Advertisement
Advertisement
  • Chap-287

Chương 265: Niêm phong sáu giác quan




Chương 265: Niêm phong sáu giác quan
Tôi luống cuống, bởi vì tay tôi bây giờ không cảm nhận được có luồng khí thở ra, Đường Dũng căn bản là không còn thở.
“Đường Dũng! Đường Dũng! Anh tỉnh lại đi!” Tôi lớn tiếng gọi tên Đường Dũng, tay cũng dựa vào kiến thức cấp cứu đã được học qua kia ấn có nhịp điệu trên người Đường Dũng, muốn tim anh ta đập trở lại.
Nhưng cho dù tôi cố gắng thế nào thì Đường Dũng cũng không có bất cứ phản ứng gì dù chỉ một chút, hơn nữa sắc mặt anh ta còn càng ngày càng kém, cơ thể càng ngày càng lạnh, xem ra không xong!
Nước mắt tôi trào ra, trước kia tôi chỉ quan tâm tới tình hình của Tô Mộc, lo lắng anh ấy có thể bị hồn phi phách tán hay không, nhưng chưa từng nghĩ Đường Dũng cũng sẽ bị thương, thậm chí sẽ chết!
Tôi vừa gấp gáp vừa hoảng sợ, nơi này tôi lạ nước lạ cái, ngay cả số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu tôi cũng không biết. Càng kỳ lạ hơn chính là rõ ràng Đường Dũng xảy ra chuyện trên máy bay, tôi kêu khóc nửa ngày rồi mà không thấy bất cứ tiếp viên nào đến, giống như trên máy bay quả thật chỉ còn lại tôi cùng Đường Dũng vậy!
Máy bay này chắc chắn có vấn đề, có người muốn hại Đường Dũng!
Tôi gọi mãi Đường Dũng không tỉnh, trong lúc kinh hoảng liền bộc phát ra cơn giận, một bên vừa gào thét một bên vừa lấy tay đập loạn xạ vào thân máy bay, tôi không tin tôi phá hoại chiếc máy bay này thì không có nhân viên nào đi ra!
“Dương Dương, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi sao thế?” Ngay khi tôi đang điên cuồng đập vào máy bay thì tiếng hoảng hốt của Thuồng luồng tiên truyền tới, vừa rồi ông ta vẫn luôn ngủ trong cơ thể tôi, không biết chuyện gì xảy ra, mà tôi cuống cuồng cũng quên mất sự tồn tại của Thuồng luồng tiên.
Bây giờ thấy ông ta, tôi giống như người sắp chết đuối tóm được cọng rơm cứu mạng vậy, khóc nhào tới bên cạnh Thuồng luồng tiên, vừa khóc thút thít vừa chỉ Đường Dũng để Thuồng luồng tiên nhìn, nói: “Thuồng luồng tiên, Đường Dũng chết, thi thể lạnh rồi, hu hu…”
“Chết? Sao có thể?” Thuồng luồng tiên nghe vậy cũng sững sợ, hai mắt tập trung nhìn Đường Dũng.
Rất nhanh ông ta cũng phát hiện Đường Dũng dị thường, nhíu mày lại, có điều ông ta rất bình tĩnh, tay vỗ nhẹ lên bả vai tôi hai cái, bảo tôi đừng hốt hoảng, cơ thể Đường Dũng rất cường tráng chắc chắn không thể tự nhiên chết, chỉ cần tuổi thọ chưa hết thì ông ta sẽ có biện pháp.
Vừa nói ông ta đã đi tới bên cạnh Đường Dũng, lấy tay vạch mí mắt Đường Dũng nhìn một chút.
Tôi rất lo lắng cho Đường Dũng, cũng tiến tới nhìn, chỉ thấy mắt của Đường Dũng đã trở nên ảm đạm, giống như phía trên được bao phủ bởi một lớp sắp nến trắng, ngay cả con ngươi đen cũng không thấy đâu.
Bộ dáng kia tương đối đáng sợ, tôi không có chuẩn bị tâm lý gì lúc này liền bị dọa hét lên một tiếng.
“Đừng sợ, Dương Dương, cậu ta bây giờ không có bất cứ chút sức lực nào, sẽ không có chuyện xác chết vùng dậy. Kỳ lạ là bây giờ cậu ta cũng không thở tim không đập, theo lý mà nói đã là xác chết nhưng sao âm khí trên người lại không tăng thêm chút nào?” Thuồng luồng tiên cũng không quay đầu lại, vẫn cau mày nhìn chằm chằm Đường Dũng, nói.
“Liệu có phải… thế giới âm dương ở Thái Lan khác chúng ta? Đường Dũng hôm qua có nói, lý luận thuật pháp Thái Lan cùng Trung Quốc chúng ta hoàn toàn khác nhau, cho nên khi chết triệu chứng cũng không giống nhau?” Tinh thần tôi từ từ bình ổn lại nhưng vẫn không dám nhìn vào đôi mắt mờ đục như sáp của Đường Dũng, chua xót nói.
Dù sao bây giờ anh ta cũng là sư phụ tôi, không nghĩ tới hôm qua vẫn còn giảng giải cho đồ đệ này sự khác biệt của thuật pháp hai bên Trung Thái mà hôm nay tôi đã phải đem lý luận này áp dụng trong trường hợp của anh ta.
“Sẽ không, cho dù là thuật pháp Trung Quốc hay Thái Lan thì nói cho cũng vẫn chỉ là loại người tìm quy luật của tự nhiên. Dù hệ thống tu luyện của thuật sĩ Trung Quốc khác hoàn toàn với Thái Lan thì vẫn phải dựa theo quy luật của tự nhiên, giống như cùng là nước, người Trung Quốc dùng gáo uống còn người Thái Lan lấy tay vốc lên uống vậy, nhưng cuối cùng không phải xuống bụng chúng ta đều là nước hay sao? Chỉ là phương pháp uống nước khác nhau mà thôi. Cho nên trong tình huống bình thường thì thi thể người chết cũng sẽ tăng thêm âm khí, cho dù là ở Thái Lan hay ở Trung Quốc đều giống nhau, không sai được.” Thuồng luồng tiên nói.
Vừa nói trên tay ông ta đã xuất hiện một đoàn yêu khí xanh nhạt, nồng độ yêu khí rất thấp giống như sợ khiến Đường Dũng bị thương. Thuồng luồng tiên thận trong đem yêu khí đi vào trong thân thể Đường Dũng.
Tôi không biết điều này có nghĩa là gì, vội vàng hỏi Thuồng luồng tiên tình hình Đường Dũng thế nào.
“Yên tâm đi, cậu ta hẳn là không chết, âm khí thân xác không hề tăng thêm, hồn phách cũng còn ở trong cơ thể. Cậu ta bị người phong bế sáu giác quan, bây giờ là trạng thái giả chết, chỉ có điều phương pháp người phong bế giác sáu giác quan lên cậu ta khác với phương pháp truyền thống của Trung Quốc, ta còn chưa từng thấy nên cũng không biết làm sao để mở ra.” Thuồng luồng tiên nói.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không chết là tốt, phong bế sáu giác quan cũng không phải thuật pháp lợi hại gì, chính là để hồn phách anh ta ngủ say mà thôi, đối với thân thể sẽ không gây tổn thương gì lớn. Mới vừa rồi tôi thật sự sợ suýt chết!
Tôi rốt cuộc đã mỉm cười được, nói: “Không chết là tốt rồi, gã Đường Dũng chết tiệt này dọa chết tôi, mới vừa rồi còn cho tôi uống nước tro phòng ngừa bị yểm, chớp mắt thì chính anh ta bị phù phép, vậy mà chính anh ta lại bị.”
Nói xong tôi liền tiến tới người Đường Dũng thử đỡ anh ta lên, quả thật anh ta không chút phản ứng, cơ thể mềm như heo chết, tôi phải siết thật chặt ở eo anh ta mới khiến anh ta không bị ngã xuống.
Quả thực không còn cách nào, tôi chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Thuồng luồng tiên, mới vừa muốn mở miệng bảo Thuồng luồng tiên đỡ Đường Dũng xuống máy bay thì sắc mặt ông ta đã trầm xuống, bất chợt trừng mắt nhìn tôi.
Giống như tôi phạm vào phải tội ác gì không thể tha thứ vậy.
Tôi cả kinh trong lòng, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, cười cười nhìn Thuồng luồng tiên đang tức giận, nói: “Ông không muốn giúp thì tôi nghĩ cách khác, không phải trợn mắt như muốn ăn thịt người với tôi như vậy. Dù sao tôi cũng là người trợ tiên của ông, sau này ông còn phải trông cậy vào tôi nuôi ông. Tôi đi trước, gặp lại nhau sau…”
Không đợi tôi nói xong thì Thuồng luồng tiên đã không nhịn được, ông ta bay người lên không trung, ngay lập tức biến thành một con rắn đen to lớn, trong nháy mắt đã choán đầy khoang máy bay.
Hơn nữa đầu rắn còn quay thẳng nhìn tôi, thượng đan điền rắn cũng lớn hơn, đôi mắt như hai cái chuông đồng trợn lên nhìn tôi thâm độc, lưỡi thè ra, trong nháy mắt toàn bộ khoang máy bay bị một khí tức nguy hiểm bao trùm!
Lần này tôi thật sự bị giật mình, hai chân liền mềm nhũn, người khụy xuống đất, ấm ức nói: “Không bắt ông phải giúp mang người mà ông còn định ra tay sao? Sau này tôi không giúp ông nữa…”
Đang nói, đột nhiên sau lưng tôi truyền tới tiếng vang, sau lưng tôi có gì đó!
Không đợi tôi kịp phản ứng, người thuồng luồng tiên co lại, trực tiếp nhào tới ra phía sau tôi.
Tôi cả kinh trong lòng, rốt cuộc mới hiểu được vừa rồi không phải Thuồng luồng tiên trừng mắt nhìn tôi mà trừng người ở phía sau tôi.
Người kia mờ mờ ám ám đi theo chúng tôi, kẻ phong bế giác quan thứ sáu của Đường Dũng nhất định là hắn ta.
Tôi liền nghiêng đầu nhìn về phía sau, nếu là hắn phong bế giác quan thứ sáu của Đường Dũng thì nhất định hắn có biện pháp cởi ra.
Nhưng tôi đã phản ứng chậm một bước, chờ tôi quay đầu lại thì cửa thoát hiểm phía sau đã mở ra, người kia liền nhảy xuống thoát khỏi máy bay, bóng người còn khập khiễng, nhìn rất quen mắt.
Thuồng luồng tiên khí thế hung hăng đuổi theo được hai bước, thấy người kia chạy xa lại không đuổi lữa mà lui trở lại, biến thành hình người.
“Sao lại không đuổi? Hắn mờ mờ ám ám như vậy nhất định là kẻ ra tay với Đường Dũng, chúng ta phải bắt hắn lại mới có thể cứu được Đường Dũng!” Thấy Thuồng luồng tiên lại biến thành hình người, sự sợ hãi vừa rồi của tôi cũng biến mất, vội kêu lên.
“Không nên đuổi, dù sao đây cũng là Thái Lan, cả ngươi và ta đều chưa quen, lỡ như đây là kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng, cố ý dụ ta đi chẳng phải Dương Dương ngươi sẽ nguy hiểm sao!” Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong ông ta không nói lời nào, giữ chặt Đường Dũng rồi nhấc lên.
Tôi cũng không biết Thuồng luồng tiên dùng cách gì, Đường Dũng rõ ràng hôn mê nhưng Thuồng luồng tiên lại có thể khiến anh ta đứng lên thẳng tắp.
Không để tôi kịp hiểu ý đồ của mình, Thuồng luồng tiên đã áp sát người vào Đường Dũng, ngay thi sắp chạm vào người Đường Dũng thì yêu khí quanh Thuồng luồng tiên đột nhiên nồng đậm, một đoàn sương mù màu xanh bao vây không còn thấy bên trong.
Chờ đến khi sương mù màu xanh từ từ tản đi thì đã không thấy Thuồng luồng tiên đâu, chỉ còn lại một mình Đường Dũng đứng ở nơi đó.
Bỗng nhiên lông mi anh ta run run, chậm rãi mở mắt ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom