• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-173

Chương 158: Tôi biết bọn họ




Chương 158: Tôi biết bọn họ
“ẦM!” một tiếng, khối đá dưới chân cậu ta đột nhiên lật lên, Tô Đoàn chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó người lộn một cái rơi vào trong phiến đá.
“Tô Đoàn!” Tôi kinh hoảng kêu một tiếng, theo bản năng muốn xông tới kéo Tô Đoàn lại, nhưng tôi vừa định chạy đã bị Tô Mộc kéo lại: “Đừng đi!”
Nói chuyện vài câu, tấm đá lại vang lên một tiếng rồi đóng lại.
Toàn bộ ngôi mộ lần nữa khôi phục an tĩnh, thật giống như vừa rồi không có gì phát sinh.
Tôi đã hoàn toàn ngây người, trước sau cùng lắm chỉ ba giây đã không thấy tăm hơi Tô Đoàn đâu.
“Còn đứng ngây ở đó làm gì, mau cứu Tô Đoàn!” Tôi thấy Tô Mộc vẫn nghiêm túc đứng tại chỗ liền vội kêu lên.
Tô Mộc bây giờ hiển nhiên là đang nôn nóng, đáy mắt sâu như hang tối, chú tâm nói: “Bọn họ ngã xuống, mộ huyệt này là đại sư phong thủy Lý Thuần Phong cùng Viên Thiên Cương liên thủ hợp tác, bên trong không chỉ có cơ quan khắp nơi mà còn tràn đầy đồ vật phong thủy. Giống như Đường Dũng, sau khi Tô Đoàn ngã xuống đã hoàn toàn không có khí tức, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, điều này chứng tỏ phía dưới chắc chắn có cơ quan có thể ngăn cách người ở bên trong liên lạc với bên ngoài, tùy tiện xông tới mở gạch ra chẳng qua chỉ khiến bọn họ bị thương.”
“Vậy nên làm gì bây giờ?” Trong lòng tôi cứng lại. Tô Mộc cũng là lệ quỷ, cảm giác đôi với khí tức phải nói là xuất thần nhập hóa, ngay cả anh ấy cũng không cảm ứng được Tô Đoàn cùng Đường Dũng, chẳng lẽ bọn họ đã chết?
Cho dù chết thì sống phải còn khí tức, chết thì phải có hồn, Tô Mộc chắc chắn cũng biết đạo lí này.
“Em có nhớ Quyển Phó Âm Kinh Tô Đoàn đưa cho em không? Em có mang theo không?” Suy nghĩ một chút, đột nhiên Tô Mộc hỏi tôi.
Tôi bị hỏi có chút sững sờ, sau đó ảo não nói: “Không có, quyển sách đó quan trọng như vậy em không dám mang theo người, cất ở nhà. Trong quyển sách đó có phương pháp sao?
“Cũng không chắc, chẳng qua tác giả Phó Âm Kinh cũng họ Lý, nghe nói chính là con cháu của Lý Thuần Phong cho nên viết trong sách có lẽ sẽ có liên quan tới nơi này.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy do dự một chút rồi ôm tôi vào ngực giống như ôm công chúa, nói: “Bám thật chặt, bây giờ anh đưa em về lấy sách.”
“Về nhà?” Tôi kinh ngạc hỏi anh ấy. Đây chính là khu vực Lạc Dương, cách nhà tôi đi máy bay còn mất hơn hai giờ, anh ấy định ôm tôi bay về?”
Cho dù đã khôi phục nhưng chuyện này cũng sẽ tiêu hao rất nhiều âm khí đi?
Tôi bảo Tô Mộc đừng gấp gáp, sau đó lấy điện thoại di động giơ lên đỉnh đầu thử tìm tín hiêu.
Nhưng nơi này là trong núi sâu, bây giờ tôi còn đang ở trong động dưới lòng đất, đừng nói có tín hiệu, ngay cả thông tin nhà mạng cũng không xuất hiện.
Tôi liền như đưa đám, điện thoại không có tín hiệu, nếu muốn gọi về nhà cũng chỉ có thể đi ra ngoài, mà bên ngoài còn có một con chuột khổng lồ đang chờ tôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi không thể làm gì khác hơn là nói với Tô Mộc bảo anh ấy hộ tống tôi đi ra ngoài, tôi phải ra khỏi mộ tìm tín hiệu sóng điện thoại, như vậy có thể liên lạc với mẹ tôi, bảo bà chụp hình lại quyển Phó Âm Kinh gửi tới, như vậy chúng tôi cũng không cần về nhà.
Tô Mộc nghe vậy không lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn tôi một cái.
Với kế hoạch này tôi vốn không chắc lắm, thấy Tô Mộc không lên tiếng lại càng lo lắng, nói: “Làm sao? Quyển Phó Âm Kinh kia mẹ em không thể chạm vào phải không? Nếu là như vậy chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Dẫu sao khi Tô Đoàn đem sách cho tôi đã đặc biệt căn dặn rất nghiêm túc, bảo tôi cất giữ sách cẩn thận, đây chính là gia bảo tổ truyền của nhà họ Tô, không thể để người ngoài thấy.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
“Không, anh chẳng qua chỉ tò mò tại sao đầu óc người phụ nữ này lại đột nhiên sáng dạ vậy.” Tô Mộc đột nhiên cười, xoa đầu tôi nói.
Anh ấy vẫn ôm tôi, cũng không buông tôi ra, sau khi nói xong liền mang theo tôi bay lên, xuyên qua đường hầm nóng bỏng đó, lần nữa quay lại đại điện có pho tượng.
Lúc này yêu quái chuột đã hoàn toàn không thấy, toàn bộ đại điện liền giống như lúc chúng tôi vừa xuống vậy, không có chút dấu vết nào của con chuột nọ.
Cho dù như vậy tôi vẫn lo lắng nhìn quanh đánh giá một phen, dẫu sao Tô Đoàn nói bây giờ Tô Mộc cũng không phải đối thủ của yêu quái chuột, nếu như nó đánh lén chúng tôi có lẽ Tô Mộc sẽ thua thiệt.
Tô Mộc thấy tôi lo lắng liền cười, nói tôi không cần lo lắng, yêu quái chuột sẽ không đi ra ngoài lần nữa.
Tô Mộc một bên ôm tôi đi ra ngoài, một bên giải thích yêu quái chuột mặc dù đã thành yêu nhưng yêu lực không cao, cơ bản vẫn còn duy trì bản tính của loài chuột, chỉ hoạt động vào ban đêm, ban ngày không có khí tức xa lạ xông vào thì nó sẽ rất ít khi đi ra.
Tôi với Tô Mộc lúc trước đã chạm mặt với yêu quái chuột, cho nên khí tức bây giờ cũng không được coi là xa lạ.
Nghe vậy tôi liền yên tâm hơn rất nhiều, có điều thông qua lời của Tô Mộc tôi cũng đại khái suy đoán ra cấp bậc của yêu quái chuột túc trực bên linh sàng. Nó mặc dù đã tu hành ngàn năm, lại hút máu người nhiều năm như vậy nhưng có lẽ yêu hạch sẽ không quá bốn viên.
Trước kia Thuồng luồng tiên thối lúc khoe khoang đã từng nói, thời điểm nó biến thành xà yêu ngũ hạch mới có thể biến thành hình người, tất cả các loài yêu ngoại trừ hồ tộc trở ra nói chung cũng như vậy, bây giờ yêu quái chuột vẫn còn bản tính của chuột rõ ràng thì chắc chắn không có cách nào biến thành hình người, ít nhất chứng tỏ cấp bậc cao nhất của nó cũng chỉ đến bốn hạch.
Nếu tính như vậy, Tô Mộc vẫn đánh không thắng yêu quái chuột tứ hạch?
Vậy Thuồng luồng tiên kia không phải lợi hại hơn nhiều so với Tô Mộc sao?
Tôi đột nhiên có chút hối hận vì đã để Thuồng luồng tiên ở nhà, cảm giác nhà có đại thần như vậy tôi lại chỉ để nó làm một con chó giữ cửa giống như Tôn Ngộ Không phải làm Bạch Mã Ôn vậy.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, chớp mắt chúng tôi đã ra khỏi mộ huyệt, đi ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi hang động không được mấy bước thì phái sau chúng tôi có hai tiếng gầm lên: “Đứng lại! Các ngươi làm gì ở đây?”
Tiếng nói vừa cật lên đã có hai cảnh sát chĩa súng ngăn chúng tôi tại cửa, trợn mắt nhìn hai chúng tôi.
Tôi nhất thời bị sợ hết hồn, theo phản xạ muốn tụt khỏi người Tô Mộc.
Nhưng Tô Mộc không đồng ý, hai tay vẫn ôm chặt tôi như cũ, trên mặt mang một tia cười nhạt: “Tới tham quan, trong này cảnh sắc rất đẹp.”
“Đây là vùng đất quân đội, các ngươi vào bằng cách nào? Mang đi!” Hai viên cảnh sát nhìn chúng tôi như nhìn tội phạm vậy, đang nói chuyện họ đã vẫy gọi những người ở xa.
Một đám người mặc quân phục cùng súng ống trong nháy mắt đã xông tới, đem hai chúng tôi vây lại.
Tôi không khỏi hốt hoảng trong lòng, âm thầm chửi mình không có đầu óc.
Tối hôm qua rõ ràng là thừa dịp người khác ngủ đã cùng Tô Đoàn lén chạy vào, bây giờ trời đã sáng tất nhiên bọn họ sẽ có nhiều lính canh giữ. Vậy mà tôi quên sạch chuyện này, để mặc Tô Mộc ôm tôi ngang nhiên đi thẳng ra.
Tô Mộc thấy nhiều người như vậy vẫn không chút nào lo lắng, trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt như cũ, giải thích với các cảnh sát kia là chúng tôi thật sự tới đây du lịch.
Anh ấy giải thích một cách rất nghiêm túc, nhưng giọng lại giống như đang nói giỡn, đừng nói những viên cảnh sát kia không tin, ngay cả tôi cũng cảm thấy không cách nào lọt tai được.
Tô Mộc cũng không để ý những viên cảnh sát này có tin không, giải thích xong liền nhìn thẳng vào điện thoại vệ tinh trên ngực của viên cảnh sát trước mặt, nói: “Người anh em, điện thoại này của anh không tệ, chúng tôi muốn mượn gọi điện thoại một chút.”
“Có gì chờ khi tra hỏi rồi hãy nói.” Viên cảnh sát kia nói lạnh như băng, nói xong súng trong tay chỉ vào Tô Mộc, bảo Tô Mộc trước tiên để tôi xuống.
Tô Mộc lúc trước vẫn luôn hòa nhã nói chuyện giải thích, nghe được bảo phải để tôi xuống, sắc mặt anh ấy đột nhiên lạnh băng.
Nhiệt độ bên người bỗng nhiên giảm đi mấy phần!
Không riêng gì tôi, ngay cả những viên cảnh sát kia cũng cảm nhận được nhiệt độ có sự thay đổi, càng cảm nhận được nó tản ra từ người Tô Mộc, dừng một chút, nhìn Tô Mộc khiếp sợ.
“Tôi nói một lần cuối cùng, chúng tôi chẳng qua là tới du lịch, vô tình quấy rầy các anh. Bây giờ anh có thể đưa điện thoại cho tôi mượn không?” Anh ấy lạnh lùng âm hiểm nhìn viên cảnh sát đứng đầu, giọng đè thấp xuống tràn đầy uy hiếp.
Những viên cảnh sát kia mặc dù khiếp sợ với khí thế phát ra từ người Tô Mộc, nhưng dẫu sao anh ấy cũng chưa làm gì liền trợn mắt nhìn Tô Mộc giận giữ, không khí giữa hai bên trở nên căng thẳng, cảm giác đã tới ranh giới Tô Mộc ra tay.
Tôi cũng lo lắng muốn chết, rất sợ Tô Mộc cùng bọn họ có va chạm, nhưng bây giờ tình huống này chúng tôi đã không có cách nào thoát thân.
Ngay khi tôi lo lắng muốn chết, phía sau chúng tôi đột nhiên truyền tới một trận cười lớn, một âm thanh quen thuộc nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh hiểu lầm rồi, tôi biết bọn họ, anh đưa điện thoại cho anh ta đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom