Advertisement
Advertisement
  • Chap-283

Chương 261: Giao long hiện thân




Chương 261: Giao long hiện thân
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng của Đường dũng hẳn là anh ta đã tha thứ cho tôi.
Tôi liền vui vẻ, rất hào hứng nói tôi đã chuẩn bị xong, ngay cả hành lý cũng đã chuẩn bị, hơn nữa Tô Mộc muốn…
Ngay khi tôi định nói Tô Mộc cũng đi Thái Lan cùng chúng ta thì đột nhiên miệng tôi bị một hơi lạnh che mất, Tô Mộc lắc đầu với tôi tỏ ý tôi không nên đem chuyện anh ấy cũng đi Thái Lan nói cho Đường Dũng.
Tôi không hiểu, nhưng bây giờ đang nghe điện thoại của Đường Dũng nên tôi cũng không kịp hỏi Tô Mộc vì sao, không thế làm gì khác hơn là dựa theo ý của Tô Mộc, đổi lời nói với Đường Dũng rằng Tô Mộc muốn đích thân đưa tôi đến sân bay, chúng tôi sẽ rất nhanh tới.
Sau khi nói chuyện xong với Đường Dũng, tôi không nhịn được hỏi Tô Mộc chuyện anh ấy đi Thái Lan tại sao phải giấu Đường Dũng, hơn nữa chuyện này cũng không giấu được, một lát nữa cùng ngồi máy bay với chúng tôi đi Thái Lan, cho dù người bình thường không nhìn thấy anh ấy thì muốn giấu Đường Dũng cũng không dễ dàng, anh ta chắc chắn sẽ biết.
Tô Mộc thấy vẻ không hiểu của tôi liền mỉm cười, nói: “Ai nói anh sẽ ngồi cùng máy bay với bọn em? Đường Dũng không phải đã mua vé máy bay sao, chắc bọn em sẽ bay thẳng tới Pattaya còn anh sẽ bay tới Bangkok, máy bay của anh cũng bay muộn hơn bọn em một giờ. Bây giờ anh đưa em tới sân bay.”
“À… vậy ạ.” Tôi có chút thất vọng, cả người như quả bóng bị xì hơi, còn muốn có thể cùng Tô Mộc nói chuyện phiếm trên máy bay rồi ngủ, hoặc chỉ cần hai chúng tôi cùng nhìn đám mây ngoài cửa sổ máy bay cũng tốt, chỉ cần được ở chung một chỗ với anh ấy thì tôi làm gì cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng đột nhiên Tô Mộc nói anh ấy không bay cùng chuyến với tôi, chúng tôi đi cũng không phải có cùng một mục đích, tôi liền như đưa đám. Nghĩ tới toàn bộ chuyến đi sắp tới có thể cũng không gặp Tô Mộc, quan trọng hơn chính là lần này anh ấy đi Thái Lan còn có chút nguy hiểm khiến tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tô Mộc vừa giúp tôi mang hành lý lên xe vừa an ủi tôi, nói tôi đi chuyến này cứ việc chơi, không cần lo lắng cho anh ấy, thời gian này anh ấy đã chuẩn bị kĩ lưỡng, chờ đến khi tôi gặp lại anh ấy thì có thể anh ấy đã là người bằng xương bằng thịt.
Nói xong anh ấy cười với tôi một tiếng, cười hết sức đẹp mắt, còn giơ tay xoa loạn mái tóc dài của tôi để cho tôi vui vẻ, đi chơi mà còn buồn buồn không vui như vậy.
Tôi vốn rất buồn rầu nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của Tô Mộc khiến sự ngột ngạt trong lòng bất giác cũng giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa theo tính cách của Tô Mộc, anh ấy kiên định và cẩn thận như vậy, chuyện không nắm chắc hẳn sẽ không tùy tiện đi thử nghiệm. Nghĩ tới đây rốt cuộc tôi cũng cảm thấy thư thái một ít, nói với Tô Mộc đi tới Thái Lan nhất định phải giữ liên lạc với tôi, mỗi ngày gọi điện và wechat đều không thể thiếu, nếu không tôi sẽ rất lo lắng cho anh ấy.
Tô Mộc nghe vậy nhíu mày, anh ấy vẫn không quen dùng điện thoại, chức năng wechat cũng chưa hoàn toàn biết hết, nhưng anh ấy đồng ý với tôi, nói không thành vấn đề, mỗi ngày sau này chúng tôi không chỉ có thể gọi điện mà còn có thể gọi video, anh ấy mới học được gọi video.
Có thể gọi video thì không gì tốt hơn được nữa, cái này ít nhiều có thể giúp tôi bớt tiếc nuối khi không được cùng Tô Mộc ở chung một chỗ. Tôi ôm chặt anh ấy, hôn một cái. Ngay khi chúng tôi xong xuôi chuẩn bị lên đường thì Thuồng luồng tiên vẫn luôn không lộ diện mấy hôm nay đột nhiên vọt ra từ trong biệt thự, tay ông ta xách một cặp da nhỏ, nói chờ một chút, ông ta cũng đi.
Vừa nói ông ta đã biến thành một bóng đen nhanh chóng bay tới cổ tay tôi, qua dấu yêu trên cổ tay biến mất trong cơ thể tôi, cặp da nhỏ của ông ta đặt bên cạnh chỗ tôi ngồi.
Tôi sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộc, cho rằng anh ấy đã trao đổi để Thuồng luồng tiên đi theo bảo vệ tôi. Không ngờ mặt Tô Mộc cũng là vẻ không hiểu, biểu tình nhìn tôi cũng giống như tôi nhìn anh ấy, hiển nhiên là anh ấy cũng cho rằng tôi đã trao đổi trước với Thuồng luồng tiên.
Cũng may Thuồng luồng tiên có thể chui vào trong cơ thể tôi, mang ông ta đi cũng không có gì phiền phức, chỉ là có thêm một túi hành lý nhỏ mà thôi. Tô Mộc cũng không nói gì, lái xe đi tới sân bay.
Trên đường đi tôi hỏi Thuồng luồng tiên tại sao đột nhiên lại muốn đi theo, một tuần trước chúng tôi quyết định đi Thái Lan ông ta cũng biết nhưng cho tới bây giờ đều không đề cập tới chuyện muốn đi theo.
Nhưng sau khi Thuồng luồng tiên chui vào thân thể tôi lại mắc bệnh cũ, ông ta không muốn quan tâm tới tôi liền đã cắt đứt sự liên lạc giữa tôi và ông ta, cho dù tôi hỏi thế nào thì trong đầu tôi chỉ là trống rỗng, không được Thuồng luồng tiên đáp lại câu nào.
Ông ta không chịu nói tôi cùng không có cách nào để hỏi, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ ông ta.
Vì Thuồng luồng tiên nên chúng tôi lên đường chậm một chút, khi đến sân bay thì đã đến giờ lên máy bay.
Đường Dũng chờ ở cửa sân bay không ngừng đi đi lại lại, thấy tôi tới cũng không nói gì liền kéo tôi xuống xe, sau đó khoác hành lý của tôi lên, nói không còn kịp rồi, trên người cũng bắt đầu có sương mù màu trắng lượn lờ chạy tới cửa vào máy bay, thậm chí anh ta còn không cho tôi cơ hội nói từ biệt với Tô Mộc.
Tốc độ Đường Dũng rất nhanh, chờ sương mù màu trắng quanh người anh ta tản đi thì chúng tôi đã ở trong máy bay. Khi tôi cùng Đường Dũng ngồi xuống, hành khách bên cạnh đều trợn mắt, có lẽ ông ta cũng không nhớ nổi rốt cuộc tôi cùng Đường Dũng ngồi xuống lúc nào.
"Dương Dương, không phải sáng anh đã gọi điện nhắc em rồi sao? Sao lậi vẫn tới trễ như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì?" chớp mắt máy bay đã cất cánh, chờ sau khi máy bay ổn định Đường Dũng vừa đưa túi quà ăn vặt cho tôi vừa hỏi.
"Không có chuyện gì, chỉ là trước khi ra cửa bị thuồng luồng tiên làm trễ một chút, đột nhiên ông ấy nói muốn đi theo cho nên tới chậm."Tôi nói.
“ À à, không hổ là thuồng luồng tiên thất hạch, tin tức nhanh nhậy thật, hôm qua Ở Thái Lan xảy ra chuyện hôm nay ông ta đã vội đi theo." Đường Dũng có vẻ không bất ngờ, hơn nữa nghe ý này thật giống như anh ta biết tại sao Thuồng luồng tiên lại đi theo vậy.
Tôi liền to mờ, hỏi hôm qua ở Thái đã xảy ra chuyện gì.
“Em không thấy tin tức sao, hôm qua thủ đô Bangkok động đất khiến Hoàng cung Thái Lan bị nứt ra một kẽ hở. Chuyện này khiến thế giới chấn động, báo chí truyền hình khắp nơi đều ùn ùn kéo đến đưa tin, ngay cả rắn cũng thấy mà em vẫn không biết?" Đường Dũng nhìn tôi có vẻ bất ngờ.
Tôi lắc đầu một cái, mấy ngày nay tôi với Tô Mộc ở chung một chỗ, ngoại trừ ăn cơm rồi tắm ngủ ra thì cũng cùng Tô Mộc vận động trên giường, căn bản ngay cả điện thoại hay ti vi cũng không xem qua chứ đừng nhắc tới tin tức từ Thái Lan.
“Nhưng Hoàng cung Thái Lan động đất lộ ra khe hở thì có liên quan gì tới Thuồng luồng tiên, tai sao ông ta phải đi theo?"Tôi hỏi Đường Dũng.
"Xem ra Thuồng luồng tiên không nói gì với em." Đường Dũng nghe tôi hỏ liền im lặng, nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ một chút, chắc chắn máy bay đã ổn định lại nghiêng đầu mượn laptop từ vị khách bên cạnh. Cũng không biết Đường Dũng nói gì mà vị khách kia lại rất vui lòng đưa laptop qua.
Đường Dũng nhận lấy máy tính, chỉ vài thao tác liền hiện lên các tin tức viết về trận động đất tại hoàng cung Thái Lan.
Tin tức giải thích động đất là sự vận động dị thường của đất, phía dưới còn có không ít hình chụp cái khe ở hoàng cung, có cảnh gần cũng có hình chụp từ trên cao.
Nhưng có một điểm, nếu quả thật giống như trên tin tức nói là động đất thì thuồng luồng tiên sẽ không kì lạ như vậy, nhất định có bí mật khác.
Tôi cẩn thận xem kĩ các tin tức kia.
Quả thật nhìn ra được điều khác thường, khi nhìn ảnh chụp hoàng cung từ trên không mơ hồ có thể nhìn ra khe nứt kia rất quỷ dị, quanh co khúc khuỷu, đầu to đuôi nhỏ, ở giữa còn có hai cái nhánh có hình dáng giống như vuốt, giống hệt một con rồng bị thương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom