• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-243

Chương 223: Một đêm không về




Chương 223: Một đêm không về
Mẹ nó, tôi đã chuẩn bị kĩ như vậy chẳng lẽ anh ta còn không tin tôi? Nếu còn không tin thì tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm chuyện độc ác.
Tôi lặng lẽ nháy mắt với Thuồng luồng tiên, bảo ông ta tùy lúc chuẩn bị sẵn sàng, một hồi nếu tôi ném cái ly thì ông ta hãy hiện nguyên hình để dọa Trương Đán.
Chỉ bằng thân hình to lớn của Thuồng luồng tiên, hơn nữa Thuồng luồng tiên bây giờ đang khó chịu, sắc mặt hung dữ, đừng nói dọa sợ người bình thường, e rằng có tu vi tiểu quỷ cũng có thể bị Thuồng luồng tiên dọa sợ vỡ mật.
“Còn dọa hắn làm gì, nếu hắn không tin ông đây sẽ lập tức nuốt hắn. Còn tưởn người có kế gì hay, kết quả bịa ra câu chuyện kém chất lượng như vậy, sau này đừng nói với người khác người là người trợ tiên của ta, ông đây ngại mất mặt.” Thuồng luồng tiên liếc nhìn tôi một cái, nói chuyện lạnh như băng.
Có điều mặc dù thái độ ông ta vẫn lạnh nhưng từ lời nói có thể nhận ra ông ấy đã bớt giận, chỉ còn chút khó chịu mà thôi.
Nghe ông ta nói vậy tôi liền thấy có lòng tin hơn, xem ra số Trương Đán vẫn tốt, mạng này giữ được.
Có điều tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, ngay cả ly rượu cũng cầm lên chuẩn bị ném thì Trương Đán đột nhiên rùng mình một cái, hỏi tôi: “Nếu như tôi...cũng có cảm giác đó thì thế nào?”
Tôi sững sốt một chút, nghiêm túc nhìn Trương Đán còn chưa kịp phản ứng gì.
Không phải anh ta không bị tôi dọa sao, sao giờ giống như đã tin?
Tôi đột nhiên thấy buồn cười, câu chuyện xà vương này ngay cả tôi còn nghe thấy nó giả giả, vậy mà Trương Đán lại thật sự bị dọa sợ?
Thì ra lá gan của anh ta cũng không lớn, lần này tiết kiệm được việc Thuồng luồng tiên phải hiện thân để dọa anh ta.
Tôi cười thầm trong bụng nhưng trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc nhìn anh ta, tiếc hận nói: “Đương nhiên anh cũng đã bị xà vương theo dõi, có lẽ tối này xà vương sẽ hiện thân tìm anh, sau đó anh cũng sẽ đi vào vết xe đổ của bạn tôi, lời nguyền sắp bắt đầu.”
“Vậy còn biện pháp cứu vãn không, nếu như sau này tôi không còn giết rắn thì xà vương có còn trách tội hay không? Người anh em này giết nhiều rắn như vậy mà vẫn còn sống, tôi giết không nhiều, sau này thu tay lại hẳn sẽ không sao chứ?” Trương Đán nói.
Anh ta vẫn bán tin bán nghi như cũ, nhưng bởi vì tia âm khí bảo phủ khiến trên người cảm thấy nguy cấp nên vẫn hỏi tôi.
Tôi bị anh ta thịt bữa cơm này thảm như vậy sao có thể tùy tiện bỏ qua cho anh ta, nói: “Cái này không liên quan tới giết nhiều hay giết ít, những con rắn kia tương đương với con cháu của xà vương, người nhà anh bị giết, anh biết kẻ thù là ai sẽ không đi tìm trả thù sao? Giết một người nhà hay giết cả nhà có khác nhau sao?"
“Đúng là phải đi...”Trương Đán nói yếu ớt, nói xong trên mặt anh ta đã tràn đầy vẻ kính sợ, bảo tôi nói cho anh ta con đường sáng, làm sao mới có thể không bị xà vương tìm tới cửa.
Tôi nhìn Thuồng luồng tiên một cái, trong lòng thương lượng với Thuồng luồng tiên, bảo ông ta tha cho Trương Đán một lần, dù sao sau khi trải qua lần hù dọa này có lẽ anh ta sẽ không còn dám tiếp tục ra tay với rắn nữa, hơn nữa tôi bảo đảm sau này anh ta thấy rắn gặp nạn sẽ ra tay cứu giúp.
Cơn giận của Thuồng luồng tiên vốn đã tiêu mất hơn nửa, thấy tôi lại thay Trương Đán cầu tha thứ liền bất dắc dĩ gật đầu một cái.
Có Thuồng luồng tiên chính miệng đảm bảo tôi liền yên tâm hơn, bảo Trương Đán trước hết thanh toán tiền cơm, nếu không chuyện này tôi cũng không giúp được anh ta.
Trương Đán không nghĩ tới tôi sẽ nói lên yêu cầu này, trên mặt hiện lên vẻ không tình nguyện, nhăn nhó nhìn Tô Mộc, ý là Tô Mộc đồng ý tới đây ăn cơm thì nên do Tô Mộc tính tiền.
Tô Mộc căn bản không quan tâm tới anh ta, tự mình vẫn chuyên chú uống canh,
Giống như anh ấy căn bản không ở nơi này vậy. Có điều tôi nhanh mắt phát hiện qua kẽ hở khi uống canh dường như anh ấy nhếch miệng cười.
Biểu tình của Trương Đán lúc này hết sức xuất sắc, thật so với khóc còn khó coi hơn, thấy Tô Mộc khôngđể ý tới anh ta, tôi cũng không có ý giúp anh ta, anh ta không thể làm gì khác hơn là cắn răng ra ngoài lấy thẻ thanh toán.
Chờ đến khi quay trở lại lần nữa người anh ta đã xấu đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi chân cũng như đi trên mây, giống như vừa mới bị mất rất nhiều máu vậy. Thẳng đến khi anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt vẫn còn xám lại, nói: "Bây giờ bạn có thế nói luôn cho tôi đi, rõ ràng nói bạn sẽ mời tôi cơm kết quả còn để tôi tiêu mất gần ba mươi triệu. Lộc Dương a Lộc Dương, so với thời đi học cậu đã khôn khéo hơn nhiều rồi đấy."
“A ha, ai bảo anh gọi nhiều thức ăn như vậy.” tôi nói.
Nói xong bảo anh ta quỳ xuống bên cửa sổ, thề với trời từ nay về sau sẽ không sát sinh nữa, hơn nữa thấy rắn gặp nạn sẽ ra tay cứu giúp, nếu không cũng sẽ bị xà vương tìm tới cửa, mặc cho xà vương xử trí.
Lúc này Trương Đán đã hoàn toàn tín nhiệm tôi, dựa theo lời nói của tôi từng bước làm theo, sau đó còn dập đầu mấy cái. Anh ta dập đầu xong đứng lên liền nhìn tôi hỏi: “Lộc Dương, sao tôi đã làm theo lời bạn nói mà càng ngày càng cảm thấy càng lạnh, giống như thật sự có một con rắn quấn quanh người, không phải xà vương thấy tôi chưa đủ thành tâm chứ?”
Nghe anh ta nói suýt nữa tôi cười sặc, nói nhảm, âm khí quấn quanh người anh ta tôi chưa thu lại thì dĩ nhiên anh ta vẫn cảm thấy lạnh.
Tôi lặng lẽ đưa tay ra muốn thu hồi lại âm khí trên người anh ta, nhưng tôi còn chưa kịp cử động thì Tô Mộc đã giữ tôi lại, khẽ lắc đầu không cho tôi thu hồi âm khí lại.
Tôi có chút không hiểu, dẫu sao âm khí để trên người quá lâu cũng không tốt, âm khí một mực trên người anh ta nhẹ thì sẽ khiến nah ta xui xẻo, mọi chuyện không thuận lợi, nặng có thể khiến anh ta bệnh nặng một trận. Trương Đán cũng biết lỗi rồi, huống chi đây là bạn học của tôi, không cần phải làm quá tuyệt tình.
Nhưng Trương Đán trước mặt nên tôi không tiện hỏi Tô Mộc vì sao, không thể làm gì khác hơn là thu tay về, nói xà vương sẽ không bởi vì anh ta nói mấy lời thề liền sẽ tha thứ, khí lạnh kia chính là xà vương dung để giám sát anh ta, sau này anh ta làm chuyện gì vi phạm lời thề là xà vương sẽ có thể biết.
Trương Đán gật đầu một cái, nói an ủi anh ta rằng bán rau cũ quả cũng tốt. Nói xong tôi để Trương Đán đem đồ ăn thừa gói lại, sau đó cùng Trương Đán mỗi người một ngả.
Trên đường về tôi mới hỏi Tô Mộc tại sao vừa rồi không để tôi rút hết âm khí đặt trên người Trương Đán. Vốn còn tưởng Tô Mộc có lý do gì cao thâm, kết quả anh ấy chỉ nói bốn chữ: Thấy hắn khó chịu.
Tôi nhất thời câm nín. Cũng may sợi âm kia rất nhỏ, mang theo không nhiều âm khí, hơn nữa mỗi ngày Trương Đán hoạt động dưới ánh mặt trời thì khoảng hai tháng sẽ tự tiêu tán.
Sau khi hỏi xong Tô Mộc, tôi liền tiến tới trước mặt Thuồng luồng tiên, ông ta sau khi ra khỏi nhà hàng vẻ mặt vẫn buồn buồn không vui, mặc dù đồng ý với phương án xử lí của tôi nhưng ông ta vẫn không nói câu nào với tôi.
Tôi không biết nên làm thế nào mới có thể khiến ông ta vui vẻ, không thể làm gì khác hơn là hỏi ông ta có đói bụng không? Tôi mời ông ta ăn cơm được không?
“Không ăn, không phải mới từ nhà hàng ra sau, ông đây không đói bụng.” Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong ông ta cũng không nhìn tôi mà nghiêng đầu làm bộ thưởng thức phong cảnh ngoài xe.
Tôi liền tiến tới cười nói cơm không phải cơm thông thường mà là loại cơm đó, tôi là người trợ tiên của ông ta, dường như đã rất lâu rồi tôi chưa cho ông ta ăn quỷ.
Nhắc tới chữ quỷ cổ họng Thuồng luồng tiên không tự chủ nuốt xuống hai cái, sắc mặt rốt cuộc đã hòa thuận một ít, xoay đầu lại nhìn tôi từ trên cao nhìn xuống, hỏi tôi định bắt quỷ gì cho ông ta ăn.
“À...Lệ Quỷ...”
Thuồng luồng tiên khẽ giật mình, mắt không tự chủ mở to, nhìn tôi không dám tin.
“...nhất định là không bắt được rồi, có điều những quỷ khác tôi sẽ tận lực giúp ông.” Tôi cười hắc hắc, nói bổ sung.
Thuồng luồng tiên liếc tôi một cái, thở dài một tiếng nói những quỷ khác cũng được, mau làm sớm.
Nói xong ông ta bắt đầu than vãn, nói ban đầu chọn tôi làm người trợ tiên là do thấy tôi là một con nhóc trung hậu biết điều, cho là đi theo tôi có thể ăn hương uống cay, mỗi tháng đều ăn quỷ, cuộc sống quá tiêu dao lịa hạnh phúc.
Ai ngờ tôi lại có nhiều chuyện như vậy, ngày ngày sai bảo nhờ cậy ông ta cũng thôi đi, vậy mà còn không bắt quỷ cho ông ta, dựa theo quy cũ với người trợ tiên của bọn họ thì tôi sớm đã bị vứt bỏ. Bây giờ Thuồng luồng tiên là quan trọng, tôi cũng không dám nói thêm gì liền chỉ cười ha ha hùa theo. Sau khi về nhà tôi liền hỏi Tô Mộc gần đây có quỷ nào phạm tội không, dẫu sao quỷ cũng không phân biệt quỷ tốt quỷ xấu, nếu như tôi tùy tiện bắt quỷ trên đường cho Thuồng luồng tiên ăn vậy có khác gì Lâm Yến Nhi.
Tô Mộc lắc đầu một cái, nói gần đây anh ấy đều bận rộn chuyện cha mẹ hai bên gặp mặt nên không chú ý tới những chuyện này, có điều anh ấy sẽ bảo Tô Đoàn chú ý một chút, có gì sẽ nói cho tôi.
Nói xong Tô Mộc hỏi tôi có mệt mỏi không, nếu mệt thì liền tắm rửa đi ngủ trước, thời gian cũng không còn sớm.
Tôi liền hỏi anh ấy không định ngủ sao, nhìn cách nói chuyện giống như còn định đi ra ngoài.
Tô Mộc nói anh ấy đi lên lầu ba xem đám trẻ con nhà họ Diệp một chút, cũng đã mười ngày trôi qua, nguy cấp của nhà họ Diệp cũng đã giải trừ, có lẽ cũng sẽ nhanh đuổi tới đòi người.
Vừa nghĩ tới lão già gian hoạt của nhà họ Diệp kia tôi liền thấy buồn nôn. Ban đầu tôi đem trói hơn mười đứa trẻ lại cũng chính vì để kiềm chế nhà họ Diệp, tránh cho bọn họ làm chuyện bất lợi với nhà họ Tô, không nghĩ bây giờ lại kiếm phiền phức cho mình. Luôn luôn phải để ý chăm sóc bọn chúng cũng được đi, còn phải đề phòng tùy lúc nhà họ Diệp có thể đuổi tới.
Tôi bảo Tô Mộc cẩn thận một chút, đi sớm về sớm, sau đó còn không biết xấu hổ gửi nụ hôn gió cho Tô Mộc, nói tôi tăm rửa thơm tho ở trên giường chờ anh ấy.
Tô Mộc khẽ cười không lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tôi một mình tới phòng tắm tắm, tắm xong tôi còn đốt nến thơm, chọn quần áo ngủ tương đối gợi cảm mặc vào. Kết quả đợi rất lâu, đến khi tôi ngủ mất cũng không thấy Tô Mộc quay về.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, nến thơm cũng đã cháy hết, trên giường vẫn chỉ có một mình tôi, trong phòng cũng không có một chút khí tức của Tô Mộc.
Cả đêm qua anh ấy không quay lại?
Tôi có chút buồn bực, không phải nói lên lầu ba xem đám trẻ nhà họ Diệp sao, chẳng lẽ nhìn cả đêm!
Tôi rửa mặt thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó chạy vù vù lên lầu ba tìm Tô Mộc.
Nhưng lầu ba căn bản cũng không có bóng dáng Tô Mộc, những đứa trẻ nhà họ Diệp vẫn êm đẹp ở trên đó, không phát sinh tình huống lạ thường nào.
Vậy cả đêm rồi Tô Mộc đi đâu?
Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Mộc, đầu kia truyền tới tiếng chuông rất dài.
Không biết tại sao bây giờ tôi lại có chút lo lắng, sợ Tô Mộc không nghe điện thoại.
Bởi vì từ lúc mua điện thoại cho anh ấy kỳ thực anh ấy rất ít dùng tới, hầu hết chỉ dùng wechat, không giống người bình thường một chút nào, tôi thậm chí còn lo liệu anh có phải không biết dùng điện thoại hay không.
Cũng may điện thoại reo vang hơn mười lần đầu bên kia rốt cuộc truyền đến tiếng Tô Mộc: “Dương Dương? Sao thế?”
“Hôm qua anh đi làm gì, không phải nói đi sớm về sớm sao! Kết quả anh đi một đêm không về!” Tôi nói.
Vốn tôi đang tức giận, cảm giác anh lừa tôi, muốn chất vấn nhưng sau khi nghe được tiếng anh ấy thì lửa giận trong lòng tôi nháy mắt tiêu hơn nửa, vừa mở miệng còn có ý chất vấn thì nói đến phía sau giọng đã trở nên làm nũng.
Anh ấy không trả lời chỉ hỏi tôi sao thế, có phải một đêm không thấy đã muốn anh ấy?
“Em không có!” tôi nói.
Nói xong tôi hỏi khi nào anh về, tôi có chuyện muốn tìm anh ấy nói một chút.
Anh ấy thấy tôi nói giọng nghiêm túc liền cười, nửa đàu nửa thật nói được rồi, lần này trở về sẽ xem cô vợ hư hỏng có chuyện quan trọng gì.
Nói xong anh cúp điện thoại, tôi cũng xuống lầu vừa ăn sáng vừa đợi Tô Mộc về nhà.
Lúc ăn cơm mẹ thấy mặt tôi khó chịu hỏi tôi thế nào, có phải gây gỗ với Tô Mộc không.
Tôi không dám nói với mẹ là hôm qua Tô Mộc cả đêm không về, chỉ là tối qua ngủ không ngon mà thôi.
“Cũng lớn rồi, tỉnh dậy còn cau có như vậy, sau này có gia đình sẽ không vậy nữa.” Mẹ tôi trêu ghẹo tôi.
Nói xong đột nhiên biểu tình mẹ tôi đột nhiên hơi nghiêm túc nhìn tôi nói: “Dương Dương, trưởng thành thì phải lập gia đình. Tối qua mẹ đã bàn với ba con, đứa nhỏ Tô Mộc này không tệ, đẹp trai có bản lãnh, quan trọng là tốt với con. Mẹ thấy ông bà nhà họ Tô cũng là người hiểu chuyện, hôn sự của hai đứa cũng đừng để lâu, làm sớm một chút đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom