• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full CHIẾN TRANH HOA HỒNG (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 85: Không còn điều gì hơn thế này (I)

Edit: Nại

Beta: Lữ

Cuộc sống như cuốn sách, loạt xoạt thoáng lật vài cái đã được hơn sáu trăm trang.

Mấy ngày nay khí trời rất lạnh, gió to vừa mới dồn sức quét qua một lần, không ngừng phát ra những tiếng rít gào. Người đi trêи đường đại đa số đều mặc áo bông rất dày, lại không ngừng rúc rúc cái cổ. Dự báo thời tiết nói đây là luồng không khí lạnh tràn xuống từ phía Tây, Đông bắc Trung Quốc ít nhất cả trăm năm qua không có tuyết lớn. Ở ʍôиɠ Cổ, gió to tới nỗi có thể lật đổ cả xe trêи đường.

Tiệm sách Nhàn Ninh khác với cái giá lạnh ngoài trời, bên trong ửng hồng sắc xuân, nhiệt độ ấm áp, người đến xem sách vừa vào cửa liền đem áo khoác cởi ra treo trêи giá áo. Trời quá lạnh, có thể tự nhiên cho chân tay ra khỏi bông vải, thực sự rất thoải mái.

Người thích sách chạy tới nơi này, người không thích sách cũng đến, nhưng tới nơi rồi đều thích đọc sách.

Trong tiệm từ trước tới nay đều rất yên tĩnh, không có giọng nói to hay tiếng ồn xôn xao, mọi người đều tự ngồi ở sàn có lót nệm cao lật xem sách báo, sắc mặt giống như ngồi trêи hoa tươi nở rộ, rất thích thú.

Người vừa vào chính là chủ tiệm, đề cử các loại sách bán chạy, người vào tiệm luôn thích đứng ở bên kia một chút những tháng gần đây, những người đọc sách dành nhiều thời gian ở đó hơn, họ sẽ mua một hoặc hai cuốn sách khi họ đi.

Buổi chiều, Triệu Nhàn Ninh hẹn mấy người bạn tốt tới uống trà. Bàn cà phê ở bên trong thật quá mâu thuẫn với tên của nó, bởi trêи đó bày toàn những bộ đồ gốm, dụng cụ pha trà với hoa văn trang nhã, cùng một chút bánh điểm tâm tinh tế.

Bè bạn đều rất kính nể con mắt thương nhân của Triệu Nhàn Ninh, người ta mở hiệu sách đều phải liều mạng nhập các loại sách nổi tiếng thế giới, hoặc bày bán thêm đồ dùng học tập của học sinh, mục đích để có thể miễn cưỡng hồi vốn. Mà cô lại lớn mật bày tạp nham đủ các loại sách, ký sự du lịch, sách y tế... còn đặt những tác phẩm của các tác giả trêи internet ở vị trí nổi bật nhất.

Kết quả lại vô cùng tốt.

"Cuốn sách kia của Viễn Phương đã giúp cậu kiếm bội tiền hả?" Một người bạn quay đầu nhìn vào kệ sách, hâm mộ hỏi. Trời lạnh thế này mà vẫn còn rất nhiều người.

Viễn Phương là một tác giả mạng xuất hiện từ mùa đông năm ngoái, cô ấy trước đây viết chuyên mục, sau lại chuyển sang viết tiểu thuyết online. Đến nay cô ấy mới viết ba cuốn sách, nhưng cuốn nào cũng phải tái bản, những bài bình luận trêи internet cũng được xuất bản trong cùng một tuyển tập.

"Cuốn "Người ở phương xa" của cô ấy mình đọc bốn lần rồi, mỗi lần đều không thể nhịn được mà khóc. Không hiểu vì sao hai người yêu nhau, dốc lòng vì nhau cuối cùng lại người trời nam, người đất bắc chứ? Những chuyện trong sách đề cập tới rõ ràng đều là những sự việc phát sinh bên cạnh chúng ta, cúng ta đều nhìn thấy, nghe thấy. Vậy mà dưới ngời bút của Viễn Phương đều vô cùng xúc động. Thực sự rất hiếu kỳ, không biết cô ấy là người thế nào, Nhàn Ninh, cậu biết không?"

Triệu Nhàn Ninh cười dịu dàng: "Mình sao biết được, cùng lắm chỉ biết rằng sách của cô ấy giúp được mình. Các cậu cứ ngồi đi, mình xuống để ý khách một chút"

Cô đứng lên, cũng không tới mỗi giá sách kiểm tra, mà đẩy cửa của một phòng nghỉ bên cạnh kho hàng, trong phòng chỉ có một cánh cửa to sát đất, ở đây khí trời âm u, nhưng bên trong lại sáng sủa, rộng rãi, ở một cái bàn bằng gỗ anh đào lơn giữa phòng, có một cô gái mảnh khảnh tóc ngắn, mang kính mắt đang ngồi. cả người cô gái chuyên chú nhìn cuốn sách trêи tay, vừa xem vừa ghi chép.

Triệu Nhàn Ninh đi tới phía sau cô, cúi đầu, vỗ nhẹ vào vai cô gái. Cô giật mình, ngẩng đầu thì nhìn thấy Triệu Nhàn Ninh, cười nhạt một tiếng.

"Đến giờ rồi sao?"

Triệu Nhàn Ninh ngồi xuống trước mặt cô: "Còn nửa tiếng nữa, em nên tới sân bay đi. Tiểu Ảnh, sao em nhất định phải bay ngay trong tối chứ?"

Trì Tiểu Ảnh khéo cuốn sách lại: "Dự báo thời tiết nói ngày mai Bắc Kinh có tuyết lớn, em sợ chuyến bay bị hủy nên đã đổi chuyến buổi tối."

"Vậy em có thể ngồi xe lửa mà?" Triệu Nhàn Ninh nhìn cô rất quan tâm, nói thật, đối với cô quả thật có chút không yên tâm lắm.

"Đi xe lửa tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa em đã nói với mẹ rồi, đến lúc đó không thấy em bà sẽ lo lắng. Không sao đâu, người đi chuyến bay buổi tối cũng rất nhiều. Nhân phẩm của người dân Bắc Kinh đứng đầu cả nước. Em sẽ rất, rất, rất an toàn." Đôi mắt đẹp đẽ khẽ chớp, dứt khoát đặt cuốn sách vào túi hành lý.

"Lần này không chỉ đến thăm mẹ em đúng không? Còn việc khác nữa sao?"

"Ừ, biên tập viên muốn gặp mặt, ký bản sách mới."

"Sách mới vừa ra, nhất định phải giúp chị đặt trước năm nghìn bản."

Trì Tiểu Ảnh che miệng, con ngươi sau cặp kính trừng lớn như viên đạn, "Tiệm sách nhỏ này, chị muốn năm nghìn bản, quá nhiều đấy."

"Nhiều cái gì? Em biết ba cuốn sách trước đó của em chị bán được bao nhiêu bản không? Bỏ đi, không nói cho em kẻo em trách chị không chia phần cho."

"Em không cần đâu! Tự em có tiền nhuận bút." Trì Tiểu Ảnh như một đứa trẻ khoe thành tích, tự hào ngẩng đầu, con ngươi trong sáng như vì sao.



Triệu Nhàn Ninh đưa mắt nhìn cô hồi lâu: "Tiểu Ảnh, em bây giờ thực sự đã thay đổi, so với trước đây, cởi mở hơn, tự tin hơn rồi."

Mặt Trì Tiểu Ảnh đỏ lên, mắt nhìn dưới đất: "Đó là do cuối cùng em đã tìm được chính bản thân mình rồi đưa nó trở về."

Triệu Nhàn Ninh gật đầu: "Ừ, tất cả nợ nần đều trả hết rồi?"

Trì Tiểu Ảnh cũng chính là tác giả mạng Viễn Phương. Ba bản sách xuất bản bán chạy kia đã đem lại cho cô không ít tiền nhuận bút, cô biết Trì Tiểu Ảnh phải gánh lấy tiền thuốc men dường như vô đáy của mẹ, lại cộng thêm tiền thiếu nợ chứng khoán của bà.

"Không còn nhiều lắm đâu! Hiện giờ em tâm tình thoải mái ung dung, mỗi ngày đều như ánh dương xán lạn. Quả thực có chút đơn giản giống heo. Buổi tối viết văn, buổi sáng tản bộ, mua thức ăn, làm cơm, buổi chiểu ngủ, ba điểm làm một vòng tròn. Mỗi tháng tới Bắc Kinh chơi với mẹ mấy ngày. Thời gian rất nhiều, mẹ nói em cứ như mây vậy. Tiện thì đi du lịch, không thì đi làm đẹp..."

"Tình cảm thì sao?" Triệu Nhàn Ninh hỏi tiếp.

Sắc mặt Trì Tiểu Ảnh không được tự nhiên, nhăn mũi, len lén nhìn cô, "Chị...có tin tức của anh ấy sao?"

"Em có chủ động liên lạc cho anh ấy không?"

"Có, vô số lần liên lạc, thế nhưng số máy trong nước của anh ấy không dùng nữa, người trong bệnh viện nói anh ấy cùng Hội chữ thập đỏ quốc tế đi Châu Phi rồi. Em cũng đã tới nhà của anh ấy, cổng lớn khóa chặt, em không còn cách nào để biết thêm."

"Lúc anh ấy rời khỏi Tân Giang, đã không còn liên lạc với chị rồi." Triệu Nhàn Ninh thở dài.

Cô có thể trở thành chị em tốt của Trì Tiểu Ảnh cũng là một chuyện nằm ngoài ý muốn.

Trời thu năm ngoái, hiệu sách vẫn mở cửa như mọi ngày, Trì Tiểu Ảnh đã sớm chờ bên ngoài. Cô ấy cắt tóc, người rất gầy gò, trêи mặt hình như bị thương, vết sẹo còn chưa mờ nhạt.

Hai người chào hỏi, Trì Tiểu Ảnh nhìn sách. Triệu Nhàn Ninh nghĩ Trì Tiểu Ảnh sẽ mở miệng nói mấy câu, nhưng không.

Cô mua một cuốn sách rồi rời đi.

Qua một tuần lại tới, lại mua mấy cuốn sách, rồi cùng Triệu Nhàn Ninh uống cà phê, sau đó lại đi.

Sau đó vẫn tiếp tục tới.

Từ thu sang đông, Trì Tiểu Ảnh mua hơn mười cuốn sách, câu nói kia vẫn chưa được nói ra.

Có một ngày, trời mưa tuyết, Trì Tiểu Ảnh phải ở lại hiệu sách, Triệu Nhàn Ninh mời cô ở lại ăn trưa, khách trong tiệm không nhiều lắm, ăn cơm xong hai người nói chuyện phiếm.

"Không biết buổi tối đường cái có bị đóng băng không, ô tô có thể đi không?" Trì Tiểu Ảnh lo lắng nhìn ngoài cửa.

"Em muốn đi đâu?"

"Về nhà ạ."

"Em không ở Tân Giang nữa sao?" Triệu Nhàn Ninh kinh ngạc.

"Em chuyển về làm việc ở quê nhà." Trì Tiểu Ảnh nói.

"Bây giờ em đang làm công việc gì?" Triệu Nhàn Ninh chỉ thuận miệng hỏi.

Trì Tiểu Ảnh cười, đứng lên đi tới trước kệ sách, cầm một cuốn sách đặt trước mặt Triệu Nhàn Ninh.

"Em là Viễn Phương?"

Đầu óc Triệu Nhàn Ninh nhắc nhở mình phải giữ vững vẻ thanh nhã, kết quả lại thất thố mà tát vào cái miệng mở to thành nửa vòng tròn.

Mặt Trì Tiểu Ảnh đỏ hồng gật gật đầu nói, "Em đang làm việc dưới cái tên này."



Bắt đầu từ đó, hai người nói về những chuyện gần đây.

Trì Tiểu Ảnh cuối cùng cũng đem câu hỏi bên miệng kia nói lên: "Trước khi Tần Lãng rời khỏi Tân Giang, hai người có nói chuyện với nhau không? Anh ấy có nói về chuyện của sau này không?"

Cô nhớ kỹ buổi tối hôm đó, trêи bàn ở Khế Viên có đặt một túi sách của hiệu sách Nhàn Ninh.

"Sao lại đột nhiên hỏi câu này?" Triệu Nhàn Ninh rất buồn bực: "Anh ấy hôm đó không nói nhiều, chỉ bảo phải trở về Bắc Kinh. Chị hỏi bao giờ anh ấy sẽ kết hôn, anh ấy nói chờ em đến Bắc Kinh sẽ lập tức làm đám cưới. Sau khi kết hôn muốn cùng em và mẹ em ra nước ngoài, môi trường ở Bắc Kinh rất không tốt, khói bụi mù mịt. chị còn hỏi anh ấy có muốn sinh một đứa con không, anh ấy chỉ một mực cười, Tiểu Ảnh, em..."

Triệu Nhàn Ninh đột nhiên thấy trêи mặt Trì Tiểu Ảnh giàn giụa nước mắt.

"Không...không có gì, em...có chút xúc động thôi. Hiện giờ em không liên lạc được với anh ấy, muốn tìm chị hỏi thăm một chút."

Triệu Nhàn Ninh bất đắc dĩ nhún vai.

Không biết được tin tức của Tần Lãng, hai người lại bất tri bất giác trở thành bạn bè.

Triệu Nhàn Ninh nhớ tới những việc đó, trong lòng cảm thấy Trì Tiểu Ảnh đã từng mất tinh thần một cách sâu sắc. "Chị nghĩ anh ấy sẽ lựa chọn ở lại nước ngoài."

"Ừ, em nên tới sân bay rồi." Trì Tiểu Ảnh khom lưng xốc túi hành lý lên.

"Chị lái xe đưa em đi." Triệu Nhàn Ninh nói.

Mùa hè năm ngoái, Trì Tiểu Ảnh gặp một vụ nổ trêи đường cao tốc, mặt mũi, thân thể đều bị vụ nổ đó làm bị thương, lần đầu tiên đến hiệu sách, cô vẫn chưa hồi phục.

Người quen biết đều cho rằng sau tai nạn đó cô sẽ bị ám ảnh, nhưng không, một chút cũng không có, sau khi hồi phục cô vẫn ngồi xe taxi, lên máy bay, không hề bị ảnh hưởng, trái lại càng trở nên cạc quan hơn rất nhiều.

"Tuyên Tiêu và em giờ còn liên lạc không?" Lâu như vậy, mọi chuyện cũ của Trì Tiểu Ảnh, Triệu Nhàn Ninh đều đã biết.

"Hải Nam không phải đang được khai thác để trở thành hòn đảo du lịch sao, ở đó công trình xây dựng rất nhiều, cơ hội cũng nhiều. Anh ấy đã rời văn phòng làm việc tới đó rồi. Ngẫm lại chỗ chúng ta đang mùa đông giá rét anh ấy bên đó vẫn mặc áo cộc, tay cầm lem ly, thật thích. Mạc Vy tốt nghiệp, cũng đi tới Hải Nam, Điền Hoa nói hai người hiện giờ thường xuyên gặp mặt, chúng em giờ không còn liên lạc, Tết đến thì gửi cho nhau cái tin nhắn chúc mừng thôi." Bình thường như đối với bạn bè.

Giọng Trì Tiểu Ảnh rất bình tĩnh. Có thể coi anh là bạn bè, đúng là không còn yêu nữa.

Sự nghiệp của Tuyên Tiêu bây giờ lên nhanh như diều gặp gió, cuộc sống của cô lại rất đầy đủ, phong phú.

Buông tay, không nhất định phải là một bi kịch. Cô cho là như vậy.

Khi cô bị thương nằm viện, Tuyên Tiêu cũng tới, Viện trưởng viện thiết kế đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, là bà ấy đã báo tin.

Anh đã hoàn toàn thông suốt, nhưng cô thà rằng nhận sự giúp đỡ của người khác cũng nhất định cự tuyệt anh, ngay cả khi không còn dính dáng đến tình yêu.

Ba tháng sau, anh đi Hải Nam, bắt đầu cuộc sống mới.

"Em thật giống nhân vật nữ chính trong "Uyển Quân" của Quỳnh Dao. Ban đầu có tới ba người đàn ông theo đuổi, cuối cùng lại chỉ còn một mình, cô đơn cả đời."

Trì Tiểu Ảnh nhếch miệng cười cười, nhìn sắc trời ngày càng tối.

Triệu Nhàn Ninh lái xe rất vững vàng, dừng ở trước cửa chờ bên ngoài sân bay, giúp Trì Tiểu Ảnh chuyển hành lý. Chuyến bay buổi tối không nhiều lắm, bên trong sân bay có vẻ trống.

Cô vẫn chờ Trì Tiểu Ảnh làm kiểm tra an ninh xong mới quay lại xe, trước khi lên xe, cô gửi cho Trì Tiểu Ảnh một tin nhắn.

"Tiểu Ảnh, gần hai năm rồi, năm tháng bất tận, thanh xuân không tránh nổi hoài phí, đừng chờ thêm nữa."

Khuôn mặt xinh đẹp của Trì Tiểu Ảnh cười tươi.

Triệu Nhàn Ninh thở dài một hơi, bên tai nghe được tiếng ầm vang vọng, trong bóng đêm, báy bay trắng giương cánh lướt qua lầu cao của khu chờ, hòa vào bầu trời đen như mực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom