Advertisement
Advertisement
  • Chap-194

Chương 177: Cả người thấy bất an




Chương 177: Cả người thấy bất an
“Ngươi là… cái gì?” Tam trưởng lão hỏi.
Sắc mặt của hắn ngưng trọng dị thường, vừa nói vừa quan sát tôi từ trên xuống dưới một lần, trong ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc không hiểu: “Ngươi là… Yêu? Lộc Dương đâu?”
Điều này cũng khiến tôi có chút bất ngờ, hắn bày mưu thâm sâu như vậy cũng không biết thân thể tôi đã bị Lâm Yến Nhi trộm đi, bây giờ tôi đang ở trong một cổ yêu thân, hơn nữa cổ yêu thân này cũng chỉ chưa tới hai ngày nữa là quá hạn.
Không chỉ Tam trưởng lão bất ngờ, ngay cả Vương Văn cũng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn tôi đột nhiên tràn đầy sợ hãi, nghiêng đầu hỏi Tam trưởng lão: “Sư phụ, ngài không nhìn lầm chứ, cô ta thật sự là yêu?”
“Dĩ nhiên không sai. Sư phụ ngươi đã thấy qua với vô số thi thể, thi thể của yêu tất nhiên cũng từng thấy, cô ta chính là yêu, trong cơ thể chảy yêu huyết thuần khiết.” Tam trưởng lão nói.
Vừa nói sắc mặt hắn cũng đã ngưng trọng mấy phần, thật giống như đối với yêu hắn có kiêng kỵ, đứng yên một bên quan sát tôi.
Tôi cũng sửng sốt một chút, vốn là cũng chuẩn bị xong để chết, không nghĩ lại chuyển biến nhanh như vậy, hắn ta lại không nhận ra tôi là ai.
Hơn nữa ngay cả Vương Văn cũng thấy lạ với thân phận của tôi, không nghĩ tôi và Lộc Dương có liên hệ với nhau.
Thấy vậy tôi thầm mừng rỡ trong lòng, sắc mặt liền lạnh lùng mấy phần, nói: “Lộc Dương cướp chồng của ta, ta cũng đến tìm cô ta tính sổ.”
“Ồ? Cô ta cướp chồng của ngươi, vậy ngươi là…” Tam trưởng lão nhếch mép như không cười, ánh mắt nhìn tôi bình tĩnh, không thể đoán được ông ta đang nghĩ gì trong lòng.
Có kinh nghiệm từ lần trước, tôi biết Tam trưởng lão căn bản là tên lừa gạt, cho dù hắn cười rực rỡ thế nào đi nữa thì một từ hắn nói tôi cũng không thể tin.
Lúc này rõ ràng hắn đang thử thăm dò tôi, xem tôi có thật sự nói thật không.
Tôi lập tức nói: “Ta là Lâm Yến Nhi.”
“Ồ… Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Tam trưởng lão nghe vậy liền bừng tỉnh hiểu ra, thái độ đối với tôi nháy mắt tốt hơn nhiều.
Sau đó hẳn hỏi nếu tôi với Lộc Dương là tình địch thì tại sao lại còn cứu cha mẹ Lộc Dương.
Câu hỏi này tương đối xảo quyệt, tôi trong nháy mắt nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, rất sợ tôi trả lời có chữ nào không đúng khiến Tam trưởng lão nghi ngờ.
Suy nghĩ một chút, tôi nói tới nơi này vì để lấy huyết mạch tương đồng, dùng để cúng tế.
Mặc dù không biết huyết mạch tương đồng Lâm Yến Nhi nói có phải là mẹ tôi hay không, nhưng Lục Nhĩ chỉ phương hướng chính là chỗ này, mười phần thì có tám chín phần không sai.
Lời này thật thật giả giả, hẳn có thể lừa gạt Tam trưởng lão, cho dù thế nào tôi trước cứ thoát thân đã rồi tính sau.
Ai ngờ Tam trưởng lão nghe tới mấy chữ huyết mạch tương đồng thì biểu hiện trên mặt lần nữa cứng đờ, sau đó như có điều suy nghĩ nhìn tôi, không cười nói: “Huyết mạch tương đồng là điểm mấu chốt để Phái Cản Thi chúng tôi dùng để luyện chế con rối, đặc biệt chỉ luyện chế thiên thi mới dùng đến, Lâm tiểu thư mặc dù có quan hệ khá sâu với Phái Cản Thi chúng tôi nhưng chung quy vẫn không phải là người của Phái Cản Thi , sao cô lại biết huyết mạch tương đồng. Hơn nữa cướp đoạt thi nguyên của đồng môn là đại kỵ, thân thể Lộc Dương tôi đã chấm, bây giờ cô lấy huyết mạch tương đồng là mẹ của Lộc Dương có phải là không được hợp lý?”
Vừa nói hắn đã tiến gần tới tôi, trên người đột nhiên tản mát ra khí tức nguy hiểm bao phủ toàn thân tôi, nháy mắt khiến tôi cảm thấy áp lực như bị núi đè.
Ngay cả mèo đen bên cạnh cũng cảm ứng được khí tức trên người chủ nhân, cũng ở một bên ngọ nguậy.
Tôi thật hận không cho mình một bạt tai, thế nào cũng không không nghĩ tới Lâm Yến Nhi muốn huyết mạch tương đồng lại có xuất xứ từ Phái Cản Thi , hơn nữa lại còn dùng để luyện chế thiên thi. Nói như vậy cô ta chiếm thân thể của tôi không phải dùng phương pháp đoạt xác mà thông qua phương pháp luyện chế xác rối, đem thân thể tôi coi như là thứ để hồn phách cô ta trú ngụ.
Tôi cũng không hiểu, quỷ với người không giống nhau, muốn khống chế thân thể người khác vô cùng đơn giản, chỉ cần đoạt xác thì thân thể tôi cùng với cô ta sẽ hòa làm một, cô ta cũng có thể mượn thân thể tôi để sống lại.
Mặc dù quá trình rất khó khăn, cần phải tìm được thân thể tương hợp với mình, nhưng Lâm Yến Nhi có thể chiếm dùng thân thể tôi đã chứng tỏ cô ta có đủ điều kiện đoạt xác, huống chi sau khi cô ta đoạt xác thì khí tức của cô ta với khí tức của tôi hoàn toàn giống nhau, cho dù là Tô Mộc cũng đừng nghĩ thông qua khí tức mà nhận ra Lâm Yến Nhi không phải là tôi.
Vậy tại sao cô ta phải bỏ đường gần đi đường xa?
Hơn nữa vừa rồi Tam trưởng lão nói Lâm Yến Nhi với Phái Cản Thi có quan hệ khá sâu?
Cô ta là nữ quỷ chết đã hơn một trăm năm, thi thể cũng không bị chiếm dùng, sao có thể có quan hệ với Phái Cản Thi ?
Suy nghĩ một hồi tôi hoàn toàn thấy rối mù, Lâm Yến Nhi người đàn bà này quá mức phức tạp, ngoài mặt yêu Tô Mộc chết đi sống lại nhưng lại ngấm ngầm cấu kết Azan Đen hãm hại nhà họ Tô, cướp đoạt đồ của nhà họ Tô. Tôi đã hoàn toàn không nhìn thấu được người đàn bà này, liền không dám lại tùy tiện trả lời, chỉ ngước nhìn Tam trưởng lão.
Trên mặt Tam trưởng lão vẫn nở nụ cười ấm áp, ép tới gần tôi, nói: “Nếu cô đã đến tìm huyết mạch tương đồng thì nhất định Lộc Dương ở trong tay cô? Nể quan hệ của cô với sư gia ta không tệ, ta hỏi một lần nữa, có muốn đem Lộc Dương trả lại cho ta không?”
“Nếu như tôi từ chối thì sao?” Cho dù tôi vô cùng khiếp sợ khi biết Lâm Yến Nhi cùng Tam trưởng lão có quan hệ nhưng tôi vẫn cố nén sự khiếp sợ xuống, trên mặt chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi.
Tôi bây giờ phải giả bộ cường thế, cho dù phải thoát thân như thế nào cũng phải có sắc mặt ung dung, dáng vẽ ưu nhã, tận lực bắt trước bộ dáng khí chất của Lâm Yến Nhi.
“Từ chối? Vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Ngươi không phải đệ tử Phái Cản Thi nhưng lại lén học bí thuật của Phái Cản Thi chúng tôi, chỉ cần ta phát thông điệp trong phái, vậy thì người sẽ…”
“Cho dù ngươi đã tu luyện trăm năm nhưng cuối cùng ngươi cũng chỉ có một người, hơn nữa yêu thân này ngươi có cũng không dễ dàng đi, mặc dù đem Lộc Dương luyện thành thiên thi là thứ rất mê người nhưng cũng sẽ có không ít đệ tử thèm nhỏ rãi cổ yêu thân của ngươi.” Tam trưởng lão mỉm cười nói.
Người tôi run lên, cố ý giả bộ dáng vẻ kinh sợ, cúi đầu trầm tư, sau đó mới nói: “Lộc Dương vẫn ở nhà họ Tô tại Giang Minh, nếu thiên thi đó đã sớm bị ngươi để mắt tới vậy thì ta sẽ tìm một cổ thiên thi tốt hơn.”
Nói xong tôi giả bộ dáng vẻ tiếc hận, thở dài thật sâu.
Sau đó hỏi Tam trưởng lão tôi có thể đi được chưa.
Tam trưởng lão gật đầu cười, còn cố ý nhường đường cho tôi, ngược lại Vương Văn có chút không muốn, gọi một tiếng sư phụ.
Tam trưởng lão trừng mắt một cái, Vương Văn không thể làm gì khác hơn là nhường đường, để tôi rời đi.
Qua ải này, lòng bàn tay tôi đã sớm ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng, thấy vậy liền cõng mẹ tôi rời đi.
Ai ngờ mới vừa chưa đi được hai bước thì sau lưng lần nữa truyền đến giọng Tam trưởng lão: “Chờ một chút!”
Tim tôi đập thình thịch, chẳng lẽ hắn lại trở quẻ?
Tôi quay đầu lại, giả bộ như không hiểu nhìn về phía Tam trưởng lão, hỏi hắn còn có chuyện gì.
Hắn chỉ mẹ tôi trên lưng tôi, cười nói: “Hình như ngươi quên mất một chuyện quan trọng, nếu đã chịu nhả Lộc Dương cho ta, vậy thì huyết mạch tương đồng kia có phải cũng nên để lại?”
Huyết mạch tương đồng!
Tôi căng thẳng trong lòng, mặc dù không rõ huyết mạch tương đồng là ý gì, nhưng hắn nói mẹ tôi là huyết mạch tương đồng, hơn nữa còn là thứ trọng yếu để luyện chế thiên thi, vô hình tôi có cảm giác mẹ tôi gặp nguy hiểm.
Nhất thời tôi lại không biết nên trả lời như thế nào, bản thân cảm thấy không tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom