• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-139

Chương 128:Thân phận của Diệp Nhu(một)




Chương 128:Thân phận của Diệp Nhu(một)
“Ừm,rất giật mình sao?” Thuồng luồng tiên trừng mắt, khó chịu nhìn tôi.
Ánh mắt kia, giống như ông ấy ăn cương thi trúng độc là do tôi, cái mặt khó chịu khi nhìn tôi.
Không phải chính ông ta nhìn đâu cũng thấy thèm, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn sao, đáng đời.
Tôi thầm mắng, nhưng ông ta bị báo ứng thì tôi cũng không cảm thấy vui gì, dù sao quả phụ họ Vương hai lần cử hung thú thượng cổ làm phiền tôi, tôi còn trông cậy vào thuồng luồng tiên có thể báo thù rửa hận cho tôi nữa, hiện tại nó bị thương, vậy không thể trở về giết tới quả phụ họ Vương được.
Thấy tôi mặt mày phiền muộn, thuồng luồng tiên không biết tôi đang lo lắng cái gì, còn tưởng rằng tôi đau lòng cho ông ta, nhếch miệng cười một tiếng, cái đuôi phủi phủi hai cái trên cổ tay tôi, nói: "nhóc con,thật ra cô không cần lo cho tôi, ở đây không phải âm khí rất nồng đậm hay sao, mà nói thật, con cá âm nhỏ lần trước của cô... mùi vị rất khá, nếu có có thể làm ra hai con cho ông nội thuồng luồng tiên ta đây thì đừng nói cái gì mà hung thú thượng cổ, dù là ông trời, ông đây cũng có thể đánh nó cho cô!"
Thấy ông ta lại có ý đồ với Cá âm nhỏ, tôi không đợi ông nói xong, trực tiếp xen lời ông ấy: "Cá âm nhỏ thì coi như thôi, ngay cả chỉ ngưng tụ âm khí thành sợi âm tôi còn không làm được, còn mong chờ tôi áp súc âm khí thành chất lỏng ngưng tụ cá âm hay sao? Đừng có mơ giấc mơ tốt đẹp như vậy nữa.”
Thấy tôi nói vậy, thuồng luồng tiên sửng sốt một chút, sau đó cái đầu đang ngẩng cao bỗng nhiên rũ xuống, trở nên mềm oặt, nói: "đúng là, người còn đang đi bộ, chờ người có thể bay thì không hiện thực chút nào cả.”
Nói xong thở dài,rồi quấn cơ thể rắn vào cổ tay của tôi, giống như tôi đang đeo một chiếc vòng hình rắn vậy, bảo tôi nhanh đi khỏi, tránh cho con cáo kia quay trở lại giết rắn.
Nhìn bộ dáng ũ rũ cúi đầu, tôi đột nhiên thấy buồn cười, mặc dù ông ta bị thương tôi cũng khá bực, nhưng bình thường ông ta đã quen kiêu ngạo, đột nhiên trở nên như vậy, rất khôi hài.
Ta đã nhìn ra con cáo nọ là yêu tinh, biết nó rất nguy hiểm, chế giễu thuồng luồng tiên vài câu, liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi nhìn đến hai anh cảnh sát đang ngất xỉu, tôi liên thấy hơi phức tạp.
Mặc dù bọn họ đang phụ trách giám sát tôi, nhưng tôi không có thù oán gì với họ, không thể mặc kệ không lo cho được.
Ta không thể làm gì khác hơn là bảo thuồng luồng tiên đánh tỉnh họ.
Ai ngờ thuồng luồng tiên lại lắc đầu rắn , nói là không thức tỉnh họ được, năng lực hiện tại của ông ta chỉ có thể làm bọn họ ngất xỉu, không thức tỉnh bọn họ được.
Tôi bị làm khó, tuy nơi này cách nơi dựng lều không xa, nhưng tôi dù ăn no bể bụng thì chỉ có thể kéo về một người, ở đây có hai người to con vạm vỡ, sao tôi có thể kéo về được chứ?
Khi tôi đang vò đầu bứt tai thì khóm rừng trước tôi vang lên tiếng sột xoạt, tình thần tôi lập tực căng thẳng, ngẩng đầu nhìn qua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom