• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-197

Chương 180: Bạn gái của Thuồng luồng tiên




Chương 180: Bạn gái của Thuồng luồng tiên

Tô Mộc trước nay nói lời giữ lời, có sự đảm bảo của Tô Mộc, Thuồng luồng tiên liền rất vui, bắt đầu tìm tung tích Lâm Yến Nhi.
Chỉ là tìm chưa được bao lâu đột nhiên Thuồng luồng tiên thè lưỡi ra, giọng lộ ra tia không hiểu, nói: “Kỳ lạ, cơ thể đó đang ở gần đây.”
Vừa nói nó đã tuột khỏi cổ tay tôi xuống, vòng vo quanh đảo giữa hồ một hồi, sau khi không tìm được đầu mối gì thì đuôi rắn chợt cong lên rồi chỉ xuống đất: “Nhất định cô ta đang ở dưới này.”
Sắc mặt Tô Mộc vốn đã khó coi, nghe Thuồng luồng tiên nói vậy giọng càng lạnh lẽo đi mấy phần, nói: “Tôi đã đồng ý yêu cầu của ông, bây giờ mạng người quan trọng, ông đừng có giở trò.”
“Ông đây muốn đùa bỡn với ngươi sao, nếu không phải ông đây nể mặt con nhóc này thì ngươi cho rằng ông đây sẽ nguyện ý giúp ngươi chắc? Dù sao ta đã tìm được người, ngươi tin hay không thì tùy!” Nói xong Thuồng luồng tiên lại bắn lên trên cổ tay tôi, đuôi cuộn lại thành một vòng, giống như vòng tay hình rắn vậy.
Tôi sợ giữa bọn họ lại cãi vã, hơn nữa xem qua thấy Thuồng luồng tiên không giống như đang nói dối liền vội vàng giảng hòa, nói có đúng hay không chúng tôi cứ xuống xem một chút sẽ biết.
Tô Mộc khẽ nhíu mày, có điều anh ấy dường như cũng tin lời Thuồng luồng tiên, chần chừ rồi gật đầu một cái, sau đó bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi tôi: “Em biết bơi không?”
“A?” Tôi sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu: “Em không.”
“Vậy em ôm chặt anh.” Tô Mộc nói.
Vừa nói anh ấy đã đưa tay ôm lấy hông tôi, sau đó mang tôi theo chạy nhanh như đang chạy nước rút, phốc một cái nhảy xuống hồ.
Mặc dù tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng nhưng từ nhỏ tôi đã không thích bơi lội, hoàn toàn là vịt trên cạn, nhảy xuống nước liền sợ há hốc mồm.
Trong nháy mắt từng ngụm nước tràn vào trong miệng tôi mang theo một mùi tanh kinh tởm, tôi không thể thở được, sợ hãi giãy giụa kịch liệt.
“Đừng cử động.” Tô Mộc thấy tôi không ổn liền nhỏ giọng nói bên tai tôi, anh ấy lại có thể nói chuyện được trong nước.
Nói xong anh ấy đưa miệng kề sát vào môi tôi, sau đó hút nước trong miệng tôi ra, hút xong lại thổi dưỡng khí vào cho tôi.
Có dưỡng khí trong miệng nên tôi đã thôi hoảng hốt, trong nháy mắt liền an tĩnh lại. Nhưng tôi cũng không thể giống như Tô Mộc có thể mở miệng nói chuyện trong nước, càng không thể há miệng, chỉ có thể ngậm chặt không khí trong miệng tránh cho lần nữa bị sặc nước.
Tô Mộc mang theo tôi lặn sâu xuống, áp lực nước xung quanh càng ngày càng lớn, ép vào tai khiến tôi ong ong, thật không nghĩ tới một chiếc hồ nhỏ trong công viên lại sâu như vậy.
Xuống được khoảng hơn mười mét rốt cuộc chúng tôi đã chìm tới đáy, lúc này bốn phía xung quanh đã mờ tối, ánh mặt trời phía trên cũng không thể soi đến đáy nước, chỉ có thể thấy loang lổ một chút ánh sáng.
Nhưng nhờ ánh sáng mờ mờ đó tôi thấy được ở đáy hồ có một vậy đen thùi lùi xuất hiện trước mặt tôi, vật kia rất lớn, nhìn giống như là một chiếc thuyền.
Tôi nhất thời có chút khiếp sợ, nhưng tôi lặn xuống lâu như vậy, dưỡng khí Tô Mộc cho tôi đã sớm không còn, liền kéo Tô Mộc, miệng chủ động hướng đến anh ấy, muốn có thêm một chút dưỡng khí.
Ai ngờ anh ấy từ chối tôi, ôm tôi thật nhanh bơi xuống chiếc thuyền kia.
Thuyền chìm lâu đã sớm mọc đầy rêu xanh, khi ở gần không khó nhận ra chiếc thuyền này toàn thân đều làm bằng gỗ, bị ngâm nước đã mục nát không chịu nổi nhưng hình dáng một chiếc thuyền vẫn rất rõ ràng.
Thần kỳ lạ, khi tiến vào khoang thuyền cũ nát thì nước tràn ngập khắp xung quanh tôi đột nhiên biến mất, toàn bộ khoang thuyền mặc dù đổ nát nhưng tràn đầy dưỡng khí, giống như khoang thuyền và thế giới bên ngoài được ngăn cách bởi một tầng thủy tinh trong suốt vậy, chặn nước hồ ở bên ngoài tạo thành một không gian độc lập.
Thật thần kỳ!
Tôi âm thầm tặc lưỡi, muốn hỏi Tô Mộc đây là có chuyện gì. Nhưng tôi vừa mới há miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Tô Mộc đưa tay bịt miệng lại.
Sắc mặt anh ấy có chút ngưng trọng nhưng cũng không mở miệng giải thích, chỉ lắc đầu với tôi một cái tỏ ý không muốn tôi phát ra âm thanh.
Thấy vẻ ngưng trọng của anh ấy khiến sự lo lắng trong lòng tôi cũng dâng lên, đưa tay bám thật chặt vào tay Tô Mộc, mỗi động tác đều rất cẩn thận không để tạo ra tiếng động.
Xem ra Lâm Yến Nhi ở dưới nước nhất định chính là chỗ này.
Thần sắc Thuồng luồng tiên ngược lại rất thoải mái, đuôi rắn chỉ một cái hướng về một nắp cabin trong khoang thuyền, tôi cùng Tô Mộc nhanh chóng đi theo, khi mở cabin tôi trong nháy mắt cả kinh há to mồm, suýt chút nữa đã kêu lên.
Phía dưới quả thật có một cái động lớn!
Cầu thang bằng gỗ ánh vàng lóng lánh, trên lan can chạm trổ hoa văn tinh xảo, không gian bên trong rất lớn, đồ đạc cần dùng cho gia đình đều đầy đủ. Chiếc giường liền sát thân thuyền đều là loại gỗ nam mộc quý hiếm, trên giường còn trải ga sáng loáng, chất liệu kia cho dù không dùng tay sờ cũng có thể nhìn ra mềm mại dị thường, hẳn làm bằng lụa.
Nơi này thật so với quán rượu năm sao còn cao cấp hơn.
Tôi đã hoàn toàn ngây người, sững sờ nhìn những gì trước mắt.
Tô Mộc hiểu biết hơn tôi rất nhiều nhưng lúc này cũng chau mày, giống như cũng không ngờ nơi đây lại có những thứ này.
Anh ấy nhanh chóng quan sát một vòng, lại nghiêng đầu nhìn Thuồng luồng tiên nháy mắt một cái.
Thuồng luồng tiên hiểu ý, người uốn éo mấy cái, sau đó thè lưỡi tìm một vòng xung quanh.
Khi lục soát chiếc giường gỗ tôi có thể cảm giác được rõ ràng Thuồng luồng tiên phát hiện ra điều gì đó, dáng vẻ rất vui vẻ.
Sau đó nó nhanh chóng bò tới chiếc giường lớn, mới vừa tiến tới mép giường còn bò lên thì một sợi dây lớn màu đỏ bắn tới cuốn quanh phía Thuồng luồng tiên.
Tôi sợ suýt chút nữa kêu lên, biến cố tới quá đột nhiên, lúc trước tôi cũng không phát hiện trên giường còn có cơ quan.
Cũng may Tô Mộc vẫn luôn bịt miệng tôi, anh ấy vỗ nhẹ lên lưng tôi giúp tôi ổn trở lại.
Cảm ứng được tay Tô Mộc, tôi đang lo lắng tới rớt tim ra ngoài bỗng thấy an toàn hơn, người cũng tỉnh táo một ít.
Chẳng qua chỉ tỉnh táo được ba giây thì tôi lại lần nữa bị kinh sợ!
Đang quấn trên người Thuồng luồng tiên là một sợi dây đỏ khổng lồ!
Nó rất to, toàn thân đều là màu đỏ tươi đẹp đẽ, nhìn kỹ mới phát hiện trên người nó có lân quang lóe yếu ớt, phía trên màu đỏ cũng phủ đầy hoa văn màu đen mịn. Quan trọng hơn chính là nó cũng có một một đầu to một đầu nhỏ, đầu nhỏ kia là đuôi rắn, đầu to thì hiện lên một chiếc đầu rắn lớn hình tam giác, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng vẫn đang mở to nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi sợ hãi run cả người, sợ suýt chết.
“Con nhóc, đây chính là bạn gái ta, San Hô, cô ấy từ nhỏ đã đợi ở trên chiếc thuyền này, bây giờ cũng tu luyện ra hai viên yêu hạch.” Thân thể Thuồng luồng tiên cùng con rắn đỏ kia vẫn quấn lấy nhau thật chặt, xoắn lại như thành một sợi giây, cười hắc hắc nói.
Vừa nói nó vừa cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Ta vốn thấy ngươi bị thương nguy kịch, nói gì thì cũng nên ở lại chăm sóc cho ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, ông đây ở trong các loại rắn có dáng dấp cũng không được coi là đẹp trai, tìm người bạn gái không dễ dàng gì, cho nên khi ta cảm nhận được yêu khí của cô ấy liền không nhịn được…”
Cái này…
Tôi nhìn bộ dáng khó xử của Thuồng luồng tiên, có chút im lặng.
Có điều cũng may có Thuồng luồng tiên ở đây, sự sợ hãi với con rắn đỏ kia của tôi giảm đi một chút, cho dù như vậy tôi vẫn lặng yên núp sau lưng Tô Mộc không nói gì.
Tô Mộc ngược lại không sợ con rắn đỏ kia chút nào, ánh mắt nhìn thẳng vào nó, hỏi: “Ngươi luôn ở đây có từng thấy ai tới đây không?”
“Xii…” Rắn đỏ thè lưỡi, gật đầu một cái.
Nó mới chỉ có hai hạch, còn chưa tới mức có thể nói chuyện bằng tiếng người được. Có điều Thuồng luồng tiên có thể nói chuyện với nó, nghe nó kêu lên mấy câu, tinh thần chấn động một cái, nói: “Có người phụ nữ vừa rời đi không lâu nhưng có một người bị trói vứt ở đây, còn có một con quỷ ở lại canh. Người đó chắc là ba Dương Dương, bây giờ chúng ta đi xem chỗ khác một chút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom