• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-251

Chương 230: Hồn Tiệm(1)




Chương 230: Hồn Tiệm(1)
"Cái này... Nghe nói là người bí ẩn kia ra điều kiện, cụ thể người kia là ai tôi cũng không biết, các ngươi đi hỏi hiệu trưởng đi." Thầy giáo khóc ròng nói, vừa nói vừa gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mộc, sợ Tô Mộc lại tới gần ông ta nửa bước. Từ ánh mắt của ông ta có thể thấy được, bây giờ ông ta đã ở ranh giới suy sụp, nếu như Tô Mộc còn hù dọa ông ta như vậy, có lẽ ông ta sẽ điên mất.
Nói cho cùng cũng là làm việc theo lệnh, tôi có chút không đành lòng liền kéo Tô Mộc hai cái, nói nếu không thì thả ông ta ra đi, có chuyện gì trực tiếp hỏi hiệu trưởng càng rõ ràng.
Tô Mộc nghe vậy không nói gì, im lặng mấy giây mới thu hồi âm khí trên tay , đem quỷ trảo biến trở về thành tay người, thuận tiện rút trở về âm khí trước mắt thầy giáo, nói: "ông đi đi, vừa rồi ông nhìn thấy gì không được nói cho người khác, nếu để tôi biết ông nói lung tung thì..."
Không đợi Tô Mộc uy hiếp xong, thầy giáo kia liền gật đầu như mổ thóc: "Yên tâm, cái gì tôi cũng không nói, nếu như tôi ở bên ngoài nói lung tung nửa chữ thì sẽ bị trời giáng…”
ông ta vừa muốn nói là trời giáng sét đánh, nhưng nói đến một nửa, ông ta chợt nhớ tới Tô Mộc là quỷ, ngay trước quỷ mặt không dám thề quá nặng liền nuốt trở nửa câu sau.
Tô Mộc vốn cũng chỉ tính dọa ông ta một chút, cũng không để ý, xua tay bảo anh ta đi.
Thầy giáo kia như trút được gánh nặng, đôi chân trong nháy mắt khôi phục lại cảm giác, cho dù vậy, chân ông ta vẫn mềm nhũn, căn bản lăn một vòng chạy.
Sau khi thầy giáo kia đi xa, biểu tình trên mặt Tô Mộc ngưng trọng lại, vốn theo ý tôi và Tô Đoàn thì phải tới bên trong phòng đọc sách bắt lại hiệu trưởng, hỏi người thông báo tin ông ấy là ai, nhưng Tô Mộc chỉ khoát tay một cái, nói bắt đầu từ bây giờ, nhất định tôi phải luôn đi theo bên cạnh anh, không thể rời đi nửa bước, cũng không thể tiếp xúc với bất cứ kẻ nào.
Tôi lập tức sững sờ, nhìn Tô Mộc đột ngột như vậy có chút không hiểu.
Lúc trước bị cái đinh và cái cắn tay của Đường Dũng hù dọa, anh ấy muốn bảo vệ tôi, nhưng tại không thể tiếp xúc cùng bất luận người nào.
Lời Tô Mộc vừa ra, Đường Dũng cũng sững sờ, có điều thần sắc anh ta rất nhanh liền khôi phục bình thường, trên mặt một lần nữa nở nụ cười đê tiện, nhiều chuyện tiến đến bên cạnh Tô Mộc nói: " không phải anh đang hoài nghi có người ở đây nuôi hồn tiện đó chứ? Món đồ kia tà tính như vậy, nếu quả thật có, chính là hướng về phía ngươi mà đến..."
Tô Mộc không lên tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, tựa như chấp nhận lời Đường Dũng nói.
Tôi lập tức nhịn không được, hỏi Đường Dũng: "Cái gì là hồn tiện? là hồn phách ti tiện sao?"
"Phụt." Đường Dũng lập tức bị tôi chọc cười, cười ha hả nói cũng có thể hiểu như vậy
Chỉ là nghe được hai chữ hồn tiệm, sắc mặt Tô Đoàn trong nháy mắt ngưng trọng lại, khẩn trương nhìn Tô Mộc, nói: "Ông Hai, nơi này thật có hồn tiệm? Nếu không ngài mang theo bà Hai rút lui trước đi, nơi này giao cho con..."
"Giao cái đầu ngươi, chán sống rồi? Nếu như thực sự có người nuôi dưỡng hồn tiệm, chỉ bằng bản lãnh của ngươi, chết như thế nào cũng không biết, nhanh gọi điện thoại cho cha ngươi , để cha ngươi tới trợ giúp, thân là gia chủ nhà họ Tô, có lẽ còn có tài đối phó với hồn tiệm ." Đường Dũng há miệng liền mắng
Lúc trước Anh ta vẫn là lưu mấy phần mặt mũi đối Tô Đoàn, giờ lại đột nhiên đối với Tô Đoàn chửi ầm lên khiến tôi hơi giật mình, có điều bị anh ta mắng như vậy, tôi đột nhiên kịp phản ứng, trong lòng Đường Dũng kỳ thật cũng có chút lo lắng, chỉ có điều bởi vì tính cách của anh như thế, vẫn luôn tươi cười như không đem hồn tiệm để vào mắt vậy.
Tôi không khỏi cũng lo lắng theo, hỏi Tô Mộc đến tột cùng hồn tiệm là gì.
Tô Mộc không lập tức trả lời tôi, mà hỏi tôi đói bụng chưa, giày vò lâu như vậy, không bằng ăn cơm trước, lúc ăn cơm anh sẽ nói cho tôi nghe về hồn tiệm.
Tôi liền gật đầu, lúc đầu bởi vì tò mò, tôi cũng không có tâm tư ăn cơm, nhưng nghĩ tới buổi chiều không chừng còn có chuyện, vẫn là thừa dịp bây giờ lấp đầy bụng rồi nói sau
Đại học Giang Minh đối với tôi mà nói rất quen thuộc, tình huống bây giờcũng không tiện chọn ba lựa bốn tìm đồ ăn ngon, tôi trực tiếp dẫn Tô Mộc và Đường Dũng tới căn tin trường học ăn cơm, Tô Đoàn biết được khả năng trường học có hồn tiệm, cũng không ăn cơm, vội vã cầm điện thoại chạy, xem bộ dáng là đi thông báo cho Tô Thịnh.
Quá trình ăn cơm Tô Mộc mới nói cho tôi về hồn tiệm.
Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tiệm, quỷ sợ tiệm, còn người thì sợ quỷ.
Đây là một câu được viết trong tập Liêu Trai Chí Dị của tác gia Bồ Tùng Linh, mặc dù ngắn gọn, nhưng miêu tả rất rõ ràng ba mối quan hệ trong đó.
Tôi thầm giật mình, không nghĩ tới quỷ cũng có thể chết, tôi vẫn cho là sau quỷ khi chết liền trực tiếp hồn phi phách tán, chẳng còn sót lại gì, không nghĩ ra về sau còn có hồn tiệm, dựa theo cách nói của Tô Mộc, hồn tiệm rất ít xuất hiện, cơ hồ có thể coi như truyền thuyết, từ triều Thương đến nay, số lần xuất hiện của hồn tiệm có thể đếm trên đầu mười ngón tay, tất cả đã biết hồn tiệm nổi danh nhất đó chính là Chung Quỳ.
Nghe thấy danh hào Chung Quỳ , trong lòng tôi giật mình, ai mà không biết thiên sư Chung Quỳ, chuyên môn bắt quỷ, chỉ cần con quỷ nào bị ông ta bắt được, ông ta đều sẽ ăn tươi nuốt sống nhai nuốt hết, khiến tất cả quỷ vật nghe đến đã sợ mất mật, nghe nói Diêm La Vương chưởng quản âm phủ đều phải nhượng bộ lui binh khi thấy ông ta.
Tôi vẫn luôn cho rằng ông ta là đại thầnchuyên môn bắt quỷ , ngay cả trong truyền thuyết dân gian, ông ta cũng là nhân vật chính diện bắt quỷ trừ tà, nhiều đứa trẻ ngày tháng năm sinh không ổn hay thích khóc trong đêm, người nhà đều sẽ dùng đá đen điêu khắc thành Chung Quỳ cho đứa trẻ đeo, liền không khóc rống trong đêm nữa, không nghĩ tới ông ta lại là một hồn tiệm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom