Advertisement
Advertisement
  • Chap-397

CHƯƠNG 375: ĐẠI KẾT CỤC(4)




CHƯƠNG 375: ĐẠI KẾT CỤC(4)
Đường Dũng? !
Người tôi run lên, không nghĩ tới, ở thời điểm này, Đường Dũng sẽ xuất hiện!
Anh ta thấy "Tô Mộc" cùng tôi ôm nhau, còn tưởng rằng "Tô Mộc" đang cưỡng hôn tôi, nổi giận xông hướng Chung Quỳ, một tay lôi Chung Quỳ ra, không nói hai lời bắt đầu đọc chú ngữ với Chung Quỳ, đồng thời còn lấy ra một miếng phật bài vàng óng ánh, đập một tràng lên người Chung Quỳ.
"Ha ha, con sóc con, ngươi quá coi thường ta, cho dù bây giờ ta bị trọng thương, ngươi cho rằng bằng vào một miếng phật bài rách nát liền có thể làm gì được ta sao?" Chung Quỳ bị tôi cắn, miệng đầy máu tươi, mặt mày dữ tợn trừng Đường Dũng nói.
Hắn ta đứng trước mặt Đường Dũng, tránh cũng không thèm tránh , mặc cho chú ngữ và phật bài của Đường Dũng nện lên người, giống như con muỗi vo ve bay quanh người, không có bất kì tác động gì đến hắn.
Quan trọng hơn là, theo sự công kích của Đường Dũng, vốn thân thể mơ hồ lại trở nên dần ngung thực, nhìn qua rắn chắc hơn nhiều so với vừa rồi.
Hắn đang hấp thu dương khí của Đường Dũng!Mê Tình Truyện
Tôi thấy không ổn, đang muốn gọi Đường Dũng trở lại.
Nhưng vừa há miệng, tôi mới phát hiện, cuống họng vậy mà không thể thốt ra tiếng nào!
Mà bởi vì vừa rồi cắn Chung Quỳ, thân thể đã hấp thu tiệm khí khá nhiều, hồn phách hiện tại cơ hồ trong trạng thái trong suốt, cánh tay như mập lên một vòng, như đang bị sưng phù lên.
Hồn phách sưng phù, Tô Mộc đã từng nói, đây là điềm báo hồn phi phách tán, tôi cuối cùng đã không chịu đựng được rồi.
Lòng tôi đau như dao cắt, tôi chết thì thôi, tại sao Đường Dũng còn muốn đến đây tìm chết theo? !
Tôi đứng sau lưng anh, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn anh, gì cũng không làm được, ngay cả nhắc nhở anh một chút đều không được.
Đường Dũng lúc này mới phát hiện không đúng, sửng sốt một chút, anh cau mày nói: "Ngươi không phải Tô Mộc?"
"Ha ha, phải cũng không phải." Chung Quỳ ha ha cười nói.
Hắn vừa cười lạnh vừa đi về hướng Đường Dũng, trên mặt vẫn là khuôn mặt dễ nhìn của Tô Mộc, chỉ là vẻ mặt lúc này của hắn và Tô Mộc hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Tô Mộc vốn cùng ta là một thể, là một phân thân của ta, hiện tại sứ mệnh của hắn kết thúc, cũng không cần tồn tại nữa, mà ngươi...
Vượt quá tính toán của ta, lúc trước Lộc Dương tiện tay cứu ngươi một mạng, ngươi lại vì báo ân mà theo cô ấy trải qua mười kiếp, giờ Lộc Dương muốn về bên cạnh ta, nể tình sự chân thành của ngươi, hôm nay ta liền tha cho ngươi một mạng, nhanh cút đi."
Trong thời gian nói chuyện, cơ thể Chung Quỳ đã ngưng thực đến độ không sai biệt lắm với người bình thường, tiệm khí trên người cũng bắt đầu khôi phục lại.
Phát giác được tiệm khí, Đường Dũng giật mình, thân thể chạy đến trước mặt tôi, muốn ngăn cách tôi và luồng tiệm khí kia ra.
Nhưng anh đã bị Chung Quỳ hấp thu dương khí không ít, tinh thần bất tri bất giác đã mơ hồ rất nhiều, không đợi anh hành động, Chung Quỳ đã vung tay lên, thân thể Đường Dũng lập tức giống như diều đứt dây bay ra ngoài, ngã rầm trên mặt đất, không còn động tĩnh gì.
Chớp mắt ngay cả Đường Dũng cũng bồi hồi tại biên giới chết chóc, lòng tôi đau sót, hận vừa rồi không thể lôi kéo Chung Quỳ cùng một chỗ xuống Địa ngục.
"Lộc Dương, mặc dù cô không phải cô ấy, nhưng cũng còn sót lại tí trí nhớ của cô ấy, còn nhớ rõ trước đây lúc cùng thuồng luồng tiên cứu được con sóc kia không, chính là thằng nhóc này, chỉ cần hôm nay cô đi theo ta, ta liền tha mạng của hắn, đồng thời xóa mệnh cách của hắn từ âm phủ, để hắn làm một vị thần tiên trường sinh bất lão.
Hắn tu luyện mười kiếp, không phải là vì điều này sao, chỉ cần cô chọn đi với ta, không cần hồn phi phách tán, hắn ta cũng có thể đạt thành tâm nguyện, sống hay chết, dựa vào một ý nghĩ của cô, đừng khảo nghiệm sức chịu đựng của ta nữa, cũng không cần có suy nghĩ lôi ta cùng chết với cô, cô không còn vốn liếng mà cò kè mặc cả với ta đâu..."
Chung Quỳ nói.
Ánh mắt của hắn như lưỡi đao rạch phá trên mặt tôi, chờ tôi trả lời.
Tôi chỉ thấy một trận lạnh buốt, hồn phách của tôi càng ngày càng sưng lên, cũng càng ngày càng phân tán.
Trong khoảng khắc bồi hồi ở biên giới hồn phi phách tán.
Tô Mộc không ở đây, mặc dù anh còn chưa hồn phi phách tán, nhưng chỉ cần Chung Quỳ còn, Tô Mộc cũng chạy không thoát ma trảo của Chung Quỳ, chúng tôi đã bại đến không còn gì.
Tôi không còn chút dục vọng cầu sinh nào, tôi chết không quan trọng, thế nhưng còn Đường Dũng?
Ánh mắt tôi cứng ngắc dời đến trên người Đường Dũng, nhớ đến từng chuyện giữa tôi và anh trước đây, trong lòng liền ấm áp.
Thì ra kiếp trước của anh là con sóc con trên cây nọ, khó trách lần đầu tiên anh thấy tôi, liền không hiểu mà bắt đầu đối xủ tốt với tôi, thậm chí vứt bỏ những oanh oanh yên yến bên cạnh, chỉ vì tôi, lại không cầu tôi đáp lại.
Dù tôi yêu Tô Mộc yêu đến chết, anh cũng ghen tỵ rất nhiều, nhưng vẫn vì tôi, nỗ lực hết thảy.
Anh vì tôi làm nhiều lắm, tôi có thể chết, nhưng anh ta không thể.
Nghĩ đến đây, tôi cười thảm một tiếng, ánh mắt từ trên người Đường Dũng thu hồi lại, dời đến mặt Chung Quỳ, nhàn nhạt nói: "Việc đã đến nước này, tôi còn có lựa chọn nào khác đâu? Được, tôi đi với anh, từ đây muốn chém muốn giết tùy anh, tôi chỉ cầu xin anh nói lời giữ lời, buông tha anh ấy."
"Đương nhiên!" Chung Quỳ cười lạnh, không cho tôi bất kì chỗ trống nào để đổi ý, vung tay trảo về phía tối, hồn phách của tôi liền nhẹ nhàng bay về phía hắn.
"Hôn ta." Đáp đến cạnh hắn, Chung Quỳ ôm eo tôi, ra lệnh: "Đem hồn phách của cô triệt để giao cho ta, từ nay về sau, dù cô là cái xác không hồn, cũng phải luôn ở bên cạnh ta."
Tôi nhìn sâu vào gương mặt đó của Tô Mộc, rồi quay đầu nhìn thoáng qua Đường Dũng đang hôn mê bất tỉnh cách đó không xa, không nói gì, nhắm mắt đưa lên.
Môi của hắn rất lạnh và cứng, tôi vừa dán lên, đầu liền mê muội, giống như tất cả ý thức đều bị rút đi, một mùi hôi thối lan tràn từ miệng.
Hắn ta dẫn tiệm khí đưa vào miệng tôi, muốn biến tôi thành một bộ phận của hắn!
Trong lòng tôi chán ghét, nhưng vì Đường Dũng, tôi không còn lựa chọn nào khác, chí ít kết cục này cũng rất tốt, Tô Mộc cùng tôi đều hòa thành một bộ phận của Chung Quỳ, cũng coi như chúng tôi bên nhau mãi mãi.
Tôi không có bất kỳ chống cự nào, ý thức càng ngày càng mơ hồ, trong hốt hoảng, tôi thấy Tô Mộc đang vẫy tay với tôi, anh cười rất đẹp, cưng chiều nhìn tôi nói: "Dương Dương, có thể yêu em lâu như vậy, kết cục này, anh không hối hận."
"Em cũng thế." Trong lòng tôi chua sót, muốn rơi lệ nhưng lại không biết phải rơi lệ từ đâu, đành phải nhanh chóng lao về phía anh, muốn nhào vào lòng anh.
Thế nhưng không biết tại sao, anh rõ ràng đứng trước mặt tôi, nhưng tôi bay rất lâu, đều không thể tới gần anh, giống như giữa hai chúng tôi cách nhau một khoảng cách xa xôi, dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể bay đến bên anh!
Trong thoáng chốc, tôi sinh ra một ảo giác, giống như có người tại nơi xa xôi nói chuyện.
Giọng nói kia rất giống Đường Dũng, nhưng là không phải Đường Dũng đã sắp không được rồi sao?
Hay là, trong lòng tôi còn nhớ thương anh, cho nên nghe nhầm?
Tôi sửng sốt một chút, hỏi Tô Mộc có nghe thấy có người nói chuyện hay không, có phải Đường Dũng đang nói chuyện hay không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom