Advertisement
Advertisement
  • Chap-249

Chương 229: Người thần bí (1)




Chương 229: Người thần bí (1)
Tôi lập tức nhìn về phía Đường Dũng, muốn từ trong mắt của anh ta nhìn ra lời vừa nói có phải là thật hay không.
Không nghĩ tới Đường Dũng vừa rồi mặt dày mày dạn ghé vào trước mặt tôi, bây giờ bị tôi nhìn một cái trên mặt còn xẹt qua một vẻ xin lỗi, nói: "Dương Dương, anh biết em không sắt đá như vậy, Em cũng nhớ anh đúng không, có phải hay không phát hiện kỳ thật anh đẹp trai hơn so với Tô Mộc? Nếu như bây giờ em chia tay anh ta, anh lập tức liền chuẩn bị sính lễ tìm chú dì cầu hôn, lúc trước dì thích anh bao nhiêu em cũng biết..."
Anh ta đang nói thì đột nhiên tôi cảm nhận được bên người một luồng hơi lạnh xông thẳng tới, cóng đến mức tôi và Đường Dũng khẽ run rẩy, ánh mắt song song nhìn về phía Tô Mộc.
Không cần nói, luồng khí lạnh kia chính là từ trên người Tô Mộc, lúc này anh ấy đang mỉm cười nhìn tôi và Đường Dũng, giống như không thèm để ý chút nào, nhưng bên người đã có một cỗ âm khí đen đặc hết sức sống động, chỉ cần tôi và Đường Dũng còn dám nói chuyện phiếm, cỗ âm khí nọ liền có thể xông lại đóng băng hai chúng tôi lại
Cái người Tô Mộc này, bây giờ tôi tìm Đường Dũng là có chuyện quan trọng muốn hỏi, sao anh ấy lại ghen.
Bị Tô Mộc như thế tôi cũng không dám hỏi Đường Dũng rốt cuộc nửa tháng trước có đến Lạc Dương hay không, nếu như Tô Mộc biết nửa tháng trước tôi đã từng gặp Đường Dũng, cũng bởi vì anh ta mới ăn thuốc tránh thai nói không chừng sẽ xé xác tôi mất.
Nghĩ đến đây tôi liền không nhắc lại chuyện Lạc Dương, lại đem chủ đề dẫn tới trên người Diệu Diệu, hỏi bọn họ đi Thái Lan làm gì, tại sao nhất định phải đợi đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Nghe tôi hỏi Đường Dũng lập tức mở lời như loa phóng thanh, nói Diệu Diệu hưởng phúc nhờ lần vào âm huyệt trước đây, nó vốn là bậc tiểu quỷ, dựa theo tiến độ lúc đầu, muốn tu luyện thành ác quỷ phải đợi mười năm sau, có điều lần trước sau khi đi ra từ âm huyệt, âm khí trong người Diệu Diệu thuần khiết hơn rất nhiều, hàm lượng âm khí cũng tăng lên rất lớn, gần đây thực lực đã tiếp cận cấp bậc ác quỷ, anh ta liền đem Diệu Diệu mang đến Thái Lan.
Lúc này tôi mới biết, thì ra hệ thống thực lực tiểu quỷ Thái Lan và Trung Quốc hoàn toàn không giống, đồng dạng là quỷ, khi thực lực tiểu quỷ Trung đủ tự nhiên liền biến thành ác quỷ, hết thảy đều dựa vào thực lực nói chuyện, không cần chứng minh cái gì.
Mà tiểu quỷ Thái Lan không giống, bọn họ bởi vì bị người nuôi dưỡng, lấy chủ nhân làm chủ, thực lực cũng do chủ nhân định đoạt, dưới tình huống bình thường, tiểu quỷ Thái Lan muốn thăng cấp, liền cần chủ nhân tự mình mang theo đến chùa miếu Thái Lan, tìm long bà đức cao vọng trọng cầu phúc bảy bảy bốn mươi chín ngày, cũng là làm sâu thêm mối quan hệ giữa tiểu quỷ cùng chủ nhân, như vậy thực lực tiểu quỷ mới có thể thăng cấp, lần này Đường Dũng mang Diệu Diệu về Thái Lan chính là vì cầu phúc , chờ cầu phúc xong, Diệu Diệu liền có thể thuận lợi trở thành ác quỷ.
Lúc đầu chuyện này là cần chủ nhân cùng tiểu quỷ cùng một chỗ tiếp nhận cầu phúc bảy bảy bốn mươi chin ngày, phòng ngừa sau này thực lực tiểu quỷ lợi hại không nhận chủ, có điều Đường Dũng chính là long bà, thêm nữa Đường Dũng và Diệu Diệu có tình cảm sâu đậm, Đường Dũng nói hết lời chùa miếu Thái Lan mới đồng ý thả Đường Dũng về, cho dù vậy, chùa miếu cũng chỉ đồng ý cho Đường Dũng đi hai mươi ngày, chờ nghi thức cầu phúc cho Diệu Diệu hoàn thành, Đường Dũng phải về Thái Lan một chuyến nhận Diệu Diệu về.
Xem ra Đường Dũng không gạt tôi, anh ta thật sự đã ở Thái Lan cùng Diệu Diệu một tháng, vậy Đường Dũng lúc trước tôi nhìn thấy tại Lạc Dương là ai?
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy nhìn thấy Đường Dũng tại Lạc Dương xác thực có nhiều điểm khả nghi, trước đó đi Lạc Dương cũng không thông tri Đường Dũng, anh ta chợt xuất hiện, còn nói với tôi một trận không đầu không đuôi như vậy, nói xong tôi tức giận bỏ đi anh ta cũng không đuổi theo tôi, lúc ấy tôi tức đến điên lên, không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại một chút, Đường Dũng tính tình nghịch ngợm, làm sao có thể mặc kệ tôi rời đi, nhất định sẽ đi theo đằng sau mông tôi nói xấu Tô Mộc một hồi.
Trong đầu tôi rối bời, còn đang cố gắng nhớ lại chi tiết lúc nhìn thấy Đường Dũng tại Lạc Dương, thì Tô Đoàn đã tìm được thầy giám thị coi thi đến, thầy giáo này đã hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ khúm núm, trên mặt tràn ngập tâm sự, nhìn thấy Tô Mộc, rõ ràng ông ta có chút khẩn trương, hỏi Tô Mộc tìm ông ta tới có chuyện gì.
Tô Mộc thu lại nụ cười nơi khóe miệng, lấy ra danh sách nghiên cứu sinh, chỉ chỉ vào tên bọn người Vương Lâm lâm, hỏi thầy giáo có ấn tượng gì đối ba cái tên này hay không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom