Advertisement
Advertisement
  • Chap-181

Chương 166: Gặp cố nhân ở quán café




Chương 166: Gặp cố nhân ở quán café
Có dáng dấp xinh đẹp như vậy, không phải hồ ly tinh còn có thể là gì?
Hơn nữa thân thể này lại được phát hiện ở trong mộ Võ Tắc Thiên, nếu như đây là thi thể hồ ly tinh không biết chừng chính là Võ Tắc Thiên.
Có thể là, Võ Tắc Thiên vốn cũng giống Tô Đát Kỷ vậy, là hồ ly tinh, cho nên bà ấy mới có thể được hai cha con Lý Thế Dân và Lý Trì xem trọng, hơn nữa còn mưu tính cực sâu, có thể ở xã hội tư tưởng nam quyền nặng nề như vậy mà cướp lấy vương quyền.
Chuyện này người bình thường thật không thể làm được.
Trong nháy mắt trong lòng tôi liền xuất hiện các loại khả năng.
Nhưng một câu nói của Thuồng Luồng tiên đã loại bỏ tất cả phỏng đoán của tôi: “Không phải hồ ly tinh, có thể do yêu lực của cô ta quá thâm hậu nên cô ta là loài yêu gì ta cũng không nhìn ra.”
“Vậy à…” Tôi không khỏi có chút thất vọng. Đang lúc nói chuyện thì mẹ tôi đã cầm quần áo xuống, đưa cho tôi lại nói làm phiền tôi gì gì đó các loại.
Tôi cùng mẹ nói mấy câu khách khí rồi liền mau trốn, dẫu sao cảm giác giả vờ khách khí với mẹ tôi cũng rất quái dị, dù sao chắc chắn bọn họ an toàn tôi cũng yên lòng.
Lúc đi xuyên qua cái lồng yêu khí, yêu khí vẫn nổ trên người tôi đùng đùng, cũng may tôi đã chuẩn bị tâm lý, cũng không chần chờ gì trực tiếp đi xuyên qua lồng yêu khírời đi.
Có điều khiến tôi kinh ngạc chính là Thuồng Luồng tiên thấy tôi rời đi cùng liền đi theo, nói nguy cơ ở nhà tôi đã bị nó giải trừ, bây giờ có cái lồng yêu khí của nó bảo vệ, toàn bộ căn biệt thự vô cùng kiên cố, tôi không cần phải lo lắng.
Yêu khí cùng âm khí có mối quan hệ giống như đồ ăn, cũng coi như là khắc tinh của âm khí, cho nên có yêu khí bảo vệ tôi không còn lo lắng Lâm Yến Nhi cùng quả phụ họ Vương lại tới nhà tôi giở trò, liền đồng ý mang theo Thuồng Luồng tiên đi cùng, vừa vặn tôi với cái cơ thể yêu thân này còn rất nhiều điều chưa hiểu rõ.
Vốn tôi định sau khi về nhà thăm cha mẹ sẽ đi tìm Tô Mộc, thân thể của tôi bị Lâm Yến Nhi trộm, ai biết cô ta sẽ dùng thân thể tôi làm chuyện gì xấu, lỡ như lợi dụng thân thể giả mạo tôi đến gần Tô Mộc thì sẽ không tốt.
Nhưng Tô Mộc không có điện thoại di động, tôi gọi điện cho Tô Đoàn và Đường Dũng mấy cuộc cũng không có ai nghe, không biết bọn họ bây giờ đang ở đâu, bất đắc dĩ tôi đành tìm một quán café, đem cơ thể yêu thân này tìm hiểu cho rõ ràng.
Thuồng Luồng tiên biết tôi đi tìm quán café liền vô cùng hưng phấn, lại từ trên người tôi nhảy xuống, uốn éo trên đất một chút, toàn thân bị yêu khí bao phủ, không lâu sao thì biến thành một hình người.
Trước kia nó đã biến hình trước mặt tôi cho nên tôi cũng không quá kinh ngạc, chẳng qua lần này chờ sau khi nó biến đổi hoàn toàn tôi thì miệng tôi há chữ o không ngậm lại được.
Lộc Hàm…?
Lần trước người nó biến đổi có hình dáng rất xấu, lần này lại trực tiếp biến thành tiểu ca Lộc Hàm đang ăn khách, thẩm mỹ cũng tăng cao hơn nhiều.
Có điều duy nhất là trên đầu nó vẫn không mọc được tóc, trọc lốc, nhưng kết hợp với gương mặt của Lộc Hàm thì cho dù trọc đầu cũng vẫn rất tuấn tú.
Trước kia khi chưa biết Tô Mộc thì Lộc Hàm chính là người tình trong mộng của tôi, bây giờ có một Lộc Hàm đứng trước mặt tôi, tôi nói chuyện cũng lắp bắp: “Thuồng Luồng tiên… ông… làm sao biến thành như vậy?”
“Có đẹp trai không?ông đây biến thành như vậy có thể cưa được gái không?” Thuồng Luồng tiên nhe răng cười một tiếng, chẳng qua vừa rồi nó không nói chuyện thì đẹp trai như vậy, vừa nói cái đã hoàn toàn phá bỏ công sức.
Một khí chất đại ca xã hội đen trong chớp mắt toát ra, hóa ra trên thế giới thật sự có tồn tại khí chất này, cho dù dáng dấp giống nhau như đúc nhưng Thuồng Luồng tiên vẫn không thể thành được Lộc Hàm.
Tôi không trả lời, vừa định bảo Thuồng Luồng tiên biến trở lại thì trong đầu tôi đột nhiên có một ý nghĩ xẹt qua.
Khí chất!
Lâm Yến Nhi mặc dù trộm thi thể của tôi nhưng tính cách và khí chất của tôi khác cô ta hoàn toàn, cho dù cùng một gương mặt thì chúng tôi vẫn là hai người khác nhau, Tô Mộc hẳn có thể nhận ra?
Nghĩ tới đây trong lòng tôi có chút yên tâm, cảm giác Tô Mộc hẳn sẽ không bị Lâm Yến Nhi lừa khiến tôi không còn nôn nóng tìm Tô Mộc nữa.
Bảo Thuồng Luồng tiên trở về nguyên dạng, tôi tìm một quán café rồi vào ngồi.
Vốn là Thuồng Luồng tiên có chút khó chịu bởi vì tôi không cho nó biến thành người, nhưng nghe nói tôi muốn hỏi nói chuyện có liên quan tới yêu thân, trong nháy mắt lại rất hứng thú, đuôi rắn vỗ ngực bảo đảm, bảo tôi có cái gì không hiểu được cứ hỏi, nó nhất định biết gì nói đấy.
“Ông có cách nào đem hồn phách của tôi rút ra lần nữa? Tôi muốn quay lại chính thân thể của mình.” Tôi hỏi Thuồng Luồng tiên. Mặc dù thân thể này so với tôi đẹp gấp trăm lần nhưng ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình, thân thể cũng là đạo lý như vậy.
“Rút ra?” Thuồng Luồng tiên ngừng một lát, nhìn tôi như đang nhìn kẻ ngu.
Tôi đã sớm thành thói quen, cũng không chờ nó mắng liền thúc giục: “Rốt cuộc có được hay không? Thân thể này cho dù là yêu thân cũng không phải thân thể tôi, huống chi mặc dù tôi là người trợ tiên nhưng hình xăm Thuồng Luồng tiên của ông có ở trên cổ tay này đâu, thân thể này cùng ông không có quan hệ gì, bây giờ Lâm Yến Nhi trộm thân thể tôi, cô ta là người trợ tiên của ông, ông muốn cô ta trợ cho ông?”
Lời tôi nói tựa như súng liên thanh, Thuồng Luồng tiên vốn định mắng tôi bị tôi nói một phen chặn lại, từ ra tới miệng nháy mắt nuốt trở lại, mắt rắn đảo vòng một hồi, nói: “Cũng phải, ông đây không cần cô ta làm người trợ tiên. Như vậy đi, chuyện yêu thân ta không hiểu nhiều, chờ ta đi tìm những yêu khác hỏi một chút rồi trả lời ngươi.”
Nói xong thân rắt hất một cái, trực tiếp xuyên qua cửa kính quán café đi ra ngoài.
Thuồng Luồng tiên biết bay, tốc độ cũng rất nhanh, trước khi đi hẹn chừng hai giờ sẽ quay về, tôi cũng không có nơi nào khác có thể đi đành ngồi ở trong quán café đợi nó quay lại.
Uống chưa được một lúc thì nhân viên quán đột nhiên bê một đĩa bánh ngọt đi tới, cười nói rằng là một vị tiên sinh mời tôi.
Nói xong còn hướng vào trong góc tỏ ý.
Tôi thuận nhìn theo hướng anh ta chỉ, quả nhiên có một người đàn ông ngồi chỗ đó đang cười với tôi.
Nhưng sau khi thấy rõ gương mặt, lòng tôi choáng váng.
Vương Văn?
Anh ta sao lại ở chỗ này?
Sắc mặt tôi trầm xuống, nói với nhân viên là tôi không thích ăn ngọt, bảo cậu ta đưa trả lại cho vị tiên sinh kia, nói xong tôi đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng Vương Văn thấy tôi muốn đi lại bước nhanh tới, nói: “Người đẹp đừng nóng giận, anh không có ác ý, chỉ muốn làm quen với em một chút.”
“Anh…” Tôi chần chờ nhìn anh ta, muốn từ trên anh ta hắn nhìn xem có điều gì khác lạ hay không.
Lần trước Diệu Diệu nói hành động của anh ta quái dị, sau lưng có từng sợi dây trong suốt khống chế đã chứng tỏ anh ta bây giờ đã không phải là Vương Văn trước kia, chỉ là con rối của người khác. Sau đó tôi cũng không gặp lại anh ta, bây giờ anh ta bỗng xuất hiện ở đây, còn chỉ mặt gọi tên đưa bánh ngọt cho tôi, chẳng lẽ anh ta nhận ra thân phận của tôi?
“Không thích ăn bánh ngọt vậy thì uống café đi, café ngon lắm. Quán này anh hay tới, biết đó là loại café nguyên chất ngon nhất…” Vương Văn ân cần nói, lúc hắn nói chuyện biểu tình rất bình thường, mặc dù cùng Vương Văn trước kia tôi biết đã hoàn toàn khác nhau nhưng anh ta vẫn là Vương Văn, chẳng qua là tính cách thay đổi mà thôi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, đừng nói anh ta thay đổi, ngay cả tôi cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Tôi lười nghe anh ta dài dòng, liền chặn lời lại: “Café cũng được, trò chuyện một chút thì có thể.”
Tôi ngược lại muốn nhìn xem hắn bây giờ tìm tôi có mục đích gì.
Vương Văn thấy tôi đồng ý cùng anh ta trò chuyện, mặt đầy vẻ thụ sủng nhược kinh, vui vẻ tự giới thiệu mình.
Anh ta rất biết điều, nói những thông tin cơ bản phù hợp, những chuyện kỳ lạ đã trải qua một chữ cũng không nói.
Sau khi anh tự giới thiệu liền hỏi thông tin của tôi, nhìn bộ dáng kia hẳn không biết tôi là Lộc Dương.
Trò chuyện một hồi, ngay cả tôi cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ anh ta đến tìm tôi nói chuyện phiếm chẳng qua là trùng hợp, hoàn toàn chỉ bởi vì gương mặt xinh đẹp này nên muốn tán tỉnh một chút mà thôi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom