• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-254

Chương 232: Diệp Tử Phong




Chương 232: Diệp Tử Phong
Tôi tất nhiên là không thể từ chối, chỉ là tôi vừa muốn đứng dậy thì Tô Đoàn đã đưa tay ngăn tôi lại, nói: “Không cần đi, bà Hai. Đội trưởng Vương là bị ăn mòn bởi axit xác thối, bôi dầu vào chẳng những không giải được triệu chứng ăn mòn mà ngược lại còn tăng thêm đau đớn. Cháu có mang theo thuốc, hãy lau bằng cái này đi.”
Vừa nói cậu ấy lần nữa mở cái túi vạn năng đeo trên lưng, từ bên trong lục lọi một hồi liền móc ra một bình thủy tinh nhỏ có dán nhãn, rắc một ít bột xám đen lên tay tôi.
Bột kia có mùi thoang thoảng như lông dê, cảm xúc dị thường quen thuộc, tôi liền thốt lên: “Tro người chết…”
Không sai, đây chính là tro người chết mà lúc ban đầu Vương quả phụ gạt tôi để hại Tô Mộc, không nghĩ tro người chết còn có công hiệu này.
“Được rồi, đừng để ý nó là tro người chết hay tro người sống, có thể hết đau thì bôi lên cho tôi đi.” Đội trưởng Vương đã đau không chịu nổi, thúc giục.
Tôi gật đầu một cái, đem số lượng tro người chết không nhiều lắm trong tay tôi bôi lên những vết phồng rộp trên mặt đội trưởng Vương. Thừa lúc tôi bôi tro, Tô Đoàn cũng cũng không nhàn rỗi, nói: “Axit xác thối là do thi thể lên men mà tiết ra, so với axit bình thường thì được bao phủ bởi âm khí cho nên tính ăn mòn cao hơn, vì vậy kiềm bình thường căn bản không trung hòa được, chỉ có tro người chết là khắc tinh của axit xác thối. Tro tóc có tình kiềm cùng với âm khí trên người chết vừa vặn hợp lại thành…”
“Được rồi, đừng giảng giải nữa, tới xem một chút đi.” Ngay lúc Tô Đoàn đang giải thích thì Tô Mộc đột nhiên ngắt lời.
Nghe Tô Mộc nói, tôi cùng Tô Đoàn nháy mắt liền đều không quản đội trưởng Vương nữa, đi nhanh tới bên cạnh Tô Mộc.
Lúc này axit xác thối trên người Vương Lâm Lâm đều đã tiêu tán hết lộ ra tấm lưng bị cháy đen thui. Từ phần đốt sống trên cùng cứ cách một chiều rộng bàn tay lại có một lỗ thủng đen ngòm, lỗ thủng xuyên cả qua xương sống bị đốt cháy đen thui, trông hết sức đáng sợ.
Tôi thầm đếm số lỗ thủng trên lưng Vương Lâm Lâm, quả nhiên không hơn không kém, vừa vặn bảy lỗ
Ngay khi tôi không hiểu bảy lỗ thủng này có ý nghĩa gì thì Tô Đoàn lại lên tiếng, chần chờ nói: “Đây là … thất tinh thuật dùng để khống chế người của Nhà họ Diệp? Hóa ra có người của Nhà họ Diệp giở trò quỷ phía sau, lần này bọn họ không biết có phải là hướng về đám trẻ trên lầu ba kia không?”
Nhà họ Diệp?
Nghe được hai tiếng này tim tôi đập thịch một cái, vốn cho là ma quỷ lộng hành trong trường học chỉ là ngẫu nhiên, bây giờ xem ra là có người cố ý dụ chúng tôi tới trường học. Có phải hắn đang hướng về đám trẻ trên lầu ba nhà tôi hay không thì không biết nhưng ba mẹ tôi đang ở nhà, nếu như người Nhà họ Diệp vì cứu đám trẻ của Nhà họ Diệp mà nuôi hồn tiệm để đối phó với Tô Mộc thì người gặp nạn chính là ba mẹ tôi!
Tôi liền luống cuống lấy điện thoại ra gọi điện về nhà. Có điều tôi còn chưa kịp gọi đi thì Tô Mộc đột nhiên bấm tắt, lắc đầu với tôi một cái: “Bây giờ không phải lúc để gọi điện thoại. Ở nhà anh đã xuống cấm chế, nếu như có người xông vào thì anh sẽ biết, lúc này ở nhà vẫn bình an vô sự. Những kẻ kia không tìm được đường vào, em đột ngột gọi điện về nhà ngược lại có khả năng biến chuyện thêm xấu.”
Nói xong anh ấy liền đem điện thoại của tôi nhét vào chính túi của anh ấy, lần nữa đưa mắt nhìn thi thể Vương Lâm Lâm, trầm tư nói: “Thuật pháp này đúng là bí thuật của riêng Nhà họ Diệp, có điều người nuôi hồn tiệm lại không nhất định là người của Nhà họ Diệp. Theo ta biết, thuật pháp Nhà họ Diệp từ hai trăm năm trước đã thất truyền, bắt đầu từ đời Diệp Tử Phong đã chuyển hướng thành tự yêu sư. Lúc ấy Diệp Tử Phong là đích tôn, mặc dù là con trai gia chủ nhưng không hề được Nhà họ Diệp coi trọng, trình độ thuật pháp cũng rất kém, tất cả mọi người đều đánh giá Diệp Tử Phong là: chơi bời lêu lổng không có chí tiến thủ”
“Cũng may cha của Diệp Tử phong có nhiều con cháu cho nên không làm khó ông ta, ngược lại còn rất cưng chiều, không ép học trận pháp hay bùa chú. Cũng chính vì Diệp Tử Phong được cưng chiều như vậy mà sau đó giữ được một cái mạng cho Diệp Tử Phong.”
Nghe tới đây tinh thần tôi liền tỉnh táo, bảo Tô Mộc nói về chuyện của Diệp Tử Phong một chút, dẫu sao bây giờ nuôi hồn tiệm hại chúng tôi khả năng lớn nhất là người Nhà họ Diệp, Tô Mộc lại nói người đó không phải người của Nhà họ Diệp, xem ra là có câu chuyện trong đó.
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nghe tôi hỏi, Tô Mộc liển kể đơn giản sự tích của Diệp Tử Phong.
Ông ta là người đời nhà Thanh, lúc đó có thể nói nhà họ Diệp cực lỳ cường thịnh, Cha ông là Diệp Khuynh cũng chính là gia chủ của nhà họ Diệp khi đó, làm quan đến Khâm Thiên Giám chuyên xem thiên văn, dự đoán vận quốc cho Hoàng đế, về sau ông ta phát hiện vận nước Đại Thanh suy bại, mệnh tinh Hoàng đế ảm đạm không ánh sáng, đều là điềm diệt vong , liền tìm Hoàng đế từ chức, kết quả cũng không biết bị ai gài bẫy, đem nguyên nhân từ chức thật sự nói cho hoàng đế Đạo Quang.
Hoàng đế giận dữ, lúc ấy liền cho rằng Diệp Khuynh nguyền rủa ông ta và Đại Thanh, truyền thánh chỉ giáng tội nhà họ Diệp, phàm là người biết thuật bói toán nhà họ Diệp toàn bộ chặt đầu. Cuối cùng nhà họ Diệp vốn phồn hoa chỉ còn lại Diệp Tử Phong còn sống, mang mấy người già yếu tàn tật rời khỏi Bắc Kinh, trốn đến Lạc Dương đi trông coi mộ Võ Tắc Thiên.
Vốn cứ như vậy thì một thế gia phong thủy sẽ bị vùi lấp, tên tuổi nhà họ Diệp trong giới cũng bị gạch tên. Có điều không hiểu chuyện gì xảy ra, Diệp Tử Phong ở Lạc Dương mười năm, khi đi ra ngoài lần nữa thì có thêm một con hồ ly trắng bên cạnh mình, thân hình hồ ly kia to lớn, hai mắt đỏ hồng, yêu khí trên thân ngất trời, chỉ cần tới gần thìyêu khí nồng đậm kia có thể giết chết người khác.
Dựa vào con kia hồ ly lông trắng kia mà Diệp Tử Phong lại trở về Bắc Kinh, đáng tiếc khi đó đạo quang đã chết, hoàng vị truyền cho Hàm Phong, lúc này Hàm Phong vừa vặn tại vị được mười năm.
Đều nói quân tử báo thù, mười năm không muộn, những lời này chính là nói đến Diệp Tử Phong, Thấy Đạo Quang đã chết ông ta đều đem lửa giận chuyển dời đến Hàm Phong, vừa đến Bắc Kinh đã mang theo hồ ly trắng giết đếnTử Cấm thành, lúc ấy nghe nói hai mươi ngàn đại nội thị vệ đều không thể ngăn lại bước chân của bọn họ, cuối cùng Hàm Phong vẫn là bị giết trong tay Diệp Tử Phong, tại vị được mười năm.
Sau khi giết Hàm Phong, Diệp Tử Phong dẫn hồ ly trắng trở lại Lạc Dương, cũng không đi ra nữa.
Từ đó thế hệ sau của nhà họ Diệp đều trở thành dưỡng yêu sư, chuyên môn chăn nuôi thuần hóa hồ yêu, thuật pháp cũng đều có quan hệ đến việc huấn luyện yêu và khống chế yêu quái, thuật pháp ban đầu nhà họ Diệp toàn bộ bị thất truyền.
Thuật thất tinh khống người của Nhà họ Diệp trước kia đã sớm thất truyền, cho nên lúc này xuất hiện lại Tô Mộc không dám nhận định đây chính là do người của Nhà họ Diệp gây nên, cho dù thật sự là Nhà họ Diệp thì cũng là lão quỷ đã chết từ hơn hai trăm năm trước.
Nói tới đây tôi cũng không biết phải nói gì, vốn cho rằng thấy bảy cái lỗ máu kia là có thể tìm ra manh mối gì có giá trị để bắt hung thủ, bây giờ xem ra mặc dù Nhà họ Diệp rất đáng nghi ngờ nhưng chúng tôi cũng không có chứng cờ gì xác thực.
Nghĩ tới đây tôi nhìn Vương Lâm Lâm một cái, hỏi Tô Mộc tiếp theo nên làm gì. Vương Lâm Lâm đã chết, trên người không có quần áo, cứ để nằm ở đây không phải chuyện nên làm, hay thông báo cho gia đình một tiếng đem cô ấy đi hỏa táng.
Đang nói thì từ hành lang ngoài nhà đột nhiên truyền tới một tiếng khóc thê lương của đàn bà, âm thanh kia hết sức chói tai, hơi nữa càng ngày càng gần, chớp mắt một cái đã đến cửa.
Tô Mộc bất giác nhíu mày, lúc này chạy tới đây than khóc nhất định là người thân của Vương Lâm Lâm, anh ấy liền nhìn Tô Đoàn một cái, tỏ ý Tô Đoàn ngăn người lại.
Nhưng khi Tô Đoàn vừa chạy tới cửa thì một gương mặt hớn hở đột nhiên hiện ra, nói: “Yên Tâm, chỉ còn ít axit xác thối lưu lại mà thôi, còn không khiến chị Vương của chúng ta bị thương được.”
Người nói chính là Đường Dũng, sau lưng anh ta còn có một người phụ nữ, nhìn bộ dáng xem ra là mẹ của Vương Lâm Lâm.
Tôi cùng Tô Mộc và Tô Đoàn đồng thời đưa mắt nhìn Đường Dũng, Vương Lâm Lâm vừa mới chết, mẹ của cô ấy lại bên cạnh anh ta, anh ta có thể cười như vậy được sao?
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom