Full Chinh phục tổng tài kiêu ngạo Full dịch (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 157

66157.

Từ rạp chiếu phim bước ra, dường như có chút lúng túng, bữa tối thì sớm quá, bữa phụ chiều thì lại muộn quá rồi.



Nhưng mà với Giang Thần Hy mà nói, dường như đã rất lâu rồi không được thoải mái như buổi chiều ngày hôm nay.



Tô Lê khoác tay lên tay anh, đi đôi giày cao gót đẹp long lanh, thân thể dường như luôn vô tình dựa vào người Giang Thần Hy.



Giang Thần Hy khẽ cúi nhìn cô, với kiểu thân mật này của cô, anh rất là thích.



Anh ôm lấy eo của Tô Lê, trầm ngâm nói: “Các nhà tâm lý học đã nói rằng, tất cả các hành vi cơ thể của con người là một loại biểu hiện của tâm lý học.”



Tô Lê ngước nhìn hướng anh, chớp chớp mắt cười, đầu dựa vào vai anh, nói: “Vậy sao? Giang thiếu không thích sao?”



Tô Lê không ngốc, cô đương nhiên hiểu ý nghĩa của câu nói này.



Thực ra bản thân cô cũng nhận thức được điều này, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đối với Giang Thần Hy dường như có chút thay đổi khá là tinh tế.



Có lẽ là từ khi anh nói hãy tin anh, hoặc có lẽ là còn sớm hơn nữa.



Vì anh đã tin cô, vậy cô cũng muốn thử bắt đầu tin tưởng một ai đó từ đầu xem sao.



Hoặc là … thật sự có thể thử xem.



Giang Thần Hy vốn dĩ hai tay cho vào túi áo của mình, phong cách rất là quý ông, nhưng mà ngay sau đó anh liền đưa tay ôm lấy eo của Tô Lê, càng thân mật hơn là ôm cô vào lòng, anh thì thầm bên tai cô, khẽ nói: “Nếu như em chủ động hôn anh, anh sẽ càng vui hơn thế nữa.”



Giọng nói của anh rất trầm ấm, kèm theo có chút ngơ ngác.



Tô Lê ngước lên nhìn anh, Giang Thần Hy một tay ôm chặt lấy eo cô, một tay vòng lấy ôm đầu cô, trầm ngâm nói: “Hôn anh?”



Tô Lê nhìn anh, trong mắt hiện lên có nét tinh nghịch, cười nói: “Anh bảo em hôn anh thì em hôn anh?”



“Nếu không thì sao?” Giang Thần Hy nhìn cô, nhếch nhếch mày.



Tô Lê nghĩ nghĩ sau đó, cô nhìn câu lạc bộ giải trsi ở bên đường.



Các máy trò chơi ở trong đó, Tô Lê nhìn hết một loạt, rồi lại nhìn Giang Thần Hy, nhưng mà do dự một lúc, mắt cô dừng lại ở hai chiếc máy gắp gấu bông ở khu cửa ra vào, cười nói: “Giang thiếu, anh gắp mấy con gấu bông ở bên trong đó cho em đi?”



Giang Thần Hy nhìn hai chiếc máy gắp đầy những con gấu bông ở bên trong.



Tô Lê bước chân với vẻ khiêu khích, hai tay ôm lấy cổ anh mỉm cười nói: “Em đi đổi mười đồng xu, Giang thiếu nếu như gắp được một con, em sẽ hôn anh, Giang thiếu cúi nhìn cô, cười nói: “Đơn giản vậy thôi sao? Thế gắp được hai con thì sao?”



Tô Lê nhìn anh, chớp chớp mắt, cười nói: “Thế thì tùy Giang thiếu.”



Giang Thần Hy khẽ cốc lên mũi cô, cười nói: “Là em nói đấy nhé.”



Tô Lê dự tính rằng Giang Thần Hy sẽ không gắp được con gấu bông nào cả.



Cái máy gắp gấu bông này không dễ chút nào.



Cô trước đây khi chán chường thường chơi cả buổi chiều, cũng không chắc gắp được một con, hơn nữa lại chỉ có mười chiếc đồng xu.



Tô Lê cười, lấy tờ một trăm trong ví anh, giơ lên nói: “Có cần thêm mười chiếc nữa không?”



Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu.”



Tô Lê đổi lấy mười đồng xu, sau đó đưa cho Giang Thần Hy.



Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, đưa tay ôm lấy eo cô.



Nhưng mà điều khiến cho Tô Lê không ngờ, Giang Thần Hy gắp ba con đầu không được, đến lần thứ tư thì được một con.



Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, khẽ cười, khẽ nói với cô: “Nghĩ xem tối nay đi khách sạn hay là về nhà đây.”



Tô Lê dựa lưng vào chiếc máy gắp gấu bông, hai tay khoanh trước ngực nhìn anh cười nói: “ Không nhìn ra Giang thiếu còn ẩn giấu những tài năng này đấy?”



Giang Thần Hy lại gắp được một con gấu bông nữa, anh đưa con gấu bông gắp được cho Tô Lê, khẽ cười, nói: “Chuyện em chưa biết còn nhiều lắm, em phải để tâm một chút để đi tìm hiểu anh.”



Tô Lê nhìn anh, khẽ cười, nói: “Nếu như Giang thiếu không muốn để em hiểu, thì em nghĩ em chẳng có cách nào để hiểu được anh cả.”



Giang Thần Hy nhìn cô, đưa tay ra kéo cô vào lòng, kèm theo mấy phần âu yếm ôm lấy eo cô, nói: “Em muốn hiểu cái gì nào?”



Tô Lê hai tay ôm ôm lấy eo anh, chớp chớp mắt, cười nói: “Thế thì phải xem xem Giang thiếu để em ở vị trí nào đây.”



Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ chớp chớp mắt, cô nói rất thẳng thắn, cũng nói rõ tất cả …



Hai người ăn tối xong mới đi về.



Vừa bước vào cửa, Giang Thần Hy liền đưa tay kéo Tô Lê lại, ép cô vào bờ tường.



Tô Lê ngước lên nhìn Giang Thần Hy, ánh đèn bị anh chắc đi phần lớn, anh quay lưng vào ánh đèn, càng làm cho ánh nhìn của anh khó đoán hơn.



Chỉ nghe thấy anh khẽ cười, nói: “Cô bạn à, có phải em đã quên cái gì đó rồi không?”



Tô Lê nhìn anh, nói: “Không sao cả, em quên thì Hoa Hoa sẽ nhắc nhở em.” Cố ý giả ngây ngô.



Giang Thần Hy trầm ngâm, nhẹ nhàng nói: “Không phải giả ngây ngô với anh.” Vừa nói, anh khẽ nép vào người cô, tiến gần lại cô, “Em nói, tối nay tùy anh xử lý.”



Tô Lê nhìn anh, cười giảo hoạt, kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi anh, nhưng cũng chỉ là khẽ đùa cợt,khẽ chạm vào môi anh một chút thôi.



Giang Thần Hy mở mắt nhìn cô, cười nói: “Như vậy được rồi sao?”



Tô Lê đưa tay kéo túi áo anh lại, nhìn vào Giang Thần Hy cười nói: “Giang thiếu để em hôn anh mà, lại không nói là hôn như thế nào mà.”



Giang Thần Hy nhìn cô, sau đó, anh đưa tay kéo cô lại và hôn lên cô.



Tô Lê ngơ ngác một chút, nhưng mà một lúc sau, hai tay cô ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên và đón lấy nụ hôn của anh.



Sau khi nụ hôn ngột ngạt kết thúc xong, Giang Thần Hy buông cô ra, xoay cô lại ôm cô vào lòng, đèn cũng không bật, nhân tiện ánh sáng mờ nhạt, Giang Thần Hy ôm bế cô lên lầu.



Chiếc giường mềm mại, Giang Thần Hy đè hai tay cô xuống, đè người lên, lần nữa hôn lên môi cô, từ từ, họ quấn lấy nhau…



Tô Lê từ trước tới giờ không khi nào giống như hôm nay nằm dưới người anh, không có bất cứ cái gì không thích ứng hay là kháng cự cả.



Mặc dù ba năm nay, bọn họ trên giường, cũng không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, nhưng mà dường như cũng rất ít lần có được cảm nhận như hôm nay.



Cái cảm giác này dường như là cả người cô trao trọn cho anh vậy.



Trong phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng từ chỗ rèm cửa chưa được kéo hết chiếu vào.



Nụ hôn kết thúc, hai người đã ôm chặt lấy nhau rồi …



“Tô Lê…” Giọng của Giang Thần Hy trầm ấm, cảm xúc lên khẽ gọi tên cô.



Hai người bốn mắt nhìn nhau.



Thực ra Tô Lê đã quên đi cái lần đầu tiên nằm dưới anh như thế nào, thậm chí cái cảm giác của hai người lần đầu tiên như thế nào cô cũng không nhớ nữa.



Nghe nói lần đầu tiên của phụ nữ sẽ rất đau, nhưng mà cô không nhớ có đau hay không, dường như không đau tới mức như vậy, cảm thấy mơ hồ quá.



Không biết có phải vì thế, mà cô từ trước tới giờ chưa khi nào giống như hôm nay cảm nhận rõ ràng như thế.



Cô thậm chí còn có chút lạ lẫm, cảm giác rất kì lạ.



Hóa ra dùng trái tim đi cảm nhận và không dùng trái tim để thể nghiệm hóa ra lại khác nhau lớn như thế.



Giang Thần Hy cũng không thô lỗ như thế, mà rất cẩn thận, thực ra điểm này, Tô Lê cũng phát hiện ra rồi, từ lần trước bị anh khiến cho phải nhập viện, sau đó anh càng ngày càng dịu dàng hơn, không bao giờ thô lỗ với cô nữa…



Bên ngoài không biết mưa rơi từ khi nào, còn kèm theo mưa lớn là tiếng sấm, mưa lớn hắt vào cánh cửa kính …



Họ cứ thế quấn lấy nhau, dường như là vô tận vậy …



Tô Lê không ngủ, cô mặc chiếc áo của Giang Thần Hy, ngồi bên cánh cửa phòng, tay cầm một ly rượu, đầu tóc hơi rối bù sang một bên.



Cô uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn mưa đang rơi bên ngoài cửa sổ, dường như không có ý dừng lại vậy.



Giang Thần Hy tắm xong bước ra từ phòng tắm, nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô, thân thể lại căng thẳng.



Đúng là con cáo nhỏ đầy sức mê hoặc.



Anh khẽ cười một cái, đương nhiên, cô không có ham muốn như vậy, tối nay như vậy đã là đủ rồi.



Bước thẳng tới chỗ cô, anh đưa tay khẽ vuốt vuốt má cô, ôm lấy eo cô, hôn lên, hôn nhẹ một cái rồi cười, nói: “Sao lại không ngủ thế?”



Vừa nói, anh quay người ngồi cạnh cô, ôm cả người cô vào lòng, Tô Lê cuộn tròn trong lòng anh, chà chà, ngước đầu lên, giống như con mèo nhỏ huých huých vào eo anh, chớp chớp mắt, nói: “Không ngủ được nữa.”



Giang Thần Hy âu yếm vuốt tóc cô, khẽ cười một cái, đưa tay rót một ly rượu, uống một ngụm, nhẹ nhàng nói: “Không ngủ được thì nói chuyện vậy?”



“Ừ, được.” Tô Lê gật gật đầu.



Giang Thần Hy cúi đầu xuống nhìn cô, hỏi: “Em muốn biết gì nào?”



Tô Lê ngước đầu lên nhìn anh.



Giang Thần Hy khẽ nhìn cô, ôm lấy eo cô, cười nói: “Không phải em nói muốn hiểu anh hay sao?”



Tô Lê nhìn anh, không ngờ rằng anh lại chủ động thú nhận với cô.



“Ừ?” Anh khẽ chau mày nhìn cô.



Tô Lê khẽ cười nói: “Thế Giang thiếu nói cho em biết về lúc nhỏ của anh đi.”



Giang Thần Hy nhìn cô, hiển nhiên là không ngờ rằng Tô Lê lại muốn biết những chuyện này.



“Sao vậy?” Tô Lê một tay ôm lấy cổ anh, đầy quyến rũ.



Giang Thần Hy khẽ cười nói: “Không ngờ rằng em sẽ hỏi chuyện này, anh còn tưởng em muốn biết chuyện anh và …”



Tô Lê lại khẽ cười, nói: “Đó là những chuyện đã qua rồi, cái gì nên biết thì em cũng đã biết được một chút rồi, còn về những chuyện em chưa biết, em cũng không có hứng thú. Ai mà chẳng có một chút quá khứ chứ? Em cũng có, Giang thiếu cũng không biết mà. Với lại quá khứ của em vẫn còn sống và lởn vởn trước mặt anh, còn quá khứ của anh thì đã không còn nữa, anh không muốn so đo với em thì em còn so đo với Giang thiếu những chuyện này làm gì? Giang thiếu nếu như không buông ra được, cái gì mà biển cạn đá mòn thì cũng đã là quá khứ rồi, nếu như Giang thiếu vẫn chưa buông tay được, thì em nghĩ em với anh không cần thiết phải tiến thêm một bước nữa, em không muốn lãng phí tình cảm của em, em nguyện tin tưởng Giang thiếu, giao hết trái tim của em ra, đồng thời, em cũng hy vọng Giang thiếu sẽ trao trái tim của anh cho em, nếu như không làm được, thì không nên lừa gạt em, Giang thiếu không nên làm em thất vọng, em cũng sẽ không làm Giang thiếu thất vọng. Thế là được rồi, em không tin gì mà thề non hẹn biển, cái gì mà đời đời kiếp kiếp mãi không thay lòng, đó chỉ là lời nói suông, Giang thiếu, anh có thể đồng ý với em không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom