• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-248

Chương 228: Ở Thái Lan?




Chương 228: Ở Thái Lan?
Tôi liền để ý, cầm danh sách trong tay quơ quơ, nói: “Em nghi chu Lan không phải tự tử.”
“Sao có thể, cô gái này, tôi nghe em cũng tốt nghiệp Đại học Giang Đại chúng ta, lời không thể nói bậy bạ bôi đen danh tiếng trường ta, sau khi phát hiện Chu
Lan chết chúng ta đã báo ngay cho cảnh sát, các đồng chí cảnh sát cũng cẩn thận tra xét hai ngày, phân tích đủ các khía cạnh mới kết luận là Chu Lan tự sát, em bây giờ nghi Chu Lan không phải tự sát chẳng phải là ngay cả kết luận của cảnh sát cũng bỏ đi?”
Hiệu trưởng liền nóng nảy, mồ hôi trên trán chảy một đường trên mặt tuột xuống, cuối cùng nhỏ giọt xuống đất.
“Em cũng không nói như vậy, có điều tờ danh sách này thầy không cảm thấy kỳ lạ sao? Trước khi chết thành tích học tập của Chu Lan rất tốt vậy mà cô ấy lại không thi đậu nghiên cứu sinh, nhưng ba cô bạn cùng phòng khác lại cùng nhau thi đậu. Theo em biết, ba người bạn cùng phòng này thành tích cũng không tốt, cho nên danh sách này hiển nhiên có vấn đề”
Tôi nói, vừa nói vừa đưa mắt chú ý gương mặt của hiệu trưởng.
Mí mắt ông ta hơi co lại, nhất là khi tôi nói danh sách này có vấn đề thì mắt ông ta tự nhiên nháy hai cái, rõ ràng bây giờ ông ta thật lo lắng.
Xem ra danh sách này tới chín mươi phần trăm do hiệu trưởng giờ trò, Mặc dù tôi không biết danh sách này có liên quan thế nào với chuyện Chu Lan chết, nhưng nhìn phản ứng của hiệu trưởng bây giờ khiến tôi mơ hồ có cảm giác cái chết của Chu lan cùng hiệu trưởng có quan hệ trực tiếp với nhau.
Chẳng qua chỉ là nghi ngờ của tôi, cũng không có bằng chứng cụ thể gì, sau khi lời trong lời ngoài nói mấy câu, tôi liền đem danh sách đưa cho Tô Đoàn để cậu ấy cất giữ, Sau đó liền đem chuyện có người mặc quần áo đen đánh lén tôi nói cho Tô Mộc, để cho mọi người tìm kẻ áo đen kia.
Vì quan hệ của Tô Đoàn với đội trưởng Vương, thái độ hiệu Trưởng lúc này vẫn là tương đối phối hợp, Tô Đoàn có thể trực tiếp sai bảo cho nhân viên an ninh của trường. Thấy tôi không còn tiếp tục truy xét danh sách nghiên cứu sinh nữa nên hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, một bên chỉ huy an ninh tìm người một bên dẫn đầu đi tới phòng đọc sách, tự mình lật tìm.
Chờ sau khi hiệu Trưởng đã đi, gương mặt vẫn luôn không biểu hiện gì của Tô Mộc hiện lên vẻ lo lắng, ánh mắt khẩn trương nhìn tôi từ trên xuống dưới một lần, chắc chắn tôi không bị thương mới hỏi tôi: “Em vừa mới nói, chu Lan không phải tự sát, em nghi ngờ cái chết của chu Lan có quan hệ với hiệu trưởng?”
Tô Mộc không lên tiếng, anh ấy cau mày suy nghĩ, nghiêng đầu bảo Tô Đoàn đi gọi giám thị coi thi tới.
Tô Đoàn đáp một tiếng rồi xoay người rời đi, Chờ sau khi Tô Đoàn đi, Tô Mộc lại hỏi tôi cây đinh vừa rồi bóng đen dùng đánh lén tôi có mang theo hay không.
“Có.” Tôi đem cây đinh sắt từ trong túi ra đưa cho Tô Mộc.
Tô Mộc nhận lấy cây định nhìn cẩn thận mấy lần, sau đó khóe miệng anh ấy đột nhiên cong lên mỉm cười.
“Anh cười cái gì?” Tôi không hiểu liền hỏi, nhìn dáng vẻ của nah ấy giống như biết lai lịch của chiếc đinh này.
“Không có gì, chẳng qua chỉ là gặp bạn cũ thôi. Chiếc đinh này cũng không muốn bắn vào đầu em, chẳng qua là đưa lễ ra mắt cho em thôi.” Tô Mộc nói.
Tôi nghe anh ấy nói đầy óc mù mờ, hỏi: “Hắn ta là ai?”
Đang nói thì từ trên cầu thang đã truyền đến tiếng ồn ào cắt đứt lời tôi, hai người an ninh cùng nhau áp tải một người mặc đồ đen đi xuống, nói: “Đã bắt được, cô nhìn xem có phải là người này hay khong?”
“Phải, chính là hắn!” Tôi liền nhận ra ngay bóng dáng người này, hắn ta lúc này đang cúi gằm mặt xuống giống như không dám ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi liền tới gần hắn ta, Tô Mộc nói hắn là bạn cũ của tôi khiến tôi muốn nhìn xem người này rốt cuộc là ai.
“Ngẩng đầu lên.” Tôi nói.
Người đó lắc đầu một cái, im lặng, đầu vẫn cúi gằm xuống.
Tôi thấy khó chịu liền đưa tay muốn ép hắn ta ngẳng đầu lên.
Chẳng qua tay tôi vừa mới đưa tới thì người đó đột nhiên hừ một tiếng, sau đó tay tôi đau nhói như vừa bị cắn!
Tôi sợ hết hồn, theo bản năng rụt tay lại. Cũng may người kia cắn tôi một cái liền buông lỏng, tôi thu tay về còn bị mất cân bằng lui về sau một bước.
“Tô Mộc, không phải tôi đã nói trong thời gian tôi không có ở đây thì anh phải bảo vệ Dương Dương hay sao? Đầu tiên là cái đinh thép, bây giờ là ngón tay Dương Dương, nếu vừa rồi tôi dùng lực một chút là ngón tay cô ấy đã gãy.” Một âm thanh quen thuộc vô cùng vang lên.
Tôi lùi về phía sau được Tô Mộc chạy đến đỡ mới đứng vững được, cho dù như vậy âm thanh này còn mang đến khiếp sợ cho tôi còn lớn hơn vừa rồi.
“Đường Dũng? Tại sau lại là anh?” tôi cả kinh nói.
Lúc này anh ta rốt cuộc mới chịu ngẩng đầu lên, có điều chỉ là nửa tháng không gặp anh đã đen đi nhiều. Trước đây da còn trắng như công tử, giờ đã thành màu đồng, hơn nữa anh ấy cao lớn nhìn lướt còn tưởng là từ châu phi đến.
Sau khi từ Lạc Dương thì tôi cũng chưa liên lạc với anh ấy.
Kỳ lạ là trước kia không có việc gì anh vẫn gửi wechat quấy rầy tôi, nhưng từ dạo đó thì anh biến mất không tung tích, cũng chưa nhắn tin cho tôi lần nào. Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa còn giả thần giả quỷ hù dọa tôi, sắc mặt tôi liền trầm xuống, hỏi anh ta rốt cuộc có ý gì.
“Ý gì cái gì? Dương Dương, anh chỉ muốn đùa em chút thôi, lâu không thấy chẳng lẽ em không nhớ anh sao?” Đường Dũng toét miệng cười. Vừa nói hai tay anh khẽ động một cái, cũng không biết anh đã làm gì nhưng nhân viên an ninh đột nhiên kêu đau một tiếng buông tay ta.
Dương Dũng được tự do lần nữa, hai tay dang ra hướng tôi nhào đến muốn ôm.
Tôi liền tục lui về sau tránh, cuối cùng vẫn là Tô Mộc không nhìn nổi, đứng chắn trước mặt tôi khiến sự nhiệt tình của Đường Dũng xẹp xuống.
Bởi lời nói của Đường Dũng với tôi ở Lạc Dương nên giờ thái độ của tôi với Đường Dũng đã lạnh đi nhiều. Nếu anh ta không muốn nói vì sao anh ta hù dọa tôi thì tôi cũng không hỏi nữa, chỉ lặng lặng đứng sau Tô Mộc chờ Tô Đoàn đưa thầy giám thị tới.
Nhưng lúc này Đường Dũng rất hưng phấn, mặc dù còn có ý muốn ôm tôi nhưng mặt vẫn cười hớn hở đi tới bên cạnh tôi, hỏi tôi xuất hiện ở Giang Đại có phải cũng là tới bảo về Vương Lâm Lâm.
Nghe anh ta nói vậy mặc dù không muốn để ý đến anh ta nhưng không nhịn được tò mò hỏi: “Có ý gì? Anh là vì Vương Lâm Lâm nên đến đây?”
"Cũng không phải, mẹ Vương Lâm Lâm và anh trước đây có giao tình cũ, nhớ năm đó cái mặt dây phật thứ nhất chính là do Mẹ Vương Lâm Lâm mua, nếu không phải khách cũ gặp nạn, ra giá lại không thấp, anh sao có thể chuyên môn từ Thái Lan gấp gáp trở về, lúc đầu đã đáp ứng tại Thái Lan cùng Diệu Diệu bảy bảy bốn mươi chín ngày, kết quả mới ở một tháng, Anh phải tự mình chạy về tới, đem Diệu Diệu ở tại Thái Lan một mình."
Đường Dũng nói, vừa nói cái gương mặt bỉ ổi kia lần nữa lại gần đây, nhìn tôi cười hắc hắc nói: "Đương nhiên rồi Dương Dương, kỳ thật không có việc này của Vương Lâm Lâm, anh cũng muốn vụng trộm trở lại gặp em, một tháng không thấy, anh nhớ em đến thân thể héo gầy, mà Diệu Diệu thẳng nhóc đầu gấu kia cứ chằm chằm nhìn anh... lâu như vậy em không có thấy anh, cũng nhớ anh đến chết phải không."
"Nhớ cái đầu anh." Tôi trực tiếp mắng lên, không chút nào cho Đường Dũng lưu mặt mũi.
Trách không được lần này xuất hiện làn da anh ta đen như vậy, thì ra đều là ở Thái Lan phơi nắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom