• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-169

Chương 154: Tượng đá trong mộ




Chương 154: Tượng đá trong mộ

Thấy cậu ta khẳng định như vậy tôi cũng tin mấy phần, hơn nữa khí tímkia chính mắt tôi cũng nhìn thấy, ngôi sao sáng nhất kia quả thật cũng có thể là sao bắc đẩu, mặc dù tôi không hiểu cái gì mà địa thế thiếu nữ hàm xuân, nhưng trước mắt đây là mộ Võ Tắc Thiên có lẽ đã đúng tám chín phần mười.
Nghĩ một hồi có thể đi vào mộ Võ Tắc Thiên trong truyền thuyết, tôi liền không nhịn được một trận kích động.
Nhưng sự kích động chưa được năm phút tôi lại có chút bận tâm.
Mặc dù với các lăng mộ tôi một chữ cũng không biết, nhưng những năm nay tiểu thuyết liên quan tới trộm mộ nhiều như vậy, tôi thường đọc cũng biết xuống mộ địa nguy hiểm trùng trùng, huống chi đây là mộ Võ Tắc Thiên, bà ấy là nhân vật truyền kỳ, mộ huyệt có thể không nguy hiểm được sao?
Cũng không biết Tô Mộc ở dưới đấy thế nào, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ tới đây lòng tôi càng nôn nóng, không khỏi bước nhanh hơn chạy về hướng khí tím hiện lên.
Không bao lâu tôi đã chạy tới dưới chân luồng khí tím, Tô Đoàn quả thật nói không sai, nơi này thật sự có một hố to, cổ mộ ngay tại trước mặt.
Nhưng lúc này xung quanh hố to đã bị dây cảnh giới ngăn cách ra, cách hố hơn hai trăm mét đã có không ít lều trại, bên trong rất ồn ào, hiển nhiên có không ít người trông coi nơi này.
Cũng phải, tự nhiên xuất hiện một ngôi mộ cổ thời Đường, chắc chắn tin này sẽ gây huyên náo rất lớn, những người đó chắc cũng là các chuyên gia khảo cổ cấp quốc gia.
Cũng may giờ trời đã khuya, chỉ có hai chiến sĩ cảnh sát đứng gác bảo vệ, không cần tôi nói, Tô Đoàn đã nhanh chóng lấy ra một tấm bùa khống quỷ màu vàng, ném ra ngoài.
Cậu ta mang theo bên mình hồn phách của vận động viên cử tạ, chỉ là anh ta vừa chết chưa được bao lâu, năng lượng hồn phách quá yếu nên tôi không nhìn thấy.
Cho dù như vậy, hai viên cách sát kêu á một tiếng, sau đó cơ thể hai người như bị khống chế vậy, ngực áo bị nhô về phía trước, hai viên cảnh sát lao thẳng vào thân cây.
Sau đó mấy giây cả hai viên cảnh sát đều bị va chạm đến hôn mê.
Giải quyết hai người bọn họ xong tôi không dám trì hoãn nữa, sợ một hồi lại có người khác đến đổi gác, vội vàng tóm lấy dây thừng tụt xuống hố.
Tô Đoàn giữ sợi dây lại, hỏi tôi định làm gì?
“Đương nhiên là xuống mộ, ông Hai của cậu ở dưới đó, chúng ta không phải xuống đó tìm anh ấy sao.” Tôi bị Tô Đoàn hỏi liền thấy lạ, lúc trước là cậu ta gấp gáp như vậy, vừa nghe Tô Mộc xảy ra chuyện ở Lạc Dương liền mua vé máy bay ngay, vậy mà đến cửa cổ mộ rồi lại cứ đứng đây.
“Phía dưới rất nguy hiểm, bà không thể tùy tiện đi xuống, nếu như bà có vấn đề gì ông Hai không kéo cháu xuống âm phủ cùng mới là lạ. Hơn nữa làm sao bà chắc hiện giờ ông Hai đang ở phía dưới? Muốn đi xuống cũng là cháu đi xuống trước dọn đường.” Tô Đoàn nói.
Vừa nói cậu ta vừa lấy ra một cái muỗng màu trắng bạc ném xuống đất, cặp mắt chăm chú nhìn cái muỗng kia.
Tôi thấy cậu ta lo lắng như vậy cũng không khỏi lo lắng theo.
Cái muỗng kia xoay vòng trong không trung, thật giống như con quay vậy, cuối cùng khi rơi xuống đất cái muỗng chỉ thẳng vào cửa của cái hố to kia.
“Xuống mộ.” Thấy cái muỗng chỉ thẳng vào cửa mộ huyệt, Tô Đoàn khẽ cong miệng cười, nói hai tiếng.
Nói xong cậu ta cột dây thật chặt rồi tụt xuống hố.
Trong hố rất khô ráo, nhiệt độ cũng rất cao chứ không lạnh lẽo như tôi tưởng tượng.
Tôi theo sát sau lưng Tô Đoàn tụt xuống hố, vừa mới đi một chút trong lòng liền thấy lo lắng.
Bởi vì nhiệt độ nơi này quá cao, dựa theo kinh nghiệm trước đây của tôi, phàm là nơi có âm khí nặng phần lớn sẽ rất lạnh lẽo ẩm ướt, không thể nào lại khô như vậy.
Hơn nữa trong quá trình tụt xuống tôi đã tản ra sợi âm, thử liên lạc với âm khí trong động. Nhưng sợi âm vừa mới rải rác đi ra ngoài thì huyệt thái dương của tôi đã truyền tới một trận đau nhức, thật giống như ý thức bị cháy vậy.
Sợi âm vừa lan rộng chưa được bao xa cũng nháy mắt biến mất không tung tích.
“Bà Hai, nơi này dương khí rất nặng, bà ngàn vạn lần không nên lại dùng âm khí để dò xét.” Tô Đoàn ý thức được tôi xảy ra chuyện liền lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Dự cảm xấu trong lòng tôi càng mãnh liệt hơn, gật đầu một cái, đưa tay day huyệt thái dương để giảm bớt đau đớn.
May vừa rồi chỉ là dò xét, tôi bị thương cũng không nặng, rất nhanh chúng tôi đã xuống tới đáy hố.
Không gian toàn bộ đáy hố rất lớn, mặt đất có một đám đá vụn, chính là rơi từ hố sụt trên đỉnh động, xung quanh rất sạch sẽ, ngoại trừ có mấy pho tượng binh lính bằng đá thì phần lớn là các hình vẽ tinh sảo trên tường.
Tôi và Tô Đoàn cầm sẵn đèn pin đã chuẩn bị, bật lên quét quanh mộ một lần tìm bóng dáng của Đường Dũng và Tô Mộc.
Kết quả nơi này bóng một người cũng không thấy, cũng không có cánh cửa nào khác, giống như đây là một không gian hoàn toàn độc lập.
Tôi không khỏi nhìn về phía Tô Đoàn.
Biểu tình Tô Đoàn ngược lại vẫn bình thường, nói thẳng đây là một đại điện, không phải phòng mộ chính, Đường Dũng hẳn mang theo ông Hai đi tới phòng mộ chính, âm huyệt đều tồn tại ở phòng mộ chính.
Vừa nói cậu ta vừa đưa đèn pin cẩn thận tìm kiếm bốn phía xung quanh, nói cửa cơ quan hẳn được giấu kín ở chỗ này, cẩn thận tìm một chút là được.
Tôi thấy trong lòng cậu ta đã có dự tính cũng yên tâm một ít, cùng Tô Đoàn đi tìm cơ quan.
Các bích họa trên tường bởi vì trải qua thời gian quá lâu rồi đã bị loang lổ rất nhiều, mặc dù có thể thấy được vẽ rất dày công tinh sảo nhưng đã hoàn toàn không nhìn ra nội dung hình vẽ là gì. Tôi lần theo tìm một vòng, sau đó đưa mắt nhìn tới tượng đá trong đại điện.
Những tượng đá này dường như đứng lung tung trong đại điện, nhìn đủ về các hướng, trên người đã có một tầng bụi đất dày, trong tay còn cầm thanh kiếm rất lớn bằng đá.
Tôi đi tới trước mặt tượng đá gần nhất, đưa tay mò mẫn trên người nó muốn tìm xem có cơ quan trên người hay không.
“Đừng chạm!” Ngay khi tôi sắp chạm vào tượng đá thì Tô Đoàn đột nhiên hô to một tiếng. Tôi sợ run run một chút, lập tức thu tay lại.
Chớp mắt Tô Đoàn đã chạy tới bên cạnh tôi, trên trán đã nổi lên một lớp mồ hôi lạnh, lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Bà Hai, những tượng đã này dường như đã bị di chuyển.”
“Đã di chuyển?” Tôi trong lòng cả kinh, không khỏi lui về sau mấy bước, cách xa tượng đá một ít.
Tô Đoàn gật đầu một cái, soi đèn pin lên lưng tượng đá, nói: “Bà nhìn này, có dấu vết bụi đất rơi xuống, hơn nữa còn có dấu vết đá ma sát. Tượng đá này ở đại điện hẳn là vệ sĩ canh giữ bên linh cữu, căn cứ vào chế độ cấp bậc thời cổ đại không thể đứng lộn xộn như vậy, hẳn phải xếp thành hàng mới đúng. Những tượng đá này rõ ràng đã di chuyển, không nên tùy tiện đụng vào bọn chúng.”
“Liệu trên người bọn họ có cơ quan không? Còn có thể di chuyển nữa không?” Nghe Tô Đoàn phân tích rất có lý, tôi liền càng lo lắng.
Trừ đám tượng đá ra, tôi cùng Tô Đoàn đã cẩn thận tìm một lần nhưng không tìm thấy nút ấn mở cửa gì, bây giờ hy vọng duy nhất chính là trên người những tượng đá này, Tô Đoàn lại nói không phải bọn họ.
Hơn nữa những tượng đá này đã di chuyển chứng tỏ bọn chúng có công kích rất mạnh, bây giờ chúng tôi nên làm gì, cũng không thể cứ chờ như vậy đi?
“Nhất định sẽ di chuyển nữa, chúng ta chỉ cần tìm hiểu rõ tại sao lúc trước chúng di chuyển là được.” Tô Đoàn nói.
Nói xong cậu ta mở ba lô đeo trên hai vai của mình, từ bên trong lấy ra một đống đồ, có chu sa, bùa vàng, bút lông, nước cùng các hạt đậu đủ màu sắc…
Những thứ này thuộc tính có âm có dương, cậu ta dựa theo âm dương chia thành hai loại, sau đó đốt nến khai đàn làm phép.
Chỉ thấy cậu ta ngồi ở đối diện tượng đá, xuyên qua ánh nến hướng về phía tượng đá nói lẩm bẩm, còn đem chu sa, đậu ngũ sắc gì đó tạt vào hướng tượng đá.
Tinh thần tôi khẩn trương dị thường, tránh xa xa, rất sợ những đồ kia kích hoạt tượng đá, nó đột nhiên lại di chuyển.
Ai ngờ tôi đợi rất lâu, Tô Đoàn đem hai loại đồ âm dương trước mặt cũng hắt xong rồi mà tượng đá vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Lần này ngay cả Tô Đoàn cũng không giữ được vẻ bình thường nữa, trên trán rịn mồ hôi nhiều hơn đã chảy thành dòng trên mặt của cậu ta, theo gò má từng giọt rơi xuống.
Hồi lâu Tô Đoàn đem thu đồ vật vào, sắc mặt khó coi phủi đất trên người, đứng lên.
“Thế nào?” Tôi đã sớm không nhịn được muốn hỏi cậu ta, thấy cậu ta làm xong lập tức hỏi.
“Không được gì.” Tô Đoàn lắc đầu một cái, trên mặt đầy vẻ khó hiểu, nhìn tôi một cái rồi nói: “Dựa theo thông lệ xưa nay, trong mộ đế vương thường có thị vệ canh giữ bảo vệ mộ chủ an toàn. Trong những tượng thị vệ này đều là những thị vệ trước kia bảo vệ mộ chủ lúc còn sống, khi mộ chủ chết đi thì bản thân thị vệ này cũng phải chết theo, đem thi thể đưa vào trong đất bùn như nhộng làm kén, sau đó tạo ra loại đá này rồi điêu khắc thành thị vệ. Bất kể là chọn phương thức nào thì trên người bọn họ đều có một điểm giống nhau, chính là có giấu một tia địa hồn.”
“Tia địa hồn này theo thời gian càng ngày càng mạnh, hung tính cũng càng ngày càng lớn, nhưng vừa rồi bất kể cháu dùng dương khí công kích hay dùng âm khí dẫn dụ thì pho tượng này cũng không có phản ứng gì, chẳng lẽ địa hồn trong nó đã biến mất không thấy?”
Tô Đoàn càng nói càng tỏ vẻ không hiểu, sắc mặt trở nên tương đối khó coi, sau cùng đi quanh ngôi mộ một vòng rồi bất lực ngồi xuống đất.
Thấy cậu ta như vậy tôi cũng vội vàng tiến tới, hỏi: “Địa hồn biến mất thì cứ biến mất, nếu như địa hồn đã biến mất chứng tỏ những pho tượng kia sẽ không cử động nữa, hay chúng ta tới kiểm tra trên người bọn chúng xem có cơ quan mở cửa không.”
“Vô ích.” Tô Đoàn bất lực lắc đầu một cái: “Địa hồn chính là chìa khóa mở cửa, vừa rồi cháu đã cẩn thận lục soát, xung quanh đây căn bản không có đồ khác có thể chứa địa hồn. Nói cách khác địa hồn chỉ có thể tồn tại ở trong pho tượng này, nếu như trong này không thấy địa hồn thì cửa ngôi mộ kia cũng hoàn toàn bị phong kín. Ông Hai không ở bên trong thì tốt, chúng ta ra ngoài là được, nếu như ông Hai thật sự ở bên trong…”
Nói phía sau giọng Tô Đoàn càng ngày càng nhỏ. Lại có thể nghe từ trong giọng cậu ta ra sự tuyệt vọng.
Lòng tôi nháy mắt như bị lạnh đi.
Đây chính là mộ Võ Tắc Thiên, mộ lớn như vậy, mười phần thì có tám chín phần liền cất giấu âm huyệt, dựa theo tôi phỏng đoán trước khi đến thì nhất định Tô Mộc bọn họ đang ở trong mộ, nếu như mộ không thể mở ra được nữa thì Tô Mộc cùng Đường Dũng không phải vĩnh viễn kẹt bên trong sao?
Nghĩ tới điều này hốc mắt tôi liền ướt , vội vàng vọt tới trước mặt tượng đá đưa tay lần mò khắp xung quanh.
Tôi cũng không tin địa hồn này là chìa khóa duy nhất, trên người chúng biết đâu sẽ lại có cơ quan khác?
Tay tôi sờ vào đá lạnh như băng, lục lọi từ dưới lên trên, rất sợ bỏ qua bất kỳ một xó xỉnh nào.
Mới sờ tới bụng tượng đá thì trong tượng đá kia truyền ra một lực hút, đem hút tôi vào tượng đá. Lực hút rất lớn, trong nháy mắt tôi không thể động đậy.
“Tô Đoàn!” Tôi lớn tiếng gọi Tô Đoàn.
Tô Đoàn tất nhiên đang nhìn tôi hành động, thấy điều dị thường đã rất nhanh chạy tới lôi cánh tay tôi, muốn tách tôi khỏi tượng đá.
Nhưng tượng đá kia giống như một khối nam châm lớn vậy, còn tôi giống như người làm bằng sắt bị hút chặt vào, Tô Đoàn có kéo thế nào tôi cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Chớp mắt tôi liền thấy khác lạ, dường như khí lực trên người tôi đã bị hút khô.
Mà dính vào tượng đá càng lâu tôi mơ hồ phát hiện màu sắc tượng đá cũng thay đổi, bắt đầu xắm ngắt bây giờ giống như ngọc thạch.
Tôi cố gắng nhìn về phía Tô Đoàn, vừa định hỏi đây là tình huống gì thì Tô Đoàn chợt buông tôi ra, nghiêng đầu nhìn phía sau tượng đá, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ dị thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom