• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-103

CHƯƠNG 103: TIẾNG NHAI NUỐT




CHƯƠNG 103: TIẾNG NHAI NUỐT
Thuồng luồng tiên nói như vậy, tôi cũng không ngăn cản nữa, đồng ý để tài xế đi cùng chúng tôi vào, chỉ dặn dò thêm anh ta lát nữa nếu có tình huống dị thường nào liền phải chạy nhanh.
Tài xế thấy tôi chịu mang anh ta vào liền vui vẻ, gật đầu liên tục, nói anh ta tên là Nhâm Cường, bảo tôi gọi anh ta là Cường Tử.
Tôi gật đầu một cái, không nói nhảm gì thêm, đi một vòng quanh tường rào bên ngoài đài hỏa táng, muốn tìm một nơi có thể dễ dàng để trèo tường nhảy vào.
Sau khi đi một vòng tôi mới phát hiện, mặc dù đây là đài hỏa táng nhưng ý thức an toàn cao vô cùng, trên tất cả mặt tường bao đều có lưới điện thật cao, phía trên còn ghi rõ tám chữ: “Lưới điện cao thế, cấm không đến gần!”.
Tôi còn nghĩ lưới điện là lừa người, bèn cố ý lấy một khúc gỗ ném lên, vừa tiếp xúc với lưới điện chớp mắt đã có tia điện phóng ra nổ đùng đùng.
Lúc này tôi mới từ bỏ ý định, biết đây là điện cao thế thật, nếu tôi muốn vào bằng cách trèo tường khác nào tự tìm cái chết.
Cửa đài hỏa táng đang đóng chặt, có thể thấy trên cửa cũng rõ ràng có lưới điện cao thế, toàn bộ đài hỏa táng mặc dù không có nhân viên an ninh nhưng sự an toàn so với nhà tù thì không kém chút nào.
Lần này tôi thấy có chút khó khăn, không nghĩ đài hỏa táng lại vững chắc như vậy, tôi làm sao có thể đi vào?
Tôi đang đăm chiêu suy nghĩ, gã Cường Tử kia mặt lại đầy hưng phấn, giống như không phải cùng tôi vào đài hỏa táng mà cùng tôi tới kho bạc ngân hàng vậy, nhìn tôi ngày càng nhiệt tình. Sau một hồi nhìn tôi anh ta mới ý thức được rằng tôi đang gặp phải tình cảnh khó xử, hỏi tôi thế nào.
“Không có gì, tôi đang nghĩ đi vào thế nào.” Tôi nói.
“Gọi điện thoại bảo người bên trong ra đón cô là được.” Cường Tử nói một cách khó hiểu.
Lúc này tôi mới phát hiện suýt chút nữa tôi lỡ miệng, liền giải thích giờ này gọi bọn họ đi ra quá phiền toái, hơn nữa tôi cần lặng lẽ dò xét bên trong, nếu nhiều người thì khó tránh khỏi sẽ kinh động với ‘thứ’ ở trong đó, lúc ấy sẽ rất khó khăn.
Nghe tôi giải thích như vậy Cường Tử liền lộ vẻ mặt hiểu biết, hai mắt nhìn tôi cười thần bí, tỏ vẻ vừa muốn nói vừa thôi.
Tôi đang phiền lòng để tìm cách vào, thấy anh ta như vậy bảo anh ta có gì cứ nói, chớ có dông dài.
“Đại sư, tôi biết một cách đi vào, có điều… cách này không thanh lịch lắm, sợ làm nhục thân phận của ngài.” Cường Tử nói.
Tôi ngạc nhiên cùng mừng rỡ, bảo anh ta nhanh đưa tôi vào.
Cường Tử có chút đắn đo, cuối cùng thấy tôi tỏ vẻ nôn nóng mới gật đầu một cái, nói: “Đại sư, cô đi với tôi.”
Nói xong anh ta đưa tôi đi dọc theo tường rào một lát, đi gần nửa vòng mới chỉ vào góc tường, nói: “Nơi này có một lỗ chó, trước kia tôi đều chui vào theo lối này.”
Vừa nói, giống như ý thức được gì đó, tay đột nhiên che miệng, lúng túng nhìn tôi.
“Anh trước kia đã đi vào? thường xuyên đến đài hỏa táng này? Tới đây làm gì?” Tôi không khỏi thắc mắc.
Anh ta là một tài xế taxi, vụng trộm chạy tới đài hỏa táng làm cái gì? Lúc trước tôi còn tưởng rằng anh ta vì có quan hệ thân thiết với ông Lý nên mới quen thuộc với cấu trúc đài hỏa táng, bây giờ xem ra là có ẩn tỉnh khác.
“Cái đó…” Ho khan một cái. “Tôi đến để tìm kích thích.” Cường Tử nói.
Lúc nói chuyện anh ta cứ nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút bối rối kiểu có tật giật mình.
Tôi có cảm giác Cường Tử này không đơn giản, anh ta liều mạng xin tôi đưa anh ta vào nhất định còn có những mục đích khác không thể cho người biết!
Nhưng bây giờ tôi cũng không để ý nhiều như vậy, ít nhất để anh ta theo tôi nào là có chỗ tốt, nếu không tôi cũng không biết nơi này có một lỗ chó có thể chui.
Để Cường Tử đi trước dẫn đường, anh ta đối với chui lỗ chó này là việc quen thuộc làm rất dễ, không mấy giây đã chui vào bên trong đài hỏa táng.
Tôi cũng đi theo Cường Tử chui vào, sau khi tiến vào Cường Tử còn cẩn thận đem cành lá rụng bên cảnh đẩy qua che lại lỗ chó.
Sau đó Cường Tử hỏi tôi muốn đi đâu thì cứ nói, anh ta có thể đưa tôi đi.
Cho dù Cường Tử theo tôi vào có mục đích gì, bây giờ tôi cần anh ta cho nên tạm thời không đuổi anh ta đi mà để anh ta đưa tôi vào trong phòng giữ xác.
“Được rồi!” Cường Tử đáp một tiếng, sau đó trông anh ta có vẻ căng thẳng, giống kiểu đang đi ăn trộm, bộ dáng lén lút rón rén dọc theo chân tường hướng tới bóng mờ của tòa nhà ba tầng đối diện đi tới.
Cũng không chậm trễ, tôi học theo bộ dáng của anh ta chạy theo. Nhưng nhìn động tác thuần thục của anh ta khiến tôi đối với anh ta càng tò mò hơn.
Sau khi chạy đến tòa nhà ba tầng, anh ta lanh lợi nhìn bốn phía xung quanh một chút, sau khi chắc chắn không có ai phát hiện ra chúng ta liền mò từ trong túi ra một chùm chìa khóa mở cửa phòng giữ xác.
Tôi bây giờ đã không thể dùng tò mò để hình dung, đơn giản là vui mừng, vui mừng tôi đã đem anh ta theo, nếu không có người cạy khóa cùng lén lút một cách chuyên nghiệp thế này đi cùng thì thật không dễ dàng.
Anh ta đưa tôi vào trong tòa nhà ba tầng, trong bóng tối mò lên lầu thứ ba.
Vừa tiến vào hành lang lầu ba tôi liền cảm giác được âm khí nơi này nồng đậm hơn những nơi khác, hiển nhiên phòng giữ xác ở đây.
Nhìn hành lang đen ngòm trước mặt, nghĩ đến trong bóng tối phía trước là phòng giữ xác, cho dù có Thuồng luồng tiên đi theo tôi cũng không khỏi sợ.
Nhưng Cường Tử trước mặt tôi không tỏ vẻ khác lạ gì, vẫn sải bước như cũ đi về phía trước, đi thẳng tới cuối lầu ba anh ta mới cười giảo hoạt một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc, nói: “Chính là chỗ này.”
Nói xong anh ta móc ra một chìa khóa, cắm vào khóa cửa, đồng thời chuyển động mật mã khóa, mở hai khóa cùng một lúc.
Không lâu sau cửa phát ra một tiếng cạch, cửa bật ra.
Nhưng cửa vừa bật ra, phòng giữ xác vốn yên tĩnh đột nhiên phát ra một loại âm thanh!
nhồm nhoàm…
Âm thanh kia rất rõ ràng, giống như có người gặm xương ngay lỗ tai tôi, hơn nữa gặm rất có nhịp điệu.
Ở hoàn cảnh này, tôi vốn đang khẩn trương, nghe được âm thanh này suýt chút nữa chạy đi vì sợ.
Cường Tử gan lớn lúc này rốt cuộc đã sợ chạy tới, run run hai cái, sau đó kinh hoảng quay đầu nhìn tôi, nói: “Đại sư, là tiếng nhai…”
“Tôi có nghe.” Giọng tôi thậm chí còn run hơn cả giọng của Cường Tử.
Cùng lúc đó tôi chạm vào dấu Thuồng luồng tiên trên cổ tay, ánh sáng đen lóe lên xông vào trong phòng giữ xác.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên vào bắt cương thi?” Mặc dù sợ nhưng Cường Tử vẫn hỏi tôi.
Thậm chí anh ta còn xắn tay áo giống như chuẩn bị cho một trận đánh nhau.
Tôi vội vàng níu anh ta lại, dù tôi với anh ta không quen biết nhưng dẫu sao mạng của anh ta cũng là một cái mạng, bây giờ còn không biết tình huống bên trong là gì, không thể tùy tiện đi vào.
Mọi chuyện cứ chờ Thuồng luồng tiên đi ra là nói sau.
Tôi đã quyết định như vậy, để cho anh ta ngoan ngoãn chờ bên ngoài, muôn ngàn lần không thể đi vào. Anh ta nghe vậy có chút bất ngờ, nhìn tôi một cái, chần chừ nói: “Đại sư, không phải cô đang sợ chứ?”
“Tôi nào có?” Tôi mạnh miệng nói.
“Cô còn run hơn cả tôi.” Cường Tử nói, vừa nói anh ta vừa nhìn tôi hồ nghi.
“Đây là tôi đang hưng phấn, anh biết cái gì.” Tôi đè nén sự sợ hãi trong lòng, mạnh mẽ nói.
Nói xong tôi lo lắng nhìn về hướng phòng giữ xác, tiếng nhai bên trong cũng không vì Thuồng luồng tiên đi vào mà dừng lại, bên trong cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào khác.
Tôi không khỏi có chút nôn nóng, vừa lo lắng cho sự an toàn của Thuồng luồng tiên, càng lo hơn chính là không biết việc gì đang xảy ra bên trong.
Tôi đợi chừng nửa giờ, Thuồng luồng tiên không thấy đi ra, cũng không có bất cứ tin tức gì của nó. Tinh thần tôi đã căng thẳng tới cực điểm, một chút kiên nhẫn đã hầu như không còn, vừa muốn vọt vào nhìn xem rốt cuộc Thuồng luồng tiên đang làm gì lại vừa sợ thật sự bên trong có cương thi.
Bây giờ bên cạnh tôi không có ai, nếu thật sự gặp cương thi có lẽ không cần cương thi ra tay thì tự tôi cũng sợ mà chết.
“Đại sư, rốt cuộc cô có làm được không, không phải cô chỉ đi lừa tiền chứ?” Cường Tử rốt cuộc cũng không nén được tức giận, vội vàng nói.
Nói xong anh ta gạt tay một cái, nhấc chân đi vào phòng giữ xác.
Tôi vội vàng níu anh ta lại, sống chết không chịu để cho anh ta đi vào.
Ai ngờ anh ta sờ sờ cái túi, một hồi mang ra hai tấm bùa màu vàng quơ quơ trước mặt tôi: “Yên tâm đi, tôi có vũ khí phòng thân. Vốn tôi đã sớm chuẩn bị, cô không đến thì tôi cũng muốn vào xem một chút, ai biết cô nhóc cô là kẻ xấu, bản lĩnh không có mà dám giả vờ là đại sư, vậy mà vừa rồi tôi còn một câu đại sư hai câu đại sư cô cũng thật dám đáp ứng.”
Thái độ của anh ta với tôi chớp mắt liền thay đổi, liếc đểu tôi một cái.
Nhưng anh ta vẫn đem hai lá bùa chia ra dán lên người tôi cùng anh ta, nói: “Cô chờ ở đây, tôi muốn vào xem một chút.”
Nói xong anh ta không do dự nữa, nhấc chân đi vào.
Tôi vốn không muốn đi vào, nhưng anh ta vừa đi thì hành lang tối om chỉ còn lại mình tôi, mặc dù đã dán bùa lên người nhưng tôi vẫn thấy sợ.
“Đợi tôi!” Gọi anh ta một tiếng, tôi bước nhanh theo vào.
Sau khi vào tôi mới phát hiện cương thi trong tưởng tượng cũng không tồn tại, bên trong ngoại trừ mấy thi thể ở trên bàn thì hoàn toàn trống rỗng, căn bản không có người khác.
Cho dù như vậy thì tinh thần tôi vẫn căng thẳng, dẫu sao quả thật trong này có tiếng động lạ xuất hiện, biết không chừng một trong các thi thể kia lại đột nhiên ngồi dậy.
Tôi đi sát sau lưng Cường Tử, ánh mắt đảo nhanh quanh phòng xác tìm kiếm bóng dáng Thuồng luồng tiên.
Chỉ là tìm một vòng tôi cũng không thấy Thuồng luồng tiên đang ở nơi nào.
Tiếng nhai vẫn lọt vào tai rõ ràng hơn, Cường Tử sau khi đi vào cũng có chút căng thẳng, bây giờ anh ta đã hoàn toàn không để tôi vào mắt, một bên vừa đi về phía trước vừa ra lệnh cho tôi giọng như sai lính quèn, bảo tôi để ý thấy có gì khác thường phải nhanh chóng gọi anh ta.
Tôi gật đầu một cái, trước kia quen đi phía sau Tô Mộc, cho dù sau đó Tô Mộc không có thì bên cạnh tôi vẫn luôn có Đường Dũng bảo vệ tôi cho nên tôi mới không sợ trời không sợ đất, cảm thấy mình rất trâu.
Bây giờ chỉ còn lại chính mình tôi mới phát hiện tôi vẫn là con nhỏ Lộc Dương nhát gan ngày trước, rất nhiều can đảm vừa qua hoàn toàn là do cảm giác an toàn mà Tô Mộc cùng Đường Dũng mang lại cho tôi.
Lúc này bọn họ không có ở đây, tinh thần tôi buộc phải vô cùng mạnh mẽ, giác quan cũng phải căng ra vô hạn.
Đi chưa được mấy bước tôi phát hiện một thi thể có chút dị thường. Đó là thi thể một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, cũng không biết là do béo hay gì nhưng bụng của anh ta nhô lên rất cao, còn mặt và tay chân lại nhỏ hơn rất nhiều, rất không cân đối.
Trong bụng anh ta hẳn là có gì đó, chẳng lẽ tiếng nhai kia xuất phát từ cơ thể anh ta?
Có suy nghĩ này, sự chú ý của tôi càng tập trung, cẩn thận quan sát từng chi tiết trên thi thể người đàn ông kia.
Cùng lúc đó thính lực tôi đã tới cực hạn, tất cả mọi chú ý đều đặt lên lỗ tai, cẩn thận lắng nghe tiếng nhai kinh khủng kia.
Roạp roạp!
Rất có nhịp điệu, không hoảng hốt không vội vàng.
Càng đến gần thi thể người đàn ông kia thì tiếng nhai bên tai tôi càng rõ ràng.
Thậm chí tôi có thể nghe được rõ ràng tiếng răng trên răng dưới chạm vào nhau, mà theo tiết tấu âm thanh kia tôi thấy bụng của người đàn ông hơi run một chút.
Tôi lập tức kéo Cường Tử một cái, nhẹ nhàng chỉ thi thể người đàn ông kia, tỏ ý cho anh ta thấy bụng thi thể kia có vấn đề.
Anh ta rất nhanh hiểu ý tôi, sau khi thấy được mục tiêu liền nuốt nước miếng một cái, bảo tôi lui về phía sau rồi trực tiếp đi tới trước mặt thi thể người đàn ông lật lên tấm vải bao trùm thi thể.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom