• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-241

Chương 221: Người buôn thịt rắn




Chương 221: Người buôn thịt rắn
"A? Sao lại mâu thuẫn với Âm sai, bọn họ bây giờ... Cái đó, không phải Âm sai là cấp trên sao, đắc tội với Âm sai... Chúng ta có thể giúp đỡ gì sao?" Tôi hỏi Tô Mộc.
Mặc dù tôi chỉ gặp qua bọn họ hai lần mà thôi, nhưng bọn họ dù sao cũng là cha mẹ Tô Mộc, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, mà bọn họ đối tôi tốt như vậy, vừa nãy còn giúp cha mẹ tôi tăng thêm phúc khí, vô luận như thế nào tôi cũng không thể khoanh ấy đứng nhìn .
Nhưng quả thật tôi không biết nên làm thế nào giúp bọn họ.
Tô Mộc thấy tôi vì chuyện cha anh mà lo lắng như vậy, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, cười một tiếng để cho tôi không cần lo lắng, với thực lực cha anh, chỉ tạm thời bị Âm sai áp chế mà thôi, không được bao lâu nữa ông sẽ hồi phục, đến lúc đó liền không sao.
Nói đến đây, trí tò mò của tôi lần nữa bị cuốn hút, liền tiến đến bên tôi Tô Mộc hỏi cha anh lợi hại như vậy bây giờ là thực lực gì, có phải đến cấp bậc Dạ Xoa.
Tô Mộc nghe vậy cười khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt như nhìn đồ ngốc, nói Dạ Xoa đâu dễ tu luyện như vậy, nếu quả thật tu luyện tới cấp bậc Dạ Xoa, vậy ông sẽ không kém gì đầu trâu mặt ngựa, đừng nói gì là Âm sai bình thường phải vây quanh mà cho dù người trên dương gian nào chết biến thành quỷ thì ông cũng có thể làm chủ, quyền lực rất lớn.
"Vậy bây giờ bọn họ là lệ quỷ? Lệ quỷ không phải cũng rất lợi hại sao, ở âm phủ sao lại bị âm sai khi dễ?" Tôi lại hỏi.
Tô Mộc lắc đầu, nói cha anh giờ chỉ tu đến cấp bậc ác quỷ , cái này đã là rất hiếm thấy, tại âm phủ, mặc dù âm khí rất nặng, nhưng tài nguyên tu luyện đều đã bị quỷ cấp bậc cao cướp đi, có thể dùng để tu luyện âm khí hết sức ít ỏi, nếu như muốn nhanh chóng tu luyện, cũng chỉ có thể thông qua nuốt quỷ vật khác tiến hành tu luyện, loại cảm giác đó không khác gì ăn thịt người, đều là thông qua chiếm đoạt đồng bạn tăng mình lên, nhà họ Tô mặc kệ là người hay quỷ cũng không được làm loại chuyện này.
"Vậy sao anh có thể tu thành lệ quỷ? Chẳng lẽ anh lại thông qua chiếm đoạt quỷ vật khác để tu luyện?" Tôi hiếu kỳ nói, dù sao trên đường về nhà cũng nhàm chán, liền kéo Tô Mộc nói chuyện phiếm.
Ai ngờ Tô Mộc nghe tôi hỏi như vậy, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, đáy mắt ấm áp cũng tiêu tán, lạnh như băng nhìn tôi, nói: "Cái này cũng bị em nhìn ra? Không sai, anh chính là thông qua chiếm đoạt quỷ vật khác để tu luyện, không phải vậy thì một trăm năm thời gian sao có thể tu thành lệ quỷ? Không chỉ như vậy, bây giờ anh cũng không đình chỉ tu luyện, nếu như đến bình cảnh, anh sẽ thông qua chiếm đoạt quỷ vật khác để đột phá."
"Thật hay giả..." Tôi giật nảy mình, nhìn Tô Mộc đột nhiên trở mặt như vậy có chút khó mà tiếp nhận.
Ở cùng với anh một chỗ thời gian dài như vậy, được anh một mực cưng chiều, tôi thậm chí quên thân phận lệ quỷ của anh.
Chỉ có bây giờ, ánh mắt của anh mới nhắc nhở tôi, anh vốn là một con quỷ rất nguy hiểm.
Tay tôi đang kéo tay anh không tự giác buông ra, không biết tại sao trong đầu đột nhiên xuất hiện lời của Đường Dũng, anh ấy nói quỷ vật chiếm đọat con của mình sẽ tăng thực lực lên nhanh nhất, tôi một mực không tin Tô Mộc sẽ thông qua chiếm đoạt quỷ vật để tu luyện, nhưng anh ấy vừa nãy đã hoàn toàn phá vỡ nhận biết của tôi về anh.
Thấy mặt tôi đầy hoảng sợ nhìn anh, Tô Mộc đột nhiên nhếch miệng cười xấu xa, ôm tôi nói: "Ngốc, em thật đúng là tin người, chồng em sao lại thông qua phương pháp chiếm đoạt quỷ vật tiến hành tu luyện được, nếu thật như vậy, cha chồng em đã sớm đánh nát chân anh rồi."
Thấy anh bỗng nhiên cười xán lạn như thế, ttim tôi nháy mắt lại buông lỏng, đánh anh một cái, mắng đồ đáng ghét, sau đó hỏi anh nếu tài nguyên ở âm phủ có thể tu luyện không nhiều, thì sao anh ấy lthế nào mà thành được lệ quỷ.
Dù sao thời gian chết của anh ấy và Lâm Yến Nhi không chênh lệch lắm, Lâm Yến Nhi tu thành lệ quỷ hoàn toàn dựa vào quỷ vật khác, mà theo tôi được biết, Lâm Yến Nhi hết sức chú trọng với việc vắt nuốt chiếm đoạt hồn phách, chỉ chiếm đoạt hồn những thiếu nữ có oán khí nặng nề do bị vương quả phụ lột da, như vậy quanh năm suốt tháng Lâm Yến Nhi mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Tô Mộc mà thôi, vậy Tô Mộc dựa vào phương pháp gì để tu luyện?
"chồng em dựa vào thiên phú, cho dù tài nguyên ít ỏi thì sao, chồng emtrời sinh đã tu luyện thần tốc, trước kia khi anh còn chưa có chết thtài nghệ thuật pháp cũng đã là người nổi bật nhà họ Tô, sau đó chết đi xuống âm phủ, tốc độ tu luyện so với người bình thường cũng nhanh hơn nhiều." Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy còn nhìn tôi một cái, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi, cười nói: "Thiên phú của em cũng không phải rất cao sao, mới vừa tiếp xúc với âm khí đã có lực cực âm, bây giờ lại dựa vào thuồng luồng tiên tu luyện ra yêu hạch, trong một năm ngắn ngủi em không làm gì đã vượt qua thành quả tu luyện cả đời của người khác."
Phải, nói như vậy cũng không sai, tôi không thể hoài nghi anh ấy như vậy, dù sao tôi cũng dựa vào thiên phú mà tiến bộ thần tốc.
Nói chuyện một hồi chúng tôi đã trở lại căn biệt thự Phùng Đông, cha mẹ tôi cầm Bách gia bào như bưng lấy cái bảo bối đi vào nhà, nói áo choàng nếu là pháp khí phải tìm một chỗ thật tốt, nhưng nhà tôi cũng không có thờ tượng thần, cũng không có bàn thờ thắp hương gì, nghĩ tới nghĩ lui, mẹ tôi vỗ đùi, nói ở trong nhà có thần tiên sống sao mà lại quên mất, pháp khí này để trong phòng Long vương là thích hợp nhất, không chừng còn có thể dính chút tiên khí.
Nói xong mẹ tôi liền đem Bách gia bào đưa cho tôi, bảo tôi đưa đến phòng Long vương, xem Long vương có đồng ý tiếp thu hay không.
Tôi đáp một tiếng, ôm Bách gia bào đi tìm thuồng luồng tiên.
Đến phòng Thuồng luồng tiên tôi lại thấy ông ta không có trong phòng, ngày hôm nay tôi cũng chưa thấy ông ta đâu liền hét to tên Thuồng luồng tiên trong lòng, nói tôi đem Bách gia bào để trong phòng ông ta, bảo ông ta sớm quay về đem cất bách gia bào đi.
Bình Thường Thuồng luồng tiên trả lời tôi rất nhanh, dường như tôi chỉ cần gọi to ở trong lòng là ông ta sẽ đáp lời.
Hôm nay lại khác thường, tôi nói xong rồi nhưng trong đầu vẫn trống rỗng, không có tiếng trả lời, giống như lời tôi nói là đá chìm đáy biển vậy, không truyền được ra ngoài.
Tôi không thể làm gì khác hơn là lặp lại một lần.
Tôi cứ liên tục lặp lại cho đến khi nào nghe thấy đáp lại mới thôi, bỗng nhiên trái tim tôi rung rẩy kịch liệt, giống như có động đất vậy.
Sau đó tôi vô cùng tức giận, một cảm giác nôn nóng ưu tư trong nháy mắt xâm nhập toàn thân tôi, giống như người thân của tôi bị giết vậy!
Thuồng luồng tiên!
Cảm giác này là lần đầu tiên xuất hiện nhưng dị thường rõ ràng. Đây là ưu tư của Thuồng luồng tiên, giờ ông đang tức giận vô cùng, đã ở ranh giới như muốn điên lên, tôi có thể cảm nhận được lúc náy sát khi của ông ta rất nặng, hơn nữa ông ta đang ở chợ ẩm thực cách nhà tôi không xa.
Tôi lập tức hít sâu một hơi, cô gắng bình tâm tĩnh khí giữ tỉnh táo trong lòng, cố gắng bình ổn lại tức giận của Thuồng luồng tiên. Sau đó tôi bước nhanh ra ngoài, bảo Tô Mộc đưa tôi đến chợ ẩm thực, Thuồng luồng tiên xảy ra chuyện.
Tô Mộc thấy tôi gấp gáp như vậy cũng không hỏi tôi chuyện gì, kéo tôi chạy ra ngoài. Chờ sau khi ra khỏi tầm mắt cha mẹ tôi, anh ấy liền ôm tôi bay lên, ở cách chờ ảm thực thật xa tôi đã nhìn thấy một đoàn yêu khí xanh đậm từ trong chợ ẩm thực lao ra, khí thế rất hung hăng.
Chúng tôi bay vọt tới, quả nhiên Thuồng luồng tiên ở nơi này, lúc này cặp mắt ông ta đỏ bừng đang nắm chặt cổ một thanh niên trẻ tuooit, đem giơ hắn ta lên trời, miệng gầm gừ.
Bốn phía xung quanh bọn họ đã bu đầy người, dường như đám người đáng trách mắng Thuồng luồng tiên, có điều ngại vì khí thế tàn bạo của Thuồng luồng tiên nên không ai dám bước lên ngăn cản.
“Thuồng luồng tiên, trước tiên ông bình tĩnh đã, buông hắn xuống nói cho tôi xem tình huống là gì.” Tôi cũng lần đầu thấy Thuồng luồng tiên tức giận như vầy liền thận trọng tiến tới rất sợ chọc giận ông ấy.
Thuồng luồng tiên nghe thấy tiếng tôi liền quay đầu nhìn tôi một cái, hai mắt ông ta lạnh như băng một cách dị thường, hoàn toàn chính là động vậy máu lạnh, thậm chí khiến tôi cảm thấy còn đáng sợ hơn lúc Tô Mộc tức giận, ngay cả Tô Mộc cũng hơi lo lắng, nắm chặt tay tôi nói giờ tâm tình Thuồng luồng tiên đang không yên, bảo tôi đừng đi tới.
Nhưng dù sao bây giờ Thuồng luồng tiên cũng có dáng vẻ là người, hơn nữa trước mặt nhiều người náo động lớn như vậy đã kinh động đến cảnh sát, tôi là người trợ tiên của ông ấy, không thể không quản được.
Đầu óc tôi nhanh chóng vận chuyện, cố gắng nghĩ cách để bình ổn tâm tình Thuồng luồng tiên, đưa mắt nhìn xung quanh tìm nguyên nhân khiên Thuồng luồng tiên đột nhiên giận dữ.
Nhìn một vòng tôi liên phát hiện đầu mối. Nơi này là khu chợ thủy sản, dường như xung quanh đều bày bán cá tôm gì đó, duy chỉ có một nhà bày là bày bán thịt rắn, có không ít rắn bị nhốt trong lọ thủy tinh, bên cạnh còn có một cái thớt dính không ít máu bên trên, trên đó còn lưu lại không ít vẩy rắn, còn có da rắn bị lột ra.
Nhất định là Thuồng luồng tiên thấy cái này nên mới giận dữ, ông ấy là xà vương, tương đương với việc tất cả rắn là thần dân của mình, chẳng trách vừa rồi tôi có cảm giác người thân của mình bị giết.
“Lộc Dương? Là Lộc Dương phải không? Mau báo cảnh sát, mau cứu tôi!” Ngay khi tôi đang chần chừ thì từ trên đột nhiên truyền tới một giọng đàn ông.
Là người đang bị Thuồng luồng tiên bắt trong tay gọi tôi.
Tôi liền ngước nhìn anh ta, sao anh ta lại biết tôi. Sau khi nhìn kỹ mấy lần tôi mới phát hiện người nọ có chút quen mắt, có loại cảm giác đã từng quen biết, giống như đã gặp ở đâu đó rồi.
“Ngớ ra làm gì, bạn còn không báo cảnh sat thì tôi sẽ bị gã điên này bóp chết mất!” người đàn ông kia thấy tôi không phản ứng liền vội kêu lên.
Lúc này tôi mới phục hổi lại tinh thân, tiến tới giữ cánh tay Thuồng luồng tiên, gọi ông ta một tiếng, bảo ông trước tiên buông người ta ra đã.
“Dựa vào cái gì? Người có thể giết rắn còn rắn không thể giết người? Hôm nay ông đây càng muốn lột sống da hắn để hắn ném thử những con con kia cảm thấy thế nào!” Thuồng luồng tiên lạnh giọng nói.
Vừa nói tay ông ấy đã dừng sức bóp lại.
Thấy người đàn ông kia không thể thở, đám người vây quanh xem liền hét lên sợ hãi.
Cũng may thần trí Thuồng luồng tiên đã khôi phục, ánh mắt nhìn tôi dù ác liệt nhưng đã không còn sát ý.
Tôi liền đứng trước mặt Thuồng luồng tiên, bảo ông ta trước tiên để người xuống, đồng thời thầm nói trong lòng khuyên ông ta nghĩ cho đại cuộc, dù ông ta tức giận nhưng đang mang hình dáng con người, không có lập trường gì để nói chuyện thay loài rắn cả, cho dù ông ta thật sự muốn lột da kẻ buôn rắn này thì cũng không thể làm giữa ban ngày ban mặt như vậy.
Thuồng luồng tiên thấy tôi suy nghĩ cho ông, do dự một chút, cuối cùng tay từ từ hạ xuống, ném gã buôn rắn xuống đất, hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi, được rồi! Không sao, tất cả mọi người giải tán đi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, xua tay để những người xem náo nhiệt tản đi, đưa mắt nhìn gả buôn rắn.
Sau khi gã được Thuồng luồng tiên buông ra liền nấp sau lưng tôi, hỏi tôi: “Lộc Dương, bạn biết gã thần kinh này?”
“Anh là ai?” tôi không trả lời mà hỏi.
Thấy tôi ghỏi, gã buôn rắn liền giống như bị làm nhục vậy: “Ngay cả tôi bạn cũng không nhận ra? Trương Đán, trước kia chúng ta ngồi trên dưới trong lớp, bạn học cũ! Bạn quên tôi rồi ư?”
Nghe anh ta nhắc vậy tôi mới nhớ đến, lúc học cấp ba quả thật có người bạn tên như vậy, chẳng trách tôi thấy anh ta trông quen mắt.
Có điều thành tích học tập của anh ta rất tệ, lên tới lớp 11 là bỏ học ngang, nói là giống gia đình xử lý chuyện làm ăn. Giờ xem ra gian hàng thịt rắn này chính là chuyện làm ăn của gia đình anh ta.
“Trương Đán, anh...lại đang bán thịt rắn? Người này đúng là bạn tôi, rất đam mê các loài rắn nên nhìn thấy anh giết rắn có chút chịu không nổi.” Tôi nói.
Nói xong tôi nháy mắt với Thuồng luồng tiên, để ông ta tỉnh táo lại một chút, chuyện này tôi có thể giúp ông ta xử lý.
Tôi cười một tiếng, nói với Trương Đán đều là hiểu lầm, nếu là bạn học cũ cách nhiều năm như vậy mới gặp thì nể mặt tôi không so đo với bạn tôi, chờ sau khi anh ta làm xong rồi sẽ mời anh ta đi ăn, coi như tạ tôi.
Nghe thấy tôi tạ tội với Trương Đán, Thuồng luồng tiên vừa hạ hỏa lập tức bốc lên, nhìn tôi chằm chằm.
Cũng may có Tô Mộc ở sau lưng, anh ấy giúp Thuồng luồng tiên bình tâm, để tôi chuyên tâm nói chuyện với Trương Đán.
Trương Đán vốn bị kinh sợ, trên mặt còn đầy oán giận với Thuồng luồng tiên, nghe tôi nói muốn mời anh ta ăn cơm tạ tội, rốt cuộc mặt cũng cong lên cười, nói: “Được, dù sao hôm nay cũng bị bạn cô phá quấy không buôn bán gì được nữa, tôi cũng không bận, đợi tôi thay quần áo rồi cùng đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom