• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-174

Chương 159: Dương kiếm Tiền Ngũ Đế




Chương 159: Dương kiếm Tiền Ngũ Đế
Vừa nói một bóng người đã đi tới, sau khi thấy Tô Mộc liền cung kính gọi một tiếng Tô tiên sinh.
“Phong Thiên? Sao ông lại ở đây?” Tôi nhìn người tới nháy mắt vui mừng, lúc ấy ở yêu hồ bên ngoài phái Cản Thi chúng tôi đã không biết làm sao để đem Phong Thiên bọn họ theo nên đành để bọn họ lại bên yêu hồ, sau đó vẫn không liên lạc qua, bây giờ bỗng nhiên gặp lại ông ta khiến tôi có loại cảm giác như gặp lại bạn cũ.
Mặc dù ban đầu tôi có nhiều thành kiến với ông ta, nhưng thông qua việc ông ta siêu độ cho những chiến sĩ kia khiến tôi thật sự đã có cái nhìn khác.
“Con nhóc, đã lâu không gặp, không nghĩ hai người cũng ở đây.” Phong Thiên cười lên tiếng chào tôi, sau đó nói với viên cảnh sát: “Những người này đều là bạn bần đạo, tới nơi này tuyệt không có ác ý, các anh có thể yên tâm.”
Nói xong ông ta tỏ ý bảo viên cảnh sát đưa điện thoại vệ tinh cho tôi.
Liên lạc giữa Phong Thiên và quốc gia thật mật thiết, lần trước cũng là ở bộ công an gặp ông ta, bây giờ ông ta lại xuất hiện ở nơi này, hơn phân nửa cũng là ý của quốc gia.
Cho nên những cảnh sát kia cũng rất nể mặt mũi, thấy Phong Thiên nói vậy liền hướng chúng tôi cười một tiếng, lấy điện thoại vệ tinh đưa cho tôi.
Tôi lập tức gọi điện về nhà.
Nhưng điện thoại vang lên rất lâu đầu bên kia không có người tiếp. Tôi không cam lòng, gọi lại mấy cuộc, kết quả đều giống vậy. Tôi không khỏi lo lắng, nói với Tô Mộc tình hình ở nhà, hỏi ngôi nhà đó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Mặt Tô Mộc thoáng lộ vẻ khẩn trương, hiển nhiên trong lòng anh ấy cũng không chắc chắn.
“Đừng quá lo lắng, cô bé, cô muốn biết nhà có bình an hay không cứ tìm bần đạo. Tô tiên sinh mặc dù tìm đất nhìn nước so với bần đạo lợi hại hơn, nhưng chuyện con bói này sẽ kém một chút, không ngại thì để bần đạo coi cho cô một quẻ.” Phong Thiên nhận ra tôi cuống cuồng liền cười nói.
“Coi bói?” Tôi nghe vậy liền vui mừng, nhưng khi thấy bộ dạng cười ha hả của Phong Thiên lại do dự, coi bói có đáng tin không?
Thấy tôi không tin, tính khí trâu già của ông ta lại nổi lên, nói thẳng là coi không đúng không lấy tiền. Nói xong cũng không để ý tôi có đồng ý hay không, lấy ra ba nén hương đốt rồi cắm lên mặt đất tại chỗ, sau đó miệng bắt đầu nói lẩm bẩm, ngón tay không ngừng bấm đốt.
Giống như thật vậy.
Tôi sốt ruột trong lòng, thấy bộ dạng của ông ta như vậy không khỏi nắm tay thành quả đấm, sốt luột đi đi lại lại bên cạnh.
Tô Mộc cũng thật lo lắng, nhưng anh ấy trầm ổn hơn tôi nhiều, thừa dịp Phong Thiên đang coi quẻ liền điều động âm khí trên người ngưng tụ thành một quả cầu âm khí trong không trung.
Bởi vì có quả cầu âm khí, nhiệt độ bốn phía xung quanh lại càng thấp hơn.
Tôi với Phong Thiên thì không có gì, nhưng đám cảnh sát đứng bên cạnh không chịu nổi, người hơi run lên.
Chớp mắt Tô Mộc đã tạo ra một quả cầu lớn, sau đó cánh tay anh ấy đột nhiên phát lực, nâng quả cầu âm khí giống như ném bóng vào rổ vậy, chợt ném lên trên trời.
Quả cầu âm khí trong nháy mắt bay thẳng lên trời, sau đó hóa thành một ánh sáng đen biến mất không thấy.
Tôi không biết Tô Mộc làm quả cầu âm khí này là để làm gì, thấy anh ấy đã làm xong lập tức đi tới bên cạnh hỏi anh ấy vừa rồi đang làm gì.
“Liên lạc với Trịnh Lâm, bảo nó đi tới nhà xem tình hình thế nào.” Tô Mộc nói.
Tôi ngây người, Trịnh Lâm?
Từ lần Tô Mộc xảy ra chuyện thì Trịnh Lâm vẫn luôn đi theo bên người anh ấy, sau đó cũng chưa từng xuất hiện.
Tôi bởi vì lo lắng chuyện Tô Mộc cũng quên mất Trịnh Lâm, bây giờ chợt nghe Tô Mộc nói đây là đang liên lạc với Trịnh Lâm liền hỏi Trịnh Lâm bây giờ thế nào, nó ở đâu? Tại sao lâu như vậy cũng không xuất hiện?
Tô Mộc xoa xoa tóc tôi, bảo tôi yên tâm, Trịnh Lâm bây giờ rất khỏe mạnh, chuyện này anh ấy sẽ nói sau, bây giờ chờ Trịnh Lâm hồi âm đã.
Tôi từ ngày trước tới giờ dễ dàng bị phân tâm, nghe Tô Mộc nhắc tôi liền lại lo lắng cho gia đình.
Quả cầu âm khí kia bay đi rất lâu đều không thấy quay về, cũng không biết tình huống bên kia thế nào. May vào lúc này Phong Thiên bấm đầu ngón tay đứng lên, lau mồ hôi trên trán, nói: “Yên tâm đi, nhà cô mặc dù chợt có cơn song dữ nhưng được cát tinh chiếu, lại có cao nhân bảo vệ, không có việc gì.”
“Chợt có sóng dữ? sóng gì?” Tôi cuống cuồng nói, mặc dù Phong Thiên nói cha mẹ tôi không có việc gì nhưng tôi vẫn không nhịn được lo lắng, dẫu sao trong biệt thự có thể nói là cơ quan trùng trùng, trước có Tô Mộc bố trí cấm chế, sau lại có Thuồng luồng tiên chờ đợi, hẳn một chút gợn sóng cũng không có mới đúng, sao bọn họ có thể xảy ra chuyện.
“Chuyện của thể tôi cũng không tính ra, có điều có thể khẳng định người nhà cô bây giờ đều không sao.” Phong Thiên nói.
Sau đó ông ta hỏi tôi đến đây không đợi ở dưới, đột nhiên gọi điện thoại về nhà làm gì.
Tôi liền nhìn về phía Tô Mộc, dẫu sao chuyện này liên quan tới Phó Âm Kinh, đây là cơ mật của nhà họ Tô, tôi không biết có nên nói cho Phong Thiên không.
Tô Mộc cũng không nói chuyện Phó Âm Kinh, chỉ nói Tô Đoàn ở dưới trúng cơ quan, sinh tử không biết, muốn gọi điện cho nhà tìm xin giúp đỡ.
Phong Thiên sống hơn năm mươi năm, tinh tường nhân thế, thấy Tô Mộc không nói tỉ mỉ tự nhiên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói có thể ông ta có biện pháp, hơn nữa trước khi tới đây ông ta lấy được một phần tài liệu nội bộ của hiệp hội đạo giáo, đối với tình huống trong mộ ít nhiều biết một chút.
Nói xong ông ta bảo những cảnh sát kia quay lại tiếp tục canh gác, mình thì kéo Tô Mộc qua một bên, nói: “Nếu Tô Đoàn xảy ra chuyện thì việc này không nên chậm trễ, vãn bối cùng ngài đi xuống xem một chút.”
“Được.” Tô Mộc gật đầu một cái, bản thân anh ấy căn bản cũng không biết làm sao phá giải cơ quan này, tìm Phó Âm Kinh cũng chỉ muốn thử vận may một chút, bây giờ Phong Thiên nói trong lòng có dự tính tất nhiên anh ấy không từ chối nữa, đưa tôi cùng Phong Thiên lần nữa xuống dưới mộ.
Đại điện phía dưới vẫn như vừa rồi, không có gì thay đổi. Phong Thiên cũng là lần đầu tiên xuống, nhìn đại điện ồ lên thán phục, sau đó đi vòng quanh bốn phía nhìn một vòng, miệng chặc chặc vài tiếng.
Tôi lo lắng yêu quái chuột lần nữa lại bò ra, không ngừng thúc giục Phong Thiên đi nhanh.
Phong Thiên biết dưới mộ có nguy hiểm, nhìn một vòng cũng không trì hoãn liền đi theo chúng tôi xuống thẳng dưới ngôi mộ chính.
Sau khi đi xuống tôi kéo tay áo Phong Thiên, đưa ông ta tới vị trí Tô Đoàn biết mất, đem chuyện Tô Đoàn muốn lấy dầu giao bị trúng cơ quan nói cho ông ta.
Phong Thiên nghe được trên vách thường đốt là dầu giao cũng lộ vẻ khiếp sợ, biểu cảm không kém gì Tô Đoàn. Cũng may ông ta đã lớn tuổi, bình tĩnh hơn Tô Đoàn nhiều, sau khi khiếp sợ liền đi một vòng quanh vách đá rồi ngồi chổm hổm khẽ gõ tay xuống tấm đá.

Xác định phía sau tấm đá là khoảng không, ông ta cầm một thanh kiếm dài có hình dáng quái dị, thanh kiếm này toàn thân đều là xuyên qua nhiều đồng tiền cổ đại mà thành, thanh kim loại xuyên qua những đồng tiền hơi lóe sáng, hình như là vàng.
Nhưng vừa lấy thanh kiếm kia ra thì sắc mặt Tô Mộc đột nhiên căng thẳng, trực tiếp đưa tay lên ngăn trở ánh sáng kim loại tản ra từ thanh kiếm.
Thấy Tô Mộc sợ ánh sáng kia, tôi cũng không để ý Phong Thiên đang làm gì, nhanh chóng chạy tới trước mặt Tô Mộc, dùng cơ thể tôi che cho Tô Mộc, cũng ôm đầu anh ấy vào ngực tôi, nói: “Đó là cái gì, có thể khiến anh bị thương à?”
“Dương kiếm Tiền Ngũ Đế, pháp khí vô cùng hiếp hoi.” Biểu tình của Tô Mộc vẫn nghiêm túc như cũ, cả người đều co lại, vốn trước kia người cao mét tám bây giờ chỉ chừng mét hai, cẩn thận núp sau lưng tôi, không để cho ánh sáng kia chạm vào anh ấy dù chỉ một chút.
Có thể thấy được thứ kia quả thật rất lợi hại, tôi không khỏi cũng cẩn thận một ít, cởi áo khoác trên người choàng lên người Tô Mộc.
Nhưng bây giờ Tô Mộc đã thu nhỏ lại, toàn thân rất nhỏ chỉ như đứa trẻ hơn mười tuổi, kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng khiến đáng yêu không thể tả.
Tôi không khỏi sinh ra cảm xúc, đưa tay lên đỉnh đầu anh ấy xoa xoa.
“Lộc Dương, em đang làm gì vậy?” Tô Mộc ngẩng đầu lên hỏi tôi, trong giọng nói có chút khó chịu.
“Không gì cả, cuối cùng em cũng biết tại sao anh lại thích xoa đầu em vậy, thấy một cái đầu nhỏ đen thùi lùi ở trước mặt quả thật rất muốn xoa, giống như xoa đầu chó vậy.” Tôi cười nói, không phải ngửa đầu lên để nói quả thật rất thoải mái.
“Em nói lại lần nữa, ai là đầu chó?” Tô Mộc vốn không quá thoải mái, nghe được sự liên tưởng của tôi sắc mặc liền trầm xuống, sậm mặt lại hỏi tôi.
Nhưng bây giờ căn bản tôi không sợ anh ấy nữa, nếu là trước kia nhất định sẽ bị khí thế của anh ấy hù dọa, nhưng bây giờ dáng vẻ của anh ấy quả thực quá nhỏ, ngay cả khi tức giận cũng tản ra vẻ đáng yêu, rất buồn cười. Tôi không sợ mà đứng lên lại xoa đầu anh ấy một cái, nói: “Hóa ra anh còn có thể thu nhỏ thế này được, vậy sau này anh cứ thu nhỏ thì tốt, so với khi lớn lại càng đẹp trai đáng yêu hơn.”
“Em có tin khi anh lớn em sẽ càng thích không?” Tô Mộc càng khó chịu, gương mặt lạnh lùng nhìn tôi cười đểu một cái.
Giống như đang trêu chọc một đứa con nít vậy.
Nhưng không biết tại sao, gương mặt già nua của tôi tự nhiên đỏ bừng.
Anh ấy lớn tôi sẽ càng thích? Ý anh ấy là gì?
Trong nháy mắt tôi có chút ám muội, anh ấy có thể thoải mái trở nên lớn nhỏ, vậy sau này khi chúng ta làm chuyện ấy, anh ấy cũng có thể biến thành rất lớn?
Vừa rồi là anh ấy có ý này sao?
Từ cổ lên mặt tôi đều nóng ran, rùng mình một cái, lắc đầu, bây giờ đã là khá lớn, còn biến lớn hơn không phải tôi sẽ chết sao.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi Tô Mộc cười to thành tiếng, đói với phản ứng của tôi coi như hài lòng, nói: “Cho dù trở nên lớn hay nhỏ thì anh đều là chồng của em, em phải nhớ ký điều này.”
“Ừm ừm.” Thấy anh ấy cho tôi đường lui tôi lập tức gật đầu liên tục.
Sau đó sự chú ý lần nữa quay lại trên Dương kiếm Tiền Ngũ Đế, hỏi anh ấy kia rốt cuộc là pháp khí gì mà có thể khiến anh ấy sợ như vậy, có phải là rất lợi hại.
“Không hẳn là sợ, chẳng qua là anh vừa khôi phục âm khí, còn chưa được quá ổn định, hơn nữa Dương kiếm tiền ngũ đế này không giống các thanh kiếm khác. Dương kiếm tiền ngũ đế là pháp khí dương tính rất thường gặp trong đạo gia, là loại được làm bằng tiền xu được lưu thongon thời năm vị vua nhà Thanh tại vị, là vua Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long cùng Gia Khánh, gọi là tiểu tiền Ngũ đế.”
“Vậy trong tay ông ta là đại tiền Ngũ đế?” Tôi không nhịn được chen miệng hỏi.
“Phải.” Tô Mộc gật đầu một cái, sau đó giải thích: “Đại tiền Ngũ đế là tiền lưu thông qua 5 triều Tần, Hán, Đường, Tống, Minh. Thời gian lâu hơn, cũng hiếm hoi hơn, trên đó ngưng tụ dương khí nặng hơn. Dùng đại tiền Ngũ đế chế thành Dương kiếm tiền Ngũ đế uy lực nếu so với tiểu tiền ngũ đế thì lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng cái này cũng không phải là điểm trọng yếu.” Tô Mộc nói.
“Vậy cái gì là trọng yếu?” Tôi nghe cái này trong lòng đã thầm kinh ngạc, tiền này do kim loại chế tạo, được lưu thông qua hàng vạn người, hiển nhiên có chứa dương khí, vậy cũng có nghĩa nhân dân tệ cũng có thể khắc chế tiểu quỷ.
Như vậy nếu đi đường ban đêm gặp phải quỷ dắt hoặc những sự kiện linh dị khác, cầm bó lớn tiền giấy phòng thân thật ra đã rất an toàn. Người ta nói tiền có thể mua được cả ma quỷ giống như có thể lấy tiền để mua chuộc ma quỷ. Nhưng thật ra bởi vì trên đồng tiền có tụ hội dương khí người sống, có tác dụng khắc chế tiểu quỷ, cho nên thấy tiền thì tiểu quỷ liền trốn.
Thực tế đồng nhân dân tệ đang lưu hành nhiều nhất cũng chỉ khắc chế được hồn phách chưa hoàn toàn thành hình, hoặc là quỷ mới, tiền ngũ đế mới thật sự có thể đuổi được quỷ lớn hơn.
Bây giờ ngay cả xâu chuỗi đại tiền ngũ đế thành Dương kiếm tiền Ngũ đế cũng không phải là điểm quan trọng, vậy thanh kiếm này sẽ lợi hại thành dạng gì?
Cũng khó trách Tô Mộc sẽ sợ hãi như vậy.
“Dương kiếm đại tiền Ngũ đế có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ hội tụ nhân khí của mười triệu người mà thôi, còn thanh trong tay ông ta kia là những đồng tiền được lấy để làm khuôn đúc tiền, có thể gọi chúng là tiền mẹ.” Tô Mộc nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom