• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-247

Chương 227: Danh sách nghiên cứu sinh




Chương 227: Danh sách nghiên cứu sinh
Nhờ có Tô Đoàn, nhà trường an bài cho chúng tôi hai phòng nhỏ, dĩ nhiên tôi ở cùng với Lô Mộc, Tô Đoàn ở phòng bên cạnh chúng tôi. Tôi vốn cho là chúng tôi sẽ ở trong văn phòng của nhà trường, hoặc phòng quản lý KTX, kết quả người của nhà trường dẫn chúng tôi đi hồi lâu, tới cuối cùng lại đưa chúng tôi vào khu KTX nữ, còn để chúng tôi ở giữa một đám nữ sinh.
Tôi liền có cảm giác rất bất thường, kí túc xá nữ ở rất tốt, sao có thể có phòng trống.
Tôi hỏi ktx này có phải là phòng Vương Lâm Lâm bọn họ từng ở không.
Đúng như dự đoán, Tô Đoàn gật đầu một cái, còn nói phòng này là ông Hai đặc biệt yêu câu, nói là để điều tra mức độ oán khí Chu Lan để lại, dùng nó để suy đoán hồn phách của Chu lan đạt đến cấp bậc gì.
Có thể nói bây giờ tôi rất hối hận đã đồng ý với Tô Mộc tới trường học. Anh ấy có phải thật sự tra oán khí lưu lại hay không tôi không biết, nhưng anh ấy chỉ định muốn ngủ lại phòng này trăm phần trăm là để hù dọa tôi!
Tôi len lén liếc Tô Mộc mội cái, phát hiện lúc này anh ấy cũng đang nhìn tôi, trên mặt dù vẫn nghiêm trang nhưng khóe miệng lại hơi cong lên cười như có như không đã bán đứng anh ấy.
Sự quật khởi của Tôi trong nháy mắt liền bị kích lên, dù sao tôi cũng là học trò của Thuồng luồng tiên, bản lãnh bắt quỷ cũng học được một ít, phòng này ma quỷ lộng hành thì sao, không phải căn biệt thự Phùng Đồng kia cũng có ma quỷ lộng hành sao, nữ quỷ phòng tắm kia cũng hung ác vậy.
Tôi liền vui vẻ đồng ý ở lại phòng của Vương Lâm Lâm, để biểu hiện quyết tâm Tôi còn đem chiếc túi xách của mình để ở trong phòng Vương Lâm Lâm, sau đó bảo Tô Mộc cùng tôi đi dạo trong sân trường một chút. Chớp mắt một cái đã tốt nghiệp một năm, suốt một năm qua cho tới bây giờ tôi cũng chưa quay lại trường học, lần mày thừa dịp có cơ hội bắt quỷ nên muốn đi dạo trong trường một chút.
Nhưng Tô Mộc nói anh ấy không thể đi cùng Tôi, một lát anh ấy phải cùng Tô Đoàn tìm chỗ bày trận, Muốn cho tối mai Chu Lan đi ra thì nhất định phải bày trận pháp có thể khiến Chu Lan bị mê muội, để cho cô ta nghĩ rằng tối mai chính là ngày thứ bốn mươi chín cô ta đã chết.
Khái niệm thời gian của quỷ rất mơ hồ, phân biệt ngày tháng đều dựa theo phương pháp của cá nhân mình, chủ yếu là trình độ nhìn sự cân bằng của âm dương, bọn họ muốn mê muội Chu Lan thì phải thay đổi sự cân bằng âm dương đó. Trận pháp kia rất phức tạp, bằng bản lãnh của Tô Đoàn thì một mình hoàn thành vẫn là rất khó khăn.
Bọn họ có việc quan trọng, tôi không thể làm gì khác hơn là một mình đi dạo trong sân trường.
Cũng may bây giờ là ban ngày, tôi cũng không sợ, một mình đi lang thang trong sân trường một hồi lại trở về bờ sông.
Vừa rồi bị Vương Lâm Lâm chen ngang nên tôi cũng chưa kịp quan sát kỹ chỗ sông nơi chu Lan tự sát, bây giờ lại đi tới, một cảm giác quen thuộc xa xôi đột nhiên lại đập vào mắt. Trước kia lúc còn ở trong trường, sau khi ăn cơm xong tôi thích nhất là cùng Vương Văn đi dạo bên cạnh con sông này. Khi đó mặc dù không quá hiểu tình yêu là cái gì nhưng tôi cùng Vương Văn cũng không buồn không lo. Vương Văn rất ngây ngô, bây giờ nghĩ lại, nếu như tính cách anh ấy không thay đổi bởi một loạt biến cố thì chúng tôi vẫn có thể làm bạn.
Đáng tiếc là không có nếu như, tôi lắc dầu, đem những suy nghĩ kia đuổi đi, nghiêm túc quan sát con sông phía trước mặt này.
Đây là một con sông chảy theo hướng nam ra bắc, mặt sông không quá rộng nhưng nước rất sâu, bị trường học chúng tôi chặn một đoạn ồ giữa làm cảnh quan ven sông, hai bên đều được kè bằng đá tạo thành một hình chữ M. Bởi vì bây giờ là cuối thu cho nên nước không hề cao.
Mùa hè lúc nước lên cao có rất nhiều rêu tảo nở ra trên kè đá, nhìn xa xa chỉ thấy một màu đen rất ảm đạm, lại gần còn có một mùi tanh bốc lên, cho dù không lại gần cũng có thể thấy rêu tảo kìa rất trơn, nếu đi không cẩn thận thì rất dễ bị ngã xuống sông.
Hè năm nay mưa nhiều hơn mọi năm nên mực nước sông bây giờ vẫn còn rất cao, chỉ là rong rêu đã mọc dài như vậy sao nhà trường không tìm người dọn dẹp một chút. Nếu không dọn dẹp rong rêu cũng được đi, ở bờ sông lại không biết cho làm biển cảnh báo, nếu đến đây buổi tối chỉ thấy một mảnh đen xanh, đi bộ ven bờ sông rất dễ dàng trượt xuống.
Nghĩ tới đây trong dầu tôi chợt lóe lên môt suy nghĩ, chẳng lẽ chu Lan căn bản không phải tự sát, chẳng qua là khi gây gỗ tâm tình cô không tốt nên một mình đi dạo bờ sông kết quả vô tình gẫm phải rong rêu bị rơi xuống sông chết chìm?
Ban đầu tôi đã cảm thấy Vương Lâm Lâm nói Chu Lan sẽ bởi vì một bình nước dưỡng da mà nhảy xuống sông tự sát có chút bất hợp lý, cho dù cô ta vẫn luôn tự ti, cũng đúng là bị oan uổn nhưng vì chút chuyện này mà tự sát thì quá yếu đuối.
Nhưng sau đó tôi lại ngay lập tức gạt ý nghĩ này đi, nếu như chu Lan thật sự vô tình chết chìm thì chính là bất ngờ chết, người chết ngoài y muốn thì oán khí của hồn phách sẽ thấp hơn, không thể nào biết giết liền hai người, theo như nói thì phải đi đầu thai mới đúng, cho dù không cách nàođầu thai thì cũng sẽ ở trong nước làm quỷ nước.
Nhưng Tô Mộc có nói anh ấy đã xem qua khúc sông này, bên trong cũng không có quỷ nước.
Chuyện này giống như một mê cung lớn vậy, rất khó hiểu, khiến cho người ta cũng không thấy được manh mối.
Tôi vừa suy nghĩ vừa đi dọc theo bờ kè, không bao lâu đã đi tới khu vực bị cảnh sát vây lại. Lúc này đội trưởng Vương đã không còn ở đây, chỉ còn lại người lính gác ban nãy, anh ta biết tôi đi chung với Tô Đoàn nên lần này không còn cản tôi, mặc cho tôi đi qua dây cách ly đi vào.
Anh ta đang ngây người nhìn chằm chằm mặt nước, nhìn mặt nước một lát rồi lại nhìn trên bờ.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, phát hiện đoạn bờ sông này lại có biển cảnh báo, trên đó viết tám chữ rõ ràng: Bờ sông nguy hiểm, xin chớ đến gần!
Trừ đoạn này ra, trên bờ kè còn có một đoạn lưới thép không gỉ bảo vệ, mặc dù đoạn lưới này không cao, trẻ con cũng có thể nhảy qua, nhưng người bình thường đi bộ thì cho dù thế nào cũng sẽ không ngã xuống sông được.
Xem ra vừa rồi tôi suy đoán hoàn toàn sai, Chu Lan chết ở đoạn sông này, bây giờ bất kể là nhìn điều kiện thực tế hay xem oán khí hồn phách chu Lan thì rõ ràng đúng là tự sát.
“Anh đang nhìn cái gì?" Không nghĩ được gì tôi liền cùng viên cảnh sát nói chuyện phiếm.Anh ta nghe được quay sang nhìn tôi một cái, chỉ chỉ lưới thép bên bờ sông: “Đang nhìn hàng rào.”
Hàng rào có gì để nhìn?” Tôi càng không hiểu.
“Cô không cảm thấy lạ sao, con sông này dài như vậy tại sao chỉ có một đoạn có hàng rào, còn có cả biển cảnh báo, sao những đoạn song khác không có gì?”
"Bởi vì đoạn này nước sâu nhất, hoặc cũng là ở gần ktx hơn, bình thường sinh viên đi lại cũng tương đối nhiều cho nên liền đem để biển cảnh báo ở đây, có vấn đề gì không?”
"Không đúng, viên cảnh sát lắc đầu một cái, cũng không biết là anh ta đang nói chuyện với tôi hay đang nói với chính mình: “Nơi này nước sâu nhất cũng chỉ mười mét, những chỗ khác cạn hơn cũng phải cỡ năm mét, cho dù mười mét hay năm mét thì đối với người không biết bơi đều giống nhau, nhà trường hẳn đem rào cả bờ kè lại mới đúng. "Hơn nữa một người thật lòng muốn chết tại sao phải tìm tới nơi phiền phức này, trực tiếp đi mấy bước sẽ đến chỗ bờ kè không có hàng rào nhảy xuống không phải dễ dàng hơn sao?”
“Anh nghi ngờ Chu Lan là bị người hại chết?” Rốt cuộc tôi nghe ra được ý của viên cảnh sát, cả kinh nói.
"Tôi không có bằng chứng, Viên cảnh sát không thừa nhận cũng không chối, nói xong tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm mặt nước.
Tôi liền suy nghĩ lại một lượt, chưa từng nghĩ Chu Lan có thể là bị người hại chết. Nếu như cô ta không kịp đề phòng bị người đẩy xuống, hơn nữa trong nước lại có âm khí thì quả thật có thể trực tiếp tấn thăng thành quỷ mới, hơn nữa trước khi chết cô ta đang rất bi phẫn...
Nghĩ tới đây tim tôi đột nhiên đập mạnh, chuyện càng ngày càng phức tạp.
Nếu Chu lan thật sự bị người hại chết, vậy thì người hại chết cô ta là ai?
Kẻ đó hại chết chu Lan vì điều gì? Với những gì tôi thấy trước mắt, kẻ hại chết Chu Lan nhất định không phải người bình thường. Hắn cố ý đẩy Chu Lan chết ở dưới sông, sau đó lợi dụng oán niệm trên người cô ta để thúc đẩy thực lực cô ta tăng lên, sau đó điên cuồng giết người...
Tôi càng nghĩ càng kinh hãi, muốn nhanh đi tìm Tô Mộc để đem phát hiện mới này nói cho anh ấy. Chẳng qua tôi vừa mới quay đầu lại thì đột nhiên bên tai truyền tới môt tiếng động nhỏ, giống như âm thanh cây kim rơi xuống đất, tiếng không to lắm nhưng tôi nghe rất rõ.
Sau đó có thứ gì đó từ trên người tôi rơi xuống.
Cúi đầu nhìn một cái hóa ra là cục nam châm, phía trên đó còn đang hút chặt một chiếc đinh sắc bén. Nếu như vừa rồi tôi không quay đầu thì sợ rằng cây đinh sắt đã đâm vào đầu tôi!
"Tôi sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh, nhìn xung quanh kiểm tra, vừa vặn nhìn thấy phía sau hàng cây bên bờ sông có một thân ảnh chợt lóe chạy về huớng thư viện.
Hắn nhất định là hung thủ hại chết chu Lan.
Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều liền co cẳng chạy theo,đến khi tôi chạy tới hàng cây thì bóng đen kia đã chạy tới cử thư viện, lắc mình chui vào.
Tôi cũng nhanh chóng chạy vào trong thư viện, chẳng qua tôi đã chậm một bước, đến khi tôi tới sảnh thư viện thì bóng đen kia đã không thấy, chỉ còn lại mấy sinh viên đang đứng đọc thông báo trên tường.
"Chào các bạn, các bạn có thấy vừa rồi có một người mặc quần áo đen chạy vào không? Cao khoảng một mét tám.” Tôi chạy tới hỏi. Thu viện rất lớn có tới ba tầng, phòng đọc sách rất lớn, lại còn hơn bốn mươi phòng tự học cùng phòng máy tính, bảo tôi tự mình đi tìm không khác nào mò kim đáy bể.
Mấy sinh viên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nói không để ý, tôi gấp đến độkhông đợi được, không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đoàn, bảo cậu ấy mau chóng thông báo cho nhà trường phong tỏa thư viện lại, tất cả mọi người không được ra vào, sau đó nhanh tới đây.
Tô Đoàn thấy tôi gấp gáp liền hỏi có chuyện gì, tôi cũng không kịp nói nhiều lời với cậu ấy, chỉ bảo cậu ấy nhanh làm theo lời tôi là được, cụ thể có chuyện gì chờ cậu ấy đến đây rồi nói.
Cậu ấy đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tôi nôn nóng đi đi lại lại ở sảnh thư viện, nhưng lúc này tôi đi tìm từng phòng hiển nhiên là không sáng suốt, không thể làm gì khác hơn là cố thủ chờ Tô Mộc bọn họ tới.
Trong lúc chờ bọn họ tới tôi nhìn xung qunah thấy bảng thông báo treo trên tường mà mấy sinh viên vừa rồi đang đọc. Trên đó phần lớn là tìm đồ, còn có thông tin tuyển dụng việc làm, nhưng rất nhanh một tờ giấy hấp dẫn ánh mắt tôi.
Đó là danh sách công bố kết quả thi, phía trên viết không ít tên sinh viên thi đậu nghiên cứu sinh đại học Giang Đại. Tôi nhớ nguyện vọng lớn nhất khi còn sống của chu Lan là thi đậu nghiên cứu sinh đại học Giang Đại.
Không biết cô ấy có thi đậu không?
Chẳng qua tôi tìm nửa ngày cũng không thấy tên Chu lan, ngược lại tôi thấy tên ba người quen: Vương Lâm Lâm, Trương Ninh, Triệu Đan.
Tên của ba bọn họ có trong danh sách sinh viên đậu nghiên cứu sinh, lại không có tên Chu Lan.
Cái này không đúng a, một phòng bốn người lại đồng thời có ba người thi đậu nghiên cứu sinh. Nếu đây là một phòng ham học tập cũng được đi, nhưng ba kẻ suốt ngày đi dạo phố lại thi đậu, người chăm chỉ học tập nhất lại thi không đậu, danh sách này nhất định có vấn đề.
Tôi liền xé danh sách xuống, vừa định mang theo đi hỏi Vương Lâm Lâm xem có chuyện gì thì Tô Mộc bọn họ đã tới.
Cùng tới với bọn họ còn có hiệu trưởng cùng năm nhân viên an ninh.
Bọn họ giống như đều rất nghe lời Tô Đoàn, sau khi tới liền tản ra bốn phía đem bốn cửa thư viện chặn lại, sau đó từ phòng radio nói yêu cầu tất cả mọi người đợi yên tại chỗ, cấm không được ra vào thư viện.
Làm xong hết những thứ này Tô Mộc mới hỏi tôi rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có phải là có đầu mối gì hay không.
“Phải.” Tôi gật đầu một cái. Vừa định nói với Tô Mộc tôi vừa rồi bị đánh lén thì tôi liền thấy hiệu trưởng đứng ở một bên mặt đầy lo lắng nhìn tôi, thành thật mà nói thì con mắt ông ta nhìn chăm chăm vào bảng công bố danh sách nghiên cứu sinh trong tay tôi, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom