• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-255

Chương 232: Tối qua cậu ấy xảy ra chuyện




Chương 232: Tối qua cậu ấy xảy ra chuyện
Thấy ánh mắt của chúng tôi, Đường Dũng rốt cục đã ý thức được không ổn, thu lại nụ cười, có điều giọng anh vẫn rất nhanh nhẹn chào Tô Đoàn, rỗi dẫn Chị Vương đi vào.
Lúc này Chị Vương đã sớm khóc đẫm nước mắt, sau khi đi vào liền òa lên một tiếng, trực tiếp bổ nhào vào thi thể Vương Lâm Lâm.Sắc mặt tôi căng thẳng muốn nhắc nhở mẹ Vương Lâm Lâm cẩn thận, dù sao thi thể đã thành như vậy có thể khiến mẹ cô ta sợ hãi mà ra chuyện.
Nhưng tôi vừa định nhấc chân đi hướng Chị Vương thi cổ áo đã bị người túm lại, như túm một con cho con xách rôi về, nói: “Tốt nhấtChỉ là tôi vừa nhấc chân hướng Chị Vương phương hướng đi, sau cổ áo liền bị người ôm lấy, giống túm chó con giống như lại đem tôi xách trở về, nói: "em tốt nhất là đứng bên cạnh tôi, đừng tới gần."
"Tại sao, không phải nói axit xác thối không thể gây thương tổn được cho con người sao?" Tôi quay đầu bất mãn hỏi Tô Mộc, dù sao trước mặt nhiều người như vậy, Tô Mộc lại như túm cho con nhấc người tôi, khiến cho tôi rất mất mặt.
"Người khác thì tôi mặc kệ, còn em thì không được lại gần." Tô Mộc nghiêm mặt nói.
Nói xong anh ấy mặc kệ phản ứng của tôi, mặt khó chịu xách cổ tôi đi ra ngoài.
Tôi lập tức luống cuống, hỏi anh muốn dẫn tôi đi đâu, Đường Dũng bọn họ vừa tới, chúng ta không cần ở đây xem xét sao?
"xem xét? có cần thiết sao?" Tô Mộc lườm tôi một chút, nói: "nguyên nhân cái chết của Vương Lâm Lâm đã tìm ra, hung thủ dù có phải là người nhà họ Diệp hay không thì ít nhất có quan hệ với nhà họ Diệp, nói rõ nhắm vào tôi, cho nên việc của hồn tiệm không giải quyết xong thì mỗi phút mỗi giây em cũng không được rời đi tầm mắt của tôi, chuyện không nên quản thì mặc kệ, chuyện không nên nói thì đừng nói, nhất là khi sự việc còn chưa được làm sáng tỏ thì tuyệt đối không được nhúng tay vào."
Nói xong Tô Mộc lườm tôi một chút, thấy tôi không có phản ứng, mạnh tay vỗ mông tôi: "Nhớ chưa? Bây giờ người thân Vương Lâm Lâm đã tới, nơi này không có chuyện của chúng ta, việc hoả táng Vương Lâm Lâm thì Tô Đoãn sẽ hỗ trợ
"Nhớ kỹ rồi!" Tôi bị ăn đòn, bất mãn xoa cái mông trừng mắt nhìn Tô Mộc, sau đó hỏi anh bây giờ chúng ta đi đâu?
"Về ngủ, lấy bất biến ứng vạn biến." Tô Mộc nhìn thoáng qua bầu trời đen như mực, cười lạnh nói.
Ta không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, đi theo Tô Mộc về phía trường học, trên đường tôi khẽ hỏi Tô Mộc: "Có thể buông cổ áo em ra không, chính em có thể tự đi được mà."
"Không thể, tôi phát giác được rằng xách cổ em đi như vậy khá thoải mái." Tô Mộc nói.
Tôi lập tức trừng mắt nhìn, anh thì thoải mái rồi, dù sao thì cũng phải suy nghĩ một chút cho cảm nhận của vợ anh nữa chứ...
Một đêm yên bình, mặc dù ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm, phòng này còn có người chết qua, nhưng có Tô Mộc bên người, cả đêm tôi đều ngủ ngon.
Đến ngày hôm sau lúc tỉnh dậy đã hơn sáu giờ sáng, tôi mơ mơ màng màng mở mắt nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, cơn buồn ngủ còn chưa vơi tôi liền cọ vào lồng ngực ấm áp của Tô Mộc, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi định tiếp tục ngủ
Khoan! Lồng ngực ấp áp?
Ngay khi tôi định nhắm mắt lại, đầu óc tôi đột nhiên có tiếng còi báo động vang lên, Tô Mộc là quỷ, trên người anh từ trước đến nay lạnh như băng, cho dù anh đã cố gắng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể để không đông cứng tôi, nhưng lồng ngực anh đối với tôi mà nói nó quá quen thuộc, tuyệt đối không thể nào ấm áp được!
Trong nháy mắt tôi liền tỉnh ngủ, bay người xuống giường, nhìn thấy gương mặt nọ thì mặt tôi đã trắng bệch lại.
"Tại sao là anh! ? Tô Mộc đâu?" Lúc này người năm kia đã thành người khác, trước khi ngủ vẫn là khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Tô Mộc, khi tỉnh lại bên người nằm một tên da đen sạm, không phải Đường Dũng thì là ai!
Anh ta ngáp dài ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt nhìn tôi, tựa như là một người mù vậy, qua hồi lâu, con ngươi của anh mới xuất hiện chút tươi tỉnh, nói: "Dương Dương, em sao lại tỉnh rồi, không ngủ thêm à?"
"Ngủ cái đầu anh, sao anh lại nằm trên giường của tôi! Tô Mộc đâu?" Tôi đã sớm tỉnh ngủ , tức giận đến không biết trút vào đâu, hung hăng trừng Đường Dũng.
Anh giống như mất trí nhớ, nghiêng đầu một hồi mới nói: "Sáng sớm ra Lão quỷ cưỡng ép gọi anh sang đây coi chừng em, anh ta thìvề nhà."
"Cho nên,anh liền bò lên giường tôi ngủ cùng tôi? Vừa rồi lại còn dám ôm tôi!" Hai mắt tôi phun lửa trừng mắt Đường Dũng.
Cảm nhận được cơn giận của tôi, lần này Đường Dũng đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng vọt từ trên giường xuống, cúi đầu nhìn lại, xác định vừa rồi bản thân xác thực nằm trên giường thìlập tức cười hắc hắc, giơ hai tay lên đầu hàng: "Việc này không liên quan đến anh, anh nhớ rõ chỉ ngồi trên giường nhìn em ngủ, ai ngờ lúc tỉnh lại lại là nằm trên giường , chắc chắn là mộng du! Dương Dương, em biết anh mà, từ trước đến nay đều làchính nhân quân tử, tuyệt đối không có chuyện thừa dịp em ngủ liền lợi dụng em đâu, có điều nếu anh đã ngủ với em thì anh sẽ chịu trách nhiệm, chờ giải quyết chuyện hồn tiệm xong anh sẽ cưới em, em đừng lo lắng.”
"Ai lo, anh nói cho rõ ràng, ai ngủ với ai!" Tôi giận nói, dựa vào đức tính háo sác của Đường Dũng, liền Diệu Diệu cũng bị dạy hư, còn dám nói mình là chính nhân quân tử, nhìn dáng vẻ mừng thầm bây giờ của anh, chắc chắn là anh cố ý!
"Được được, em đừng tức giân nữa được không, là em ngủ với anh, là anh lo lắng, được rồi, em chịu trách nhiệm với anh." Đường Dũng nói xong còn bày bộ dáng như đang gặp thiệt thòi, giống như tôi đang ức hiếp anh vậy.
Nhưng ý cười và cái đuôi hồ ly ẩn trong đáy mắt anh không giấu giếm được tôi.
Tôi tức giận đến hít thở không thông, cũng may chúng tôi chỉ là ngủ một chút trên một cái giường, quần áo vẫn còn đầy đủ, tôi lười nói chuyện ba hoa tiếp với Đường Dũng , bảo anh ta đứng dậy, đóng chặt cái miệng của mình lại, không được để Tô Mộc biết chuyện này.
"em sợ anh biết sẽ không cần em nữa à?Dương Dương em yên tâm, nếu anh ta dám không cần em, anh liền giang rộng đôi tay chào đón em.” Đường Dũng nói.
Tôi ha ha cười lạnh: "Tôi sợ anh ấy biết rồi sẽ xé xác anh ấy chứ."
" Dương Dương của anh là tốt nhất, thời thời khắc khắc đều lo lắng vì anh." Đường Dũng cười hắc hắc, không sợ Tô Mộc chút nào, lần nữa mặt dày áp lại gần.
Tôi không còn gì để nói, vừa rồi còn bị Đường Dũng làm tức giận, bây giờ bị anh ta nghịch ngợm trêu đùa, tức giận đã tiêu mất hơn nữa, hỏi anh: "Đang êm đẹp Tô Mộc về nhà làm gì? buổi sáng anh ấy đi gấp sao? Có phải cha mẹ tôi xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không có, tình hình ba mẹ chúng ta rất tốt, anh ta nói là trở về dẫn thuồng luồng tiên tới để bảo vệ em, miễn cho ban đêm lúc dẫn hồn tiệm ra sẽ không lo được cho em.” Đường Dũng cười nói.
Nói xong anh ta hỏi tôi có đói bụng không, anh ta mời tôi tới nhà ăn ăn sáng.
Nghe anh ta nhắc đến đúng thật tôi đã đói, liền bảo anh ta chờ tôi một lúc, tôi đi vệ sinh đơn giản một cái. Sau đó chúng tôi sang phòng bên cạnh gõ cửa gọi Tô Đoàn cùng đi ăn sáng.
Kết quả gõ chừng mấy lần đều không thấy tiếng đáp lại từ trong phòng, cuối cùng Đường Dũng đi ra nói Tô Đoàn cũng không có ở đây tôi mới từ bỏ ý định.
Lần này thì tốt rồi, chỉ có mình tôi cùng con sói háo sắc Đường Dũng này đi ăn sáng.
Trên đường tôi hỏi Đường Dũng có biết Tô Đoàn đi làm gì không, cho dù cậu ấy giúp mẹ Vương Lâm Lâm xử lý hậu sự thì cũng không cần bận rộn cả đêm chứ. Cũng chẳng trách lần này Tô Mộc lại rộng rãi như vậy, trực tiếp nhờ Đường Dũng trông nom tôi.
Ở tình huống bình thường nhất định anh ấy sẽ giao công việc vô tích sự này cho cháu trai của mình.
Nghe tôi hỏi, Đường Dũng đang hí hửng cười đùa liền ngừng một lát, vẻ mặt hơi đọng lại, một lát sau mới khôi phục bình thường, nhìn tôi một cái: “Cậu ta tối hôm qua xảy ra chuyện.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom