Advertisement
Advertisement
  • Chap-260

Chương 238: Lại xảy ra biến cố




Chương 238: Lại xảy ra biến cố
Thật ồn ào!
Tôi cau mày, cảm thấy buồn bực muốn bật tắt các thiết bị bên người
Chỉ là tay tôi vừa nâng lên, liền bị một bàn tay tay ấm áp nắm lấy, bên tai còn truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Đường Dũng: "Cám ơn trời đất, Dương Dương của anh cuối cùng đã tỉnh, bác sĩ! Y tá! Mau tới đây, Dương Dương của tôi tỉnh rồi!"
Vừa nói xong đã hét to lên.
Mày tôi không khỏi càng cau chặt, Đường Dũng này, không lúc nào để người khác được nghỉ ngơi cả, đầu tôi còn đang mê mang mà anh lại la to bên cạnh, khiến tôi không muốn mở mắt ra.
"Đủ rồi, Đường Dũng, Bà Hai chỉ bị não chấn động nhỏ mà thôi, anh không cần la to thế, giống như bà Hai không khỏe lại được vậy.”
"Hừ, Tô Đoàn cậu nói bậy gì đó, cái gì không khỏe, còn dám rủa Dương Dương của tôi, cẩn thận ông phù phép nhà ngươi, khiến cậu bất lực, để nhà họ Tô các người tuyệt hậu không còn người nối dõi!" Đường Dũng tức giận nói.
Tô Đoàn không bị uy hiếp, ha ha cười lạnh hai tiếng, nói: "Tôi bất lực thì nhà họ Tô liền sẽ tuyệt hậu sao? Còn có Ông Hai và bà Hai nữa cơ mà, có bản lĩnh liền đi mà phù phép ông Hai kìa, xem có tác dụng gì hay không, đến lúc đấy ông Hai bà Hai sinh hẳn mười tám đứa bé tức chết anh.”
"Cậu! Shit! Đối xử tốt với cậu mấy ngày cậu liền quên mình họ gì à? cái gì mà bà Hai, Dương Dương còn chưa kết hôn mà, lấy đâu ra cháu trai lớn như cậu, coi như nhất định phải gọi bà thì cũng phải gọi là bà lớn, ông đây chính là ông lớn nhà cậu!" Đường Dũng tức giận không nhẹ, vừa mắng vừa xông tới cạnh giường.
Tôi nghe tình hình có vẻ không ổn, cũng không dám giả vờ ngủ, vội vàng mở mắt ra, mắt thấy Đường Dũng đã xông đến chuẩn bị đánhTô Đoàn đang nằm trên giường bệnh cạnh tôi thì liền truyền đến một giọng nói: "làm ồn cái gì, ảnh hưởng tới bệnh nhân nghỉ ngơi, cậu! Đúng! Chính là cậu đó, làm gì, còn muốn đánh bệnh nhân trong viện của tôi đúng không? Bước xuống ngay! Không thì liền cưỡng chế bạn gái cậu xuất viện! não chấn động nhẹ mà thôi, còn muốn nằm viện quan sát, chiếm giường bệnh, cậu biết hiện giường bệnh thiếu thốn thế nào không hả!”
Người kia là một nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi, đoán chừng đã gặp nhiều loại người như Đường Dũng, há miệng liền như bắn liên thanh về phía Đường Dũng, mắng anh máu chó đầy đầu.
Đường Dũng bị khí thế của nữ bác sĩ kia gây kinh hãi, một mặt choáng váng leo xuống giường bệnh Tô Đoàn, ngẩng ngơ không nói gì được nhìn nữ bác sĩ nọ.
Tôi thấy vẻ mặt anh không đúng, sợ anh quýnh lên lại nói cái gì phù phép nữ bác sĩ, liền mở liệng gọi Đường Dũng, nhưng do vừa tỉnh lại cuống họng tôi còn có chút không thoải mái, lại thêm miệng mũi còn bị chụp ống thở nên âm thanh không vọng ra được gì.
Tôi lập tức lo lắng chăm chú nhìn Đường Dũng.
Đường Dũng đần độn nhìn chằm chằm nữ bác sĩ mấy giây, đột nhiên như bị thần kinh nhếch miệng cười, hàm răng đều tăm tắp lộ ra vô cùng chói mắt trên làn dà màu lúa mì: "Hắc hắc, bác sĩ ngài nói đúng, bạn gái tôi cần được nghỉ ngơi, tôi liền không chấp nhặt với tên nhóc thúi này, ngài mau tới đây xem bạn gái tôi thế nào rồi?"
Nói xong Đường Dũng chân chó chạy đến trước mặt bác sĩ, nịnh nọt nhìn bác sĩ cười.
Bác sĩ trong nháy mắt cũng bị Đường Dũng nói không còn cách nào khác, trợn mắt liếc Đường Dũng một cái rồi đi về phía tôi: "thật là, nếu không phải thấy cậu đối tốt với bạn gái như vậy thì tôi vốn sẽ không để bạn gái cậu nằm viện đâu."
Nói xong bác sĩ nhìn tôi cười một cái, vạch mí mắt của tôi rồi nhìn vào, hỏi tôi còn bị choáng không?
"Hơi có một chút." Tôi hắng giọng một cái, nói.
"Vậy không có việc lớn gì, một lát liền có thể làm thủ tục xuất viện, cô không biết đâu, lúc bạn trai cô ôm cô đi vào, gấp đến độ sắp khóc, nhất định phải để bệnh viện xếp phòng bệnh chăm sóc đặt biệt cho, nếu không đồng ý liền ảnh hưởng những bệnh nhân khác, chúng tôi đành thêm một giường bệnh cho cô, như vậy còn chưa xong, cậu ta còn bảo phải chụp dưỡng khí cho cô, còn yêu cầu dùng các thiết bị kiểm tra, nếu cô còn chưa tỉnh thì bệnh viện của chúng tôi liền gặp xui xẻo rồi.” Bác sĩ nói.
Nói xong bà ta liếc Đường Dũng một cái, cười nói: "Mặc dù hành vi của cậu ta không đúng, nhưng thật tâm đối với cô, phần tình này, thật sự là hiếm có.”
Bà ấy vừa cảm thán vừa gỡ dây đai quấn trên tay tôi, bật tắt hết các thiết bị nọ, rồi rụt ống thở trên người tôi ra, nói: “Cô nằm thêm một chốc rồi về nhà cùng bạn trai mình đi.”
"Bác sĩ, anh ấy không phải bạn trai tôi." Sau khi lấy ống thở ra thì cuống họng tôi dễ chịu hơn nhiều, giải thích với bác sĩ.
Bác sĩ nghe vậy nhíu nhíu mày, chế nhạo nhìn Đường Dũng một chút, nói: "Xem đi, bạn gái cậu chê cậu làm mất mặt, không thừa nhận cậu, sau này đừng vậy nữa, chững chạc chút đi.”
Nói xong còn mập mờ cười cười nhìn tôi và Đường Dũng, quay người rời khỏi phòng bệnh.
"Ai? Thật sự tôi không phải là..." Tôi bị nữ bác sĩ nọ làm cho không còn gì để nói, nói giải thích, nhưng lời còn chưa nói hết, nữ bác sĩ đã đóng lại cửa phòng bệnh.
"Không cần giải thích Dương Dương à, em giải thích làm gì, vả lại bây giờ thì chưa nhưng sớm muộn cũng sẽ, bây giờ nói với mọi người em không phải bạn gái anh, đợi đến khi thành bạn gái anh lại đi theo giải thích cho bọn họ à, vậy không phải nói một đằng làm một nẻo sao? Như vậy không được đâu Dương Dương à." Đường Dũng cười hì hì ngồi xuống cạnh giường bệnh của tôi nghiêm trang đàng hoàng nói hươu nói vượn, chọc Tô Đoàn nằm cạnh liên tục liếc mắt.
Tôi vừa tỉnh, tinh thần còn không tốt, không muốn cãi nhau cùng Đường Dũng, liền xoay đầu về phía Tô Đoàn, hỏi cậu ấy: "Vết thương trên người cậu thế nào rồi?"
"Cháu không sao cả bà Hai ạ, chỉ là khi hoả táng bị người ám toán dẫn đến nổ axit xác thối, bị thương nhẹ, bây giờ đã băng bó kỹ, điều dưỡng mười ngày nửa tháng liền có thể xuất viện." Thấy tôi hỏi, Tô Đoàn cười cười nói.
Nói xong trên mặt cậu ta còn xẹt qua một tia tiếc nuối, nói: "Đáng tiếc trong khoảng thời gian này không thể giúp Ông Hai bắt hồn tiệm, Ông Hai lại không tiện ra tay với hồn tiệm..."
"Cái gì mà không tiện, anh ta sợ thì có, dù muốn ra tay nhưng không thể làm gì được hồn tiệm, cũng không phải cuối cùng dựa vào ông lớn tôi đây sao!” Không đợi Tô Đoàn nói xong, Đường Dũng liền mở miệng nói.
Anh ta đây là hoàn toàn đang muốn gây sự, dù tính Tô Đoàn tốt, bị anh ta khiêu khích nhiều lần cũng nóng mắt, giãy dụa muốn từ trên giường bệnh nhảy xuống đánh Đường Dũng, nhưng do bị thương nặng hơn tôi, còn là ngoại thương, vừa động liền đau đến hít mạnh một hơi, sau lại nặng nề ngã lại trên giường.
Tôi vội hung hăng đưa tay đánh vào vai Đường Dũng bảo anh ngậm miệng, đừng trêu chọc Tô Đoàn nữa.
"Có nghe thấy không thằng nhóc con, bà lớn của cậu lên tiếng, ông lớn của cậu là tôi đây mới không chấp nhặt với cậu." Đường Dũng cười tí tửng nhìn tôi, ngoài miệng còn không chịu buông tha người, nói với Tô Đoàn.
Tô Đoàn sắp bị Đường Dũng làm tức đến nổ đầu, tôi thấy Đường Dũng không chịu nghe lời tôi, cũng giả bộ tức giận nghiêng đầu đi, không nhìn Đường Dũng nữa, hỏi Tô Đoàn: "Tô Mộc đâu? Anh ấy không sao chứ, tôi nhớ trước khi tôi ngất đi thì anh ấy cũng đến tìm hồn tiệm, giờ sao không có ở đây chăm nom, có phải bị thương rồi hay không?"
Hỏi xong tôi không khỏi sốt ruột, dựa theo tính tình Tô Mộc, mặc dù trầm ổn hơn Đường Dũng nhiều, nhưng anh vô cùng để ý đến tôi, giờ tôi nhập viện vậy mà anh lại không ở bên cạnh chăm nom."
"Bà Hai đừng lo, xác thực ông Hai đã bị thương, có điều thương không nặng, đối với Ông Hai mà nói không là gì, kỳ thật ông ấy một mực tại bên cạnh chăm sóc bà, có điều vừa rồi lại có việc gấp nên vừa rời đi." Tô Đoàn nói.
Cậu ấy vừa nói xong, Đường Dũng liền cười đểu: "Có việc gì gấp hơn chuyện của Dương Dương chứ? Dương Dương nhập viện mà anh ta còn có tâm tư xử lý chuyện khác, nói cho cùng Dương Dương không quan trọng gì với hắn cả."
"Được rồi, chỉ mình anh quan tâm tôi được chưa, thế giới này trừ anh ra thì không còn ai tốt với tôi nũa rồi." Tôi không nhịn được nói dỗi Đường Dũng.
Bị tôi nói Đường Dũng không nói gì nữa, đôi mắt to chớp chớp nhìn tôi, như bị ấm ức, ánh mắt kia như đang lên án sao tôi có thể nói anh như vậy, đông cứng lòng anh.
Bị ánh mắt ai oán của anh nhìn chằm chằm. Lòng tôi vừa cứng như đá liền bỗng mềm nhũn, giống như vừa gây nên tội ác tày trời vậy.
Đường Dũng này thật là, rõ ràng chính là một Hỗn Thế Ma Vương, vừa bị ức hiếp liền như trẻ con, tôi thở dài, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: "Được rồi, được rồi, Tôi biết anh tốt với tôi, nhưng người tôi thích là Tô Mộc, với lại..."
Nói đến đây, mặt tôi nóng lên, không cần nhìn tôi cũng biết bây giờ tôi đang đỏ mặt: "Tôi và Tô Mộc đều đã... sắp kết hôn rồi, anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, nếu không tôi giới thiệu một người bạn gái cho anh, Tôi có một cô bạn xinh đẹp, tính cách tốt...”
Không đợi tôi nói xong, vẻ mặt Đường Dũng liền trầm xuống, trực tiếp ngắt lời tôi nói: "Chuyện của anh em đừng quản, mặc kệ em thích ai, chỉ cần còn chưa kết hôn, em vẫn là bạn gái anh, anh sẽ khiến em thích anh.”
Nói xong Đường Dũng không nói gì nữa, cũng không rời đi, yên tĩnh trông nom bên cạnh tôi.
Bầu không khí nháy mắt trở nên lúng túng, bỗng nhiên tôi liền hối hận khi nói những lời vừa rồi, bầu không khí này còn không tự nhiên bằng khi nãy Đường Dũng và Tô Đoàn cãi nhau, tôi không được tự nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Còn Kim Đại Hải và hồn tiệm thì sao? Mọi người xông vào đánh ông ta một trận sao? Sau khi tôi ngất đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe tôi hỏi, Đường Dũng trong nháy mắt lại hồi phục lại tinh thần, giống như cũng cảm thấy bầu không khí vừa rồi rất khó chịu, muốn thay đổi lại bầu không khí liền nói: "Có thể xảy ra chuyện gì? Em nói Kim Đạt Hải chính là ông già kia phải không, đương nhiên bị tôi hung hăng đập cho một trận, báo thù rửa hận cho em, không nghỉ đủ hai ba tháng thì không thể xuống giường được, nếu không phải do tên quỷ già Tô Mộc ở bên cạnh vướng chân vướng tay, anh đã giải quyết xong Kim Đạt Hải rồi, đâu cần phiền toái như vậy nữa chứ!"
"Chuyện phiền toái gì?" Tôi nghe ra sơ hở trong lời Đường Dũng, lại thêm Tô Đoàn vừa nói Tô Mộc có việc gấp, tôi bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Bị tôi hỏi một chút, sắc mặt Đường Dũng giật mình, ngoài ý muốn nhìn tôi hai cái, nói: "Không có chuyện gì phiền phức cả, anh chỉ nói là ông già Kim Đạt Hải quá tà dị, giữ lại là họa, sớm muộn gì cũng gây tai họa.”
"Không đúng, anh không nói thật, khẳng định là xảy ra chuyện gì đúng hay không, anh thành thật nói cho tôi, nếu không nói, tôi liền về trường học tìm Tô Mộc." Tôi vừa nói vừa ngồi dậy, mang giầy vào.
Đường Dũng thấy thế vội vàng ngăn lại tôi, buồn bực thở dài: "Dương Dương, em ở cùng Tô Mộc thời gian dài như vậy đều bị anh ta dạy hư, bây giờ lại trở nên tinh ý như vậy, sao em biết anh ta quay lại trường học?"
Nói nhảm, do cảm ứng thôi, vừa rồi tôi cảm ứng được thuồng luồng tiên bây giờ đang ở khu vực gần Giang Đại, không có chuyện gì chạy đến đó làm gì, chắc chắn là theo chân Tô Mộc, Thêm nữa Tô Đoàn và Đường Dũng né tránh, bây giờ tôi đã có thể khẳng định, bên trường học lại xảy ra biến cố gì rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom