi bị kinh sợ như vậy, hình dáng của ông đây kinh khủng như vậy sao?”
Vừa nói Thuồng luồng tiên đã mượn mắt Đường Dũng nhìn tôi, trong mắt còn rõ ràng để lộ ra ý: Nói cho cẩn thận một chút, dám nói bậy ngươi nhất định phải chết!
Tôi nhất thời có chút lúng túng, nhìn thân thể Đường Dũng cười khan hai tiếng, óc nhanh chóng suy nghĩ, lắp bắp nói: “Thật ra thì… cũng không phải do dáng dấp của ông kinh khủng, mặc dù từ nhỏ tôi rất sợ rắn nhưng ở cùng với ông lâu như vậy ông đã thấy khi nào tôi sợ ông chưa? Mới vừa rồi chẳng qua là… bị khí thế trên người ông hù dọa, dẫu sao ông tương lai chính là rồng, mỗi khi tức giận khiến long khí trên người chấn động, làm sao tôi có thể không sợ…”
Tôi nói dối không giỏi lắm, dẫu sao Thuồng luồng tiên với tôi tâm ý tương thông, làm sao có thể vừa rồi không cảm nhận được sự sợ hãi của tôi, nhưng ông ta vẫn bị lời nói của tôi vuốt đuôi, cười rất vui vẻ, vỗ bả vai tôi nói: “Dương Dương, lời này của ngươi coi như nói được chuyện quan trọng, tương lai ông đây sẽ là rồng, không đúng, ông đây sắp hóa thành rồi rồi, bây giờ long mạch đã xuất hiện, chỉ cần ông đây có thể đem long khí từ trong long mạch hấp thu thì không mấy ngày nữa ông đây có thể hóa thành rồng, thành thần, đến lúc đó ngươi cũng đi theo thành tiên, chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi, ha ha.”
Nói xong Thuồng luồng tiên cười hết sức khoa trương, giống như bây giờ ông ta đã thành rồng thật sự vậy.
Tôi giờ mới hiểu được vì sao lần này Thuồng luồng tiên lại vội vã cùng tôi đi Thái Lan, hóa ra long mạch còn có công hiệu như vậy.
Nhưng không biết tại sao, tôi biết tin Thuồng luồng tiên sắp thật sự biến thành rồng lại không thấy vui vẻ chút nào, thậm chí tôi thành tiên sống lâu trăm tuổi cũng không có một chút cảm giác hứng khởi, giống như đây là chuyện của người khác không có liên quan gì với tôi. Quan trọng hơn trong lòng tôi mơ hồ có cảm giác Thuồng luồng tiên mà biến thành rồng sẽ cản lại đường sống của Tô Mộc. Dẫu sao long mạch chỉ có một cái, chắc chắn Tô Mộc đột nhiên nói phải đi Thái Lan sống lại cũng có liên quan tới chuyện long mạch xuất hiện. Nếu bảo tôi chọn giữa chuyện Thuồng luồng tiên thành rồng và chuyện Tô Mộc sống lại thì dĩ nhiên tôi sẽ chọn Tô Mộc sống lại, còn chuyện tôi biến thành tiên gì gì đó không quan trọng, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ mình muốn thành tiên, cũng không biết thành tiên có ích gì với tôi. Tôi chỉ muốn tôi có thể cùng chung một chỗ với Tô Mộc cả đời, còn chuyện sống lâu trăm tuổi, sống lâu quá dường như cũng không có ý nghĩa gì?
Đáng tiếc chuyện này tôi cũng chỉ có thể nghĩ một chút, dĩ nhiên Thuồng luồng tiên sẽ không bỏ qua cơ hội hóa rồng, ông ta cười một hồi liền vỗ bả vai tôi hai cái, giục tôi đi nhanh lên, bây giờ chúng tôi sẽ đi tới Hoàng cung, tránh cho việc chậm trễ quá sẽ bị người của công ty hàng không phát hiện.
Dẫu sao kẻ vừa rồi đã dùng lối thoát hiểm để chạy đi, thứ này mở một lần phải tốn rất nhiều tiền để đóng lại, có sẽ nếu chúng tôi bị bắt sẽ bị phạt không ít tiền.
Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, đi theo Thuồng luồng tiên lén lén lút lút xuống máy bay, đi ra sân bay.
Sau khi đi ra chúng tôi liền trợn tròn mắt, bây giờ vốn Đường Dũng là hướng dẫn viên đã ngã xuống, chỉ còn lại tôi và Thuồng luồng tiên. Tiếng Thái tôi chắc chắn là không nói được, trình độ tiếng Anh cũng có hạn, chỉ mình tôi có thể nghe hiểu tôi nói cái gì. Thuồng luồng tiên thì càng không cần phải nói, ông ta có thể học được tiếng người đã là cám ơn trời đất, tôi không dám hy vọng xa vời rằng ông ta có thể hiểu được tiếng Anh.
Cho nên lúc này tôi cùng Thuồng luồng tiên đang đứng ở cửa sân bay như hai kẻ ngốc, liên tiếp ba chiếc xe tiếp cận chúng tôi nhưng chúng tôi cũng không thể nói cho tài xế biết được chúng tôi phải đi tới đâu.
Cuối cùng tôi mới nhớ ra, liền lấy điện thoại tìm kiếm hình ảnh của Hoàng cung rồi chỉ chỉ với tài xế kia, ý là chúng tôi phải tới nơi đó.
Lần này tài xế đã hiểu, nhưng anh ta nhìn thấy Hoàng cung sắc mặt liền biến đổi, chỉ vào hình Hoàng cũng nói một tràng, còn gật gù đắc ý, người này ngôn ngữ tay chân quá kém, một hồi lâu tôi vẫn không hiểu rốt cuộc anh ta muốn nói gì.
Cả tôi cùng Thuồng luồng tiên đều ngơ ngác, tài xế Thái Lan kia hiển nhiên cũng nhận ra chúng tôi nghe không hiểu, không nhịn được liền xua tay một cái với chúng tôi, sau đó tự mình lái xe đi.
Thật lạ, việc tới miệng như vậy mà không làm, thật đúng là lười biếng…
Tôi có chút khó chịu, vừa trách móc vừa tiếp tục đón xe. Nhưng cũng không biết hôm nay chúng tôi bị làm sao, tài xế tiếp theo nhìn thấy chúng tôi muốn đi Hoàng cung đều phản ứng như vậy, gật gù đắc ý nói tiếng Thái Lan nhưng rốt cuộc vẫn không chịu đưa chúng tôi đi.
Hỏi liên tiếp năm sáu người đều như vậy, tôi rốt cuộc nhận ra vấn đề, bọn họ không phải không nguyện ý đưa chúng tôi đi mà là họ không muốn đi tới Hoàng cung!
Chẳng lẽ vì chuyện long mạch xuất hiện cho nên chính phủ Thái Lan đã tạm thời phong tỏa Hoàng cung, người bình thường không được vào?
Khả năng này là rất lớn, dẫu sao nếu Thiên An Môn bị nổ tung thì cũng không có khả năng tiếp tục để mọi người vào thăm, nhất định là muốn sửa chữa.
Lần này thì phiền rồi, nếu như Đường Dũng còn tỉnh thì nhất định sẽ có biện pháp đưa chúng tôi vào, nhưng bây giờ anh ta bị người khác che lại sáu giác quan, chỉ còn lại tôi và Thuồng luồng tiên không quen biết, muốn tránh sự kiểm soát của chính phủ Thái Lan để vào trong Hoàng cung dường như là chuyện không thể.
Tôi thở dài nặng nề, đem suy đoán của tôi nói cho Thuồng luồng tiên, hỏi ông ta có còn cách nào tìm được vị trí của Hoàng cung không, chỉ cần biết đường đi thì chúng tôi có thể bay đến cũng được!
“Ài, thật đúng phải đi đến bước này.” Thuồng luồng tiên nghe vậy cũng liền thở dài, ông ta có vẻ còn thất vọng hơn cả tôi. Dẫu sao lần này ông đến đây là chủ muốn tới Hoàng cung nhưng ông ta lại không nghĩ biện pháp khác, chỉ nhảy nhảy tại chỗ mấy cái cho người nóng lên.
Tôi nhất thời không hiểu, hỏi Thuồng luồng tiên đây là ý gì? Không phải ông ta muốn mang tôi chạy tới Hoàng cung chứ?”
“Không sai, bây giờ chỉ còn có thể dùng cách chạy, với thân thể cỏn con phàm nhân của Đường Dũng này thì không thể cứ vậy bay lên. Tiểu tử này không phải giỏi nhất là chạy sao, để ta nếm thử xem có thể dùng thuật pháp của cậu ta hay không, nếu thành công thì hẳn chạy tới Hoàng cung cũng không mất bao lâu.” Thuồng luồng tiên nói.
“Nhưng chúng ta lại không biết vị trí cụ thể của Hoàng cung, phần mềm dẫn đường của Trung Quốc vô ích ở nơi này, tiếng nước ngoài chúng ta xem lại không hiểu.”
Thuồng luồng tiên nhoẻn miệng cười, cũng không biết thân thể của Đường Dũng có ma lực hay cái gì mà nụ cười này lại có một chút không bình thường, nói: “Ngươi không biết nhưng ta biết. Hình như cho tới bây giờ ta chưa từng nói rằng ta không biết long mạch ở đâu. Khí tức của long mạch mạnh như vậy, ta đi theo long khí là có thể tới, chỉ là vừa rồi ngại không muốn chạy xa mà thôi.”
Tôi liền không nhịn được liếc mắt, hung hăng nhìn Thuồng luồng tiên một cái, trong lòng thầm mắng: Ông biết ở đâu còn để tôi khoa chân múa tay với những tài xế kia lâu như vậy, giống như là hai kẻ ngu!
Lúc này Thuồng luồng tiên đã khởi động xong, quanh thân ông ta thả ra một ít yêu khí màu xanh bao lấy toàn thân Đường Dũng, sau đó lấy Đường Dũng làm trung tâm tạo thành một cơn lốc nhỏ xoay tròn.
Màu xanh kia càng ngày càng nhạt, cuối cùng lại biến thành màn sương mù màu trắng đặc biệt như những lúc Đường Dũng chạy thoát thân, chỉ khác là màu trắng Thuồng luồng tiên làm ra so với Đường Dũng lại đậm đặc hơn rất nhiều, tốc độ xoay tròn cũng nhanh hơn rất nhiều, xem ra đã thành công!
Không đợi tôi vui mừng, từ trong sương trắng có một bàn tay thò ra kéo tôi vào trong sương trắng, nói: “Ôm cổ ta thật chặt, lên đường!”
“Được!” Tôi đáp một tiếng, nhanh chóng ôm cổ Đường Dũng, dùng hết khả năng bám lên người anh ta, tránh cho mình bị ngã xuống.
Theo làn sương trắng đang xoay tròn xung quanh tôi có thể nghe được tiếng gió vù vù, âm thanh đó rất lớn, hiển nhiên tốc độ rất nhanh, giống như ngồi trên trò chơi đường ray cao tốc vậy. Chưa tới mười phút sau tốc độ của Thuồng luồng tiên đã chậm lại, chờ tiếng gió dần dần biến mất, bước chân của Thuồng luồng tiên cũng đã dừng lại, thở hổn hển nói: “Chính là nơi này, chỉ có điều đây là vòng ngoài, phía trước đã bị đặt cấm chế, chúng ta không đi vào được.”
“A? Còn có cấm chế, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tôi hỏi. Thuồng luồng tiên đối với long mạch hiểu nhiều như vậy chắc chắn là có chuẩn bị nên tôi cũng lười nghĩ nôn nóng biện pháp, giờ xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ trước tiên là hỏi Thuồng luồng tiên nên làm gì.
Quả nhiên vẻ mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh, nhìn cái tường thấp màu trắng trước mặt, từ trên người thả ra một đoàn yêu khí thổi qua bức tường màu trắng kia. Cùng lúc đó ông ta lục lọi trên người Đường Dũng, móc ra một con dao nhỏ bằng móng tay rồi rạch trên đầu ngón tay mình một vết.
Máu tươi đỏ thẫm trong nháy mắt chảy xuống, nhưng vẫn chưa đủ, Thuồng luồng tiên rạch một ngón tay xong lại rạch lên một ngón tay khác, trong nháy mắt mười ngón tay của Đường Dũng đều bị rạch, máu tươi từ mười đầu ngón tay chảy xuống nhỏ lên trên cổ.
“Xèo…” Một tiếng động nhẹ vang lên, bãi cỏ bị máu tươi nhuộm đỏ bỗng nhiên bay lên một đám khói trắng, sau đó còn kèm theo mùi khét như thứ gì đó bị đốt cháy.
Tôi nhất thời cả kinh, nhìn Thuồng luồng tiên không rõ, không hiểu tại sao máu Đường Dũng còn có công hiệu ăn mòn.
Đáng tiếc lúc này Thuồng luồng tiên căn bản không muốn giải thích gì với tôi, mọi sự chú ý của ông ta đều nhìn chằm chằm xuống bãi cỏ đang bị máu tươi của Đường Dũng ăn mòn dưới chân. Theo từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống, bãi cỏ kia cũng bị ăn mòn ngày càng nhiều, cỏ xanh tốt bị đốt đen thành một mảnh, nền đất đen đen dần dần tạo thành một vòng tròn, bên trong còn hiện ra ngôi sao sáu cánh, hình như là trận pháp nào đó.
Thấy loại trận pháp này bất chợt thuồng luồng tiên nhếch miệng cười nhạt, giống như đã hiểu chuyện gì xảy ra, nghiêng đầu nói với tôi: “Dương Dương, lát nữa đừng sợ, cứ đi theo ta, ta làm gì thì ngươi làm như thế, biết chưa?”
“Ừ, được.” Tôi đáp một tiếng. Vốn cho rằng vừa rồi Thuồng luồng tiên cười nhạt là có thể phá được cấm chế này, sẽ dẫn tôi vào Hoàng cung, nhưng tiếng tôi còn chưa dứt thì Thuồng luồng tiên đã vèo một cái, cứ như vậy đứng tại chỗ biến mất không thấy đâu!
Chỉ còn một mình tôi đứng tại chỗ ngu người, nhìn bức tường thấp trước mặt không biết phải làm sao.
Đầu tôi xoay mòng mòng, không hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao Thuồng luồng tiên lại biến mất không thấy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom